Phật Môn Ác Thê

Huyền Ngọc trưởng lão từ Minh Thăng Viện trở lại sân của Hoành trưởng lão, đi vào đại sảnh liền nhìn thấy Bắc Vũ Hoành đang bàn chuyện với cùng Bắc Cẩn.

Bọn họ chỉ lo nói chuyện, không hề chú ý tới nàng đã quay trở lại, đôi mày không khỏi bất mãn nhíu chặt, ra lệnh:“Bắc Cẩn, ngươi ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với Vũ Hoành!”

Bắc Vũ Hoành vốn đang nghiêm túc cùng Bắc Cẩn bàn chuyện, lại bị người khác ồn ào đánh gãy, ông có chút không thoải mái mà phất phất tay, ý bảo Bắc Cẩn đi xuống trước.

Huyền Ngọc trưởng lão vừa tiễn bước Bắc Cẩn đi, ngay lập tức chất vấn: “Vũ Hoành, có phải ngươi bị người ta đánh hư đầu óc không? Ngươi để Minh Nhi cưới một tên hòa thượng thì cũng coi như thôi đi! Thế nhưng lại còn là một phế vật, ngươi không biết rằn ngươi sẽ phá hủy tiền đồ của Minh Nhi hay sao?”

Bắc Vũ hoành nghe nàng nói như thế, không vui mà nhíu nhíu mày tuy nhiên cũng không trả lời, cầm ly trà trên bàn lên thổi nhẹ.

Huyền Ngọc trưởng lão thấy Bắc Vũ Hoành không để ý đến mình, khuôn mặt mĩ lệ tràn đầy tức giận:“Bắc Vũ Hoành, ta đang nói với ngươi đấy!”

Bắc Vũ Hoành buông chén trà, nhìn nàng hỏi:“Ngươi cho rằng Minh nhi phải cưới ai mới tốt?”

Lúc này Huyền Ngọc trưởng lão mới lộ ra ý cười:“Mặc kệ là nam hay nữ, chí ít cũng phải môn đăng hộ đối với Minh Nhi của chúng ta, có thể giúp đỡ cho việc tu luyện sau này của Minh Nhi thì càng tốt.”

Nàng càng nói càng hăng say:“Nhân lúc lễ thành thân còn chưa diễn ra, mau mau hủy bỏ hôn sự này. Hoặc thừa dịp người của bốn bộ đều tập trung tại Nam bộ, chúng ta nhanh chóng tìm người xứng đôi với Minh Nhi, thay thế Tịch Thiên thành thân cùng Minh Nhi. Về phần Hư Không trưởng lão, ta sẽ nhờ sư phụ của ta ngăn cản y, chắc chắn y không dám tới tìm chúng ta gây sự đâu.”

Đáy mắt Bạch Vũ Hoành hiện lên sự thất vọng: “Bạch Ngọc, ngươi đã thay đổi rồi!”

Đang huyên thuyên đến hưng trí bừng bừng Huyền Ngọc trưởng lão bỗng ngẩn người, khi nhìn thấy thần sắc của Bắc Vũ Hoành, trong lòng nàng không khỏi chột dạ, nhưng vẫn cắng rắn hỏi:“Ta thay đổi? Ta suy nghĩ cho Minh nhi là sai sao?”

Bắc Vũ Hoành không muốn nhìn Huyền Ngọc trưởng lão lại đem con trai của mình ra làm cái cớ, ông quay đầu đưa mắt về phía cửa đại sảnh nói: “Bạch Ngọc mà ta biết là một người tâm địa thiện lương, đối nhân xử thế luôn bình đẳng, sẽ không khinh khi người khác, cũng sẽ không quan tâm gia thế của bất cứ ai. Tất nhiên, cũng chỉ có Bạch Ngọc như vậy mới có thể nhặt Hiên Viên Duật – người mà tư chất còn kém hơn cả ngụy linh căn, về làm đồ đệ!”


Huyền Ngọc trưởng lão nói dối: “Ta không có thay đổi! Hiện tại ta cũng chẳng hề khinh thường ai cả. Muốn cho Minh Nhi cưới người môn đăng hộ đối, chỉ xuất phát từ tấm lòng một người mẹ mà thôi!”

Bắc Vũ Hoành quay đầu nhìn nàng: “Bạch Ngọc, nếu ngươi thật sự muốn tốt cho Minh nhi thì đầu tiên ngươi đừng có quay trở lại Bắc phủ, bởi vì khi Minh nhi nhìn thấy ngươi cảm xúc của nó sẽ không tốt, ảnh hưởng đến việc khôi phục thân thể!”

Huyền Ngọc trưởng lão nghe Bắc Vũ Hoành nói như thế liền giận tím mặt:“Bắc Vũ Hoành, ý ngươi là gì? Nếu ngươi không muốn nhìn thấy ta thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải lấy Minh Nhi ra làm cái cớ!”

Sắc mặt Bắc Vũ Hoành trầm xuống: “Bạch Ngọc! Đến cùng là ai lấy Minh Nhi ra làm cái cớ? Ngươi trái một câu muốn tốt cho Minh Nhi, phải một câu muốn tốt cho Minh Nhi, vậy ngươi có hỏi qua nó cần cái gì, muốn một người như thế nào làm bạn đời chưa? Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho nó thì mười năm trước ngươi đã không bỏ mặc nó đang nguy cấp mà đi chọn cứu đồ đệ của mình. Phải chi đồ đệ của ngươi thoi thóp sắp chết ta cũng không nói gì, nhưng đằng này ngươi chỉ vì muốn giúp hắn khôi phục lại khả năng tu luyện mà thôi. Lúc ấy, ngươi có hề nghĩ tới nếu con trai ngươi không khôi phục đan điền lại như cũ thì sẽ có hậu quả như thế nào không?”

Sắc mặt uyền Ngọc trưởng lão lập tức tái nhợt.

Bắc Vũ Hoành thở dài nói:“Ngươi đi đi! Sắp tới ngươi đừng có trở về Bắc gia, tốt nhất là cũng đừng xuất hiện trước mặt Minh Nhi, không thì ta sợ thân mình của nó sẽ chịu không nổi.”

Huyền Ngọc trưởng lão khẽ run lên:“Ngươi đang trách ta có đúng hay không?”

Bắc Vũ Hoành nhìn nàng một cái thật sâu, không phủ nhận nói: “Đúng vậy! Ta đang trách ngươi! Ta không chỉ trách ngươi không lấy thuốc cứu Minh Nhi, còn trách ngươi khi Minh nhi bị thương, ngươi chưa từng đến đây thăm nom Minh Nhi lấy một lần. Nay thân thể Minh Nhi đang dần khôi phục, ngươi lấy thân phận gì mà muốn xen vào chuyện hôn sự của nó?”

Ông cười lạnh một tiếng:“Lúc hắn bị thương, ngươi có từng nghĩ tới ngươi là mẹ của nó chưa?”

Huyền Ngọc trưởng lão vội vàng giải thích:“Ta có phái người qua Bắc gia……”

Bắc Vũ Hoành không đợi nàng nói xong, châm chọc đánh gãy: “Phái người đến Bắc gia? Bạch Ngọc, đó là con của ngươi, nếu ngươi thật sự lo lắng cho nó thì phải đích thân ngươi tới mới đúng chứ? Ngươi đừng có nói với ta, ngươi bận rộn chuyện của Thuần Trần phái nên không thể đến thăm con mình?.”

“Lúc ấy ta thật sự……”


Bắc Vũ Hoành cười nhạo một tiếng:“Đừng cho là ta không biết lúc ấy ngươi làm gì, ngươi đang bận chăm sóc đồ nhi ngoan của ngươi, xem xem đồ nhi ngoan của ngươi có thể khôi phục khả năng tu luyện trong một thời gian ngắn hay không!”

Đáy mắt Huyền Ngọc trưởng lão lóe một tia chột dạ, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nói: “Lúc Minh Nhi bị thương ta có đến Bắc gia, nhưng mà người trong Bắc gia đều nói ngươi và Bắc Minh không có ở nơi này. Ta đợi suốt cả tháng vẫn không đợi được các ngươi, đành phải quay trở về Thuần Trần phái!”

Bắc Vũ Hoành không muốn nhắc đến chuyện năm đó nữa: “Chuyện đã qua nói lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, trước tiên ngươi cứ rời khỏi Bắc phủ, nếu Minh nhi muốn gặp ngươi thì ngươi hãy đến!”

“Bắc Vũ Hoành, ngươi……”

Huyền Ngọc trưởng lão hít sâu một hơi, nén giận nói:“Ta tới nơi này không chỉ là vì Minh nhi mà còn vì chuyện giữa Lăng gia và Bắc gia, nếu hiện tại ta rời khỏi Bắc gia thì sau này đừng có mà tìm Thuần Trần phái hỗ trợ!”

Bắc Vũ Hoành thản nhiên nói: “Nếu Thuần Trần phái có ý muốn giúp đỡ cũng sẽ không đứng bàn quang đến bây giờ!”

Huyền Ngọc trưởng lão lạnh giọng: “Một khi đã như vậy, nếu hai nhà đánh nhau Thuần Trần phái sẽ hoàn toàn mặc kệ!”

“Cũng tốt!”

“Hi vọng ngươi không hối hận!” Huyền Ngọc trưởng lão đè nén lửa giận, phất tay áo xoay người đi ra phía cửa đại sảnh, vừa lúc gặp Bắc Vũ Phong đang vội vàng chạy tới tìm Bắc Vũ hoành.

Mắt nàng nhất thời hớn hở, trong lòng không khỏi chờ mong vị tiểu thúc này sẽ giữ nàng lại.

Nào ngờ, Bắc Vũ Phong nhìn thấy nàng, cũng chỉ khách khí hô một tiếng:“Huyền Ngọc trưởng lão!”


Sắc mặt Huyền Ngọc trưởng lão khẽ biến, trước kia những lúc Bắc Vũ Phong nhìn thấy nàng đều sẽ rất nhiệt tình gọi nàng đại tẩu này đại tẩu nọ, nay ngữ khí của gã không chỉ khách khí mà còn mang theo cả xa cách.

Nàng không có da mặt dầy đến nỗi ở lại đây nữa, đành hừ lạnh một tiếng, rời khỏi đại sảnh.

Bắc Vũ Phong thấy Huyền Ngọc trưởng lão đi xa mới gấp gáp nói:“Đại ca, Hoa gia truyền ra tin tức, Bắc hoàng thành xuất hiện Ngự thú sư cấp mười!”

Bắc Vũ Hoành ngẩn người:“Ngự thú sư cấp mười?”

“Đúng vậy! Nghe nói là Bách Lý chân nhân bói quẻ thấy Ngự thú sư cấp mười sẽ xuất hiện tại khu phố buôn bán, cho nên mở một nửa cửa hàng ở đó để các Ngự thú sư không có môn không phái tới kiểm tra. Ai ngờ rằng, thật đúng như Bách Lý chân nhân đã tính, Ngự thú sư cấp mười lộ diện, hiện nay Chấp Pháp trưởng lão đang dẫn theo các vị trưởng lão khác đi xác nhận! Đại ca, ngươi có phải cũng nên đi xem xem?”

Bắc Vũ Hoành nghĩ nghĩ, than nhẹ một tiếng:“Chẳng lẽ là……”

Bắc Vũ phong hưng phấn đáp:“Chẳng lẽ là Tịch Thiên!”

Nghe vậy, Bắc Vũ hoành hung hăng trừng gã một cái!



Khi mà hơn phân nửa Bắc Hoàng thành đều đang sôi trào thảo luận về Ngự thú sư cấp mười, Âm Tế Thiên lại đang ở trong một hiệu thuốc Bắc, xem bộ sách về dược lý, chẳng chút nào hay biết bên ngoài đã phát sinh chuyện kinh thiên động địa gì.

Kỳ thật hắn cũng không rành về thảo dược cho lắm, chỉ là trong lòng muốn thân thể Bắc Minh tốt hơn, cho nên lúc nhìn thấy hiệu thuốc Bắc này liền ma xui quỷ thế nào đó mà bước vào, rồi tiện tay rút quyển sách dược lý trên kệ ra đọc.

Âm Tế Thiên nhìn vài tờ, thấy trong sách toàn viết về các loại thảo dược, không khỏi mất hứng, liền tùy ý xem xong.

Chợt, Âm Tế Thiên khựng người kinh ngạc, có chút không tin nổi mà lấy vài quyển sách khác ra đọc.


Trải qua nhiều lần kiểm tra, hắn phát hiện mình không chỉ đọc một hiểu ngàn vạn lần, mà còn có trí nhớ kinh người.

Lúc Âm Tế Thiên đang xem sách đến quên cả trời đất, thì bỗng một tiếng cười trầm thấm truyền đến:“Thật là duyên trời định nha!”

Âm Tế Thiên không cần ngẩng đầu cũng biết người đang đứng bên cạnh mình là ai.

Hiên Viên Duật rút quyển sách trên tay hắn ra, cười trêu tức nói:“Ngươi là đang xem sách, hay là đùa nghịch vậy?”

Y tùy ý lật hai trang, bên trong chỉ đơn giản giới thiệu đôi chút về các loại thảo dược.

“Ai cần ngươi quản!” Âm Tế Thiên giật sách lại, tiếp tục lật xem.

Hắn định xem cho xong đám sách này, nói không chừng về sau có thể sử dụng đến. Tuy rằng hắn không biết luyện chế dược, thế nhưng ít nhất hắn sẽ không đem dược liệu quý hiếm xem như là cỏ dại.

Hiên Viên Duật nhướng mày: “Ngươi nói xem, có phải chúng ta thật là có duyên hay không nha!”

Ban đầu y tính đem đan dược luyện chế ra được đi bán, sau đó đến Bắc phủ tìm sư phụ. Đương nhiên, mục đích chủ yếu là muốn tới gặp Tịch Thiên, ai lại ngờ tới lại gặp hắn ở chỗ này.

Âm Tế Thiên không thèm để ý đến y, đem quyển sách vừa xem xong trả lại chỗ cũ, rút ra một quyển sách khác.

Hiên Viên Duật đã sớm quen với thái độ của Âm Tế Thiên, cho nên cũng không để bụng.

“Ngươi xem sách thảo dược làm gì, chẳng lẽ muốn trồng thảo dược?”

Âm Tế Thiên dồn tất cả lực chú ý vào bộ sách, hoàn toàn không nghe Hiên Viên Duật đang nói cái gì!

Hiên Viên Duật nheo mắt, thấy hắn một lần hai lần rồi lại ba lần không để ý tới mình, liền ra đòn sát thủ:“Ngươi có muốn chữa khỏi cho Minh sư đệ không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận