Phật Môn Ác Thê

Âm Tế Thiên vừa nghe Hiên Viên Duật nhắc tới ba chữ Minh sư đệ, chợt ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”

Hiên Viên Duật thật thương tâm, y phải dùng tới Minh sư đệ mới có thể thu hút sự chú ý của người trước mắt.

“Ta hỏi ngươi có muốn chữa khỏi cho Minh sư đệ không?”

Âm Tế Thiên híp mắt lại: “Ngươi có biện pháp sao?”

Dù sao Hiên Viên Duật cũng là Luyện đan sư cấp mười, hắn đoán rằng y sẽ biết cách để chữa cho Bắc Minh.

Hiên Viên Duật đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó nói: “Chúng ta có thể đổi sang nơi khác nói chuyện không?”

Âm Tế Thiên xem lưu lượng khách nhộn nhịp ra vào, quả thật không phải một nơi thích hợp để thảo luận.

Hắn gật đầu: “Ta nhớ đằng trước có một trà lâu, chúng ta tới đó ngồi đi!”

Môi Hiên Viên Duật không khỏi cong lên ý cười.

Hai người vừa mới dợm bước đi ra hiệu thuốc, đột nhiên có một thân ảnh lao tới.

Hiên Viên Duật vội kéo Âm Tế Thiên về phía sau, thân ảnh kia liền theo đà ngã xuống đất.

Âm Tế Thiên từ sau lưng Hiên Viên Duật nhô đầu ra nhìn, thấy người té trên đất kia mặc áo Bắc gia, bèn lẳng lặng lấy đấu lạp đội lên đầu.

“Tiểu tử thối, đồ vật Lăng gia bọn ta coi trọng ngươi cũng đám tranh sao, thật đúng là chán sống mà!”

Năm tên đệ tử Lăng gia xông tới, từng cước từng cước đạp lên lưng gã đệ tử Bắc gia kia.

Người xung quanh vừa nhìn thấy là đệ tử của Bắc gia và Lăng gia, biết rõ ân oán của hai nhà nên tự động tránh sang một bên.

Hiên Viên Duật nhếch môi, nghiêng đầu nói nhỏ với Âm Tế Thiên: “Xem ra Bắc gia và Lăng gia càng ngày càng đối chọi nhau gay gắt, sự tình đã đến nông nỗi này, về sau ngươi mà có ra ngoài thì chớ để hộ vệ của ngươi mặc áo Bắc gia nha”.

Nhắc tới hai hộ vệ của Âm Tế Thiên, Hiên Viên Duật liền nhăn mày, sao hôm nay không thấy hai gã thường ngày vẫn đi theo sau hắn nhỉ?.

Đột nhiên có hai người từ đâu vọt tới, xô đám đệ tử Lăng gia ra: “Làm gì đó! Khi dễ Bắc gia chúng ta không ai à?”

Âm Tế Thiên vừa thấy hai người mới tới, không nhịn được mà đỡ trán, sao đúng dịp quá vậy!

Cầm đầu đám đệ tử Lăng gia đánh giá hai người cũng mặc quần áo Bắc gia kia: “Aiyo Các ngươi cũng là người Bắc gia sao?”

Bắc Sinh giận dữ: “Đúng thì thế nào?”

Bắc Duy đỡ người bị té trên đất đứng dậy.

Cùng lúc này, lại có thêm hai người đi tới, là một thiếu niên thanh tú và một người đội đấu lạp.

Âm Tế Thiên nhìn bọn họ, trán không khỏi trượt xuống mấy cái lằn đen.

Thiếu niên thanh tú kia không phải là Hoa Không giả thì còn là ai nữa. Và không cần phải đoán cũng biết người đội đấu lạp kia là con rối của hắn rồi.

May mắn là Cao cấp thế thân phù biến hóa theo bộ dạng hiện tại. Chứ nó mà biến ra dáng dấp thật sự, Hư Không đã sớm bị vạch trần!

Âm Tế Thiên thấp giọng nói: “Mọi chuyện cứ để bọn họ giải quyết đi!”.

Tên cầm đầu đám đệ tử Lăng gia còn chưa tới Trúc Cơ kỳ, không thể nào đối phó được với đôi yêu thú cấp sáu của Bắc Sinh và Bắc Duy.

Hiên Viên Duật thấy Âm Tế Thiên đều đã nói như thế, đành khoanh tay đứng xem thôi, vì dù sao y cũng là người của Thuần Trần phái, không tiện xen vào chuyện này, kẻo liên lụy đến cả sư môn.

Âm Tế Thiên bước ra khỏi hiệu thuốc, còn chưa kịp quay lưng đi thì bỗng trông thấy năm tên đệ tử Lăng gia giơ kiếm lên, Bắc Duy vội vàng kéo Âm Tế Thiên giả ra đằng sau mình.

Bắc Duy cũng nhanh tay kéo tên đệ tử Bắc gia kia tránh sang một bên, thế nhưng Hoa Không giả lại ngây ngốc đứng một chỗ không động đậy.

Âm Tế Thiên nhìn đến đây, thầm nghĩ trong bụng, xong!

Liền sau đó, kiếm của một tên đệ tử Lăng gia chém tới con rối Hoa Không.

Bắc Sinh Bắc Duy đồng thời kêu lên: “Hoa Không, mau tránh ra!”

Con rối Hoa Không nghe được mệnh lệnh, vội vã lùi về phía sau, nhưng vẫn chậm một bước, bị thanh kiếm chém một nhát vào người. Lập tức, ‘bùm’ một tiếng con rối Hoa Không biến thành một mảnh phù chú màu vàng.

Bắc Sinh Bắc Duy sợ ngây người.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi như nghĩ đến việc gì, sắc mặt hai người đồng loạt biến đổi.

Âm Tế Thiên thấy con rối Hoa Không bị biến trở về thành mảnh phù chú màu vàng, không khỏi đưa tay ấn ấn huyệt thái dương. Xem ra kế hoạch trốn đi chơi của hắn bị ngâm nước mất rồi.

Bắc Sinh Bắc Duy biết Âm Tế Thiên đi cùng bọn họ ra khỏi phủ là một mảnh phù chú, lập tức muốn trở về bẩm báo cho Bắc Minh.

Hiên Viên Duật thấy hắn xoa trán, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì!”

Âm Tế Thiên thản nhiên trả lời, rồi dẫn Hiên Viên Duật đi vào một trà lâu cách đó không xa.

Vừa bước vào Âm Tế Thiên liền gỡ đấu lạp trên đầu xuống, sau đó đi đến trước mặt chưởng quầy, nói: “Một phòng thượng đẳng!”

“Dạ! Mời khách quan đi bên này!”

Chưởng quầy đầy mặt ý cười mà dẫn đường cho bọn Âm Tế Thiên.

Vừa mới bước lên cầu thang, một đám người lãng đãng đi tới, chen cả chưởng quầy và Âm Tế Thiên qua một bên.

Âm Tế Thiên ngẩn đầu nhìn, hắn cảm nhận được khí tức trên người bọn họ rất mạnh mẽ.

Đúng lúc này, hắn nghe thấy một giọng nói khá quen thuộc: “Ngươi mau nói cho ta biết nửa năm nay ngươi chạy đi đâu mất tích thế hả? Ta tưởng ngươi quên luôn ta với phu quân rồi chứ!”

Âm Tế Thiên đưa mắt sang phía đó, chỉ thấy Yêu quái lão tổ đang khiển trách một nam tử đeo mặt nạ bạc.

Thôn Phách!

Mắt Âm Tế Thiên không khỏi dâng lên ngoan lệ.

Thật không ngờ sẽ gặp y ở đây.

Thôn Phách cảm giác có sát khí, liền quay đầu lại nhìn.

Nháy mắt khi y quay lại, Âm Tế Thiên lập tức thu hồi cảm xúc của mình về.

Hiện tại hắn tuyệt đối không thể để Thôn Phách biết mình đã phát hiện ra y chính là người hủy đi linh căn của Tịch Thiên.

Hơn nữa, Thôn Phách đang đi cùng Yêu quái lão tổ và Quỷ quái lão tổ, lúc này mà gây sự với y thật không có lợi cho mình.

Thôn Phách trông thấy Âm Tế Thiên, trong lòng không khỏi có chút giật mình.

Hiên Viên Duật phát hiện Thôn Phách cứ nhìn chằm chằm Âm Tế Thiên, lập tức bước tới chắn trước mặt Âm Tế Thiên, ngăn cản tầm mắt của Thôn Phách.

Thôn Phách bị Hiên Viên Duật che đi Âm Tế Thiên, ánh mắt tà mị chợt lóe lạnh lẽo.

Yêu quái lão tổ khiển trách Thôn Phách hồi lâu mà y không trả lời câu nào, không khỏi bất mãn: “Phách nhi, rốt cuộc ngươi có nghe những gì ta nói hay không?”

Quỷ quái lão tổ không kiên nhẫn khuyên can: “Phách nhi vừa mới trở về, ngươi định mắng đến nó lại bỏ đi thêm một thời gian nữa hả?!”

“Ta nào có!” Yêu quái lão tổ lầm bầm: “Ta chỉ có một đồ đệ, sao lại muốn nó bỏ đi cơ chứ!”

Quỷ quái lão tổ vỗ vỗ vai nàng: “Một khi đã như vậy, ngươi cũng đừng oán giận nữa, phải cao hứng lên mới đúng!”

Yêu quái lão tổ thấy Thôn Phách vẫn không lên tiếng, mà cước bộ lại còn chậm đi, đầu y cứ quay về sau mãi, giống như có cái gì đó đang hấp dẫn ánh mắt y vậy.

Nàng tò mò nhìn theo tầm mắt y, liền thấy tên hòa thượng Tịch Thiên của Vạn Phật tự và thiên tài Hiên Viên Duật của Thuần Trần phái đang đứng cạnh nhau.

Yêu quái lão tổ rít lên chói tai: “Aiyo Đây không phải thiên tài Hiên Viên Duật của Thuần Trần phái và thiên tài Tịch Thiên của Vạn Phật tự hay sao?”

Quỷ quái lão tổ nghe thế, cũng hùa theo giễu cợt: “Cái gì mà thiên tài! Một thì đã thành phế vật! Một thì tu vi không bằng một góc của Phách nhi nữa!”

Thôn Phách nghe thấy hai chữ phế vật, liền nhíu nhíu mày.

Y không tin một người biết Thuấn di lại chỉ là một phế vật như vậy.

Yêu quái lão tổ lập tức lộ ra vẻ đắc ý: “Dĩ nhiên rồi, Phách nhi lợi hại hơn hai người bọn họ nhiều!”

Nàng thấy ngày thường Thôn Phách nói chuyện rất nhiều, nhưng chẳng hiểu sao lúc này cứ nhìn chằm chằm Hiên Viên Duật mà không lên tiếng, nghi ngờ hỏi: “Phách nhi, đừng nói ngươi coi trọng tên tiểu tử kia nha?”

Thôn Phách lạnh lùng nhìn Hiên Viên Duật, châm biếm: “Ai lại đi coi trọng một người tu vi còn thấp hơn mình cơ chứ!”

Yêu quái lão tổ cũng yên tâm không ít.

Mặc dù nàng không quan trọng chuyện Thôn Phách yêu thích ai, cũng không thèm để ý người kia là chính hay tà. Nhưng dù sao chính tà đối lập, chỉ sợ có người đem chuyện này ra gây bất lợi cho đồ nhi nhà nàng thôi.

Ai ngờ, Thôn Phách tiếp tục nói: “Ta xem trọng chính là người phía sau y kia kìa!”

Âm Tế Thiên nghe câu này, bất giác nhăn mày lại.

Bước chân Yêu quái lão tổ không khỏi lảo đảo, ngơ ngác mà trừng lớn hai mắt: “Tu vi của người phía sau y lại càng thua ngươi xa lắc! Thậm chí hắn so với người phía trước còn kém hơn, không, phải nói là hắn căn bản không có bất luận tu vi gì. Đồ nhi ngốc, đừng nói ngươi mới ra ngoài có nửa năm mà đầu óc đã có vấn đề nha?”

Nàng nghĩ nghĩ: “Không đúng! Ngươi không phải nói muốn dẫn tức phụ về cho chúng ta gặp sao? Người đâu?”

Thôn Phách chỉ nhìn chằm chằm Âm Tế Thiên mà không nói lời nào.

Đúng lúc này, một tiếng cười từ trên lầu ba truyền xuống: “Yêu quái lão tổ, Quỷ quái lão tổ, bổn tọa tưởng các ngươi sẽ không tới chứ!”

Quỷ quái lão tổ u ám nói: “Ly Trĩ lão tổ mời chúng ta uống trà, sao chúng ta lại không đến cho được?”

Ly Trĩ khẽ mỉm cười, nhưng khi nhìn đến người đứng bên cạnh Yêu quái lão tổ, ý cười càng sâu thêm: “Sao nào! Các ngươi còn dẫn cả đồ đệ cưng đi theo nữa à!”

“Đúng vậy! Ngươi cũng sẽ không trách chúng ta mang nhiều thêm một người chứ?”

“Không đâu, không đâu! Mau lên đây, U Vực lão tổ và Tà Hàng lão tổ chờ hai người đã lâu rồi!”

Ly Trĩ lão tổ xoay người trở về sương phòng, vô tình ánh mắt liếc thấy Âm Tế Thiên đang đứng dưới cầu thang, hơi khựng lại một chút, rồi mỉm cười sâu xa cho đến khi khuất bóng.

Bọn Yêu quái lão tổ cũng nhanh chân đi lên lầu ba.

Lúc này, Chưởng quầy mời Âm Tế Thiên và Hiên Viên Duật đi vào sương phòng đối diện phòng của Ly Trĩ lão tổ.

Lúc chưởng quầy khép cửa lại, Âm Tế Thiên nhìn thấy Thôn Phách đang đứng đối diện bên kia, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt sâu thẫm làm cho người ta không biết y đang nghĩ gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui