Phật Môn Ác Thê

Bắc Diệu Đông hỏi vội: “Làm sao vậy?”

Bắc Vũ Hoành nhớ tới vẻ mặt hưng phấn của đám tà tu lão tổ lúc rời đi, nói: “Sợ là Tịch Thiên đã bị bọn tà tu bắt đi rồi.”

Khiếu Thiên Hổ nghe thấy thế, không khỏi nhíu chặt mày. Các trưởng lão Vạn Phật tự sửng sốt, Hư Không rống lớn: “Cái gì?”

Bắc Diệu Đông nghĩ đến hai tên lão tổ giả bị Khiếu Thiên Hổ quất ngã kia, trong lòng cũng thầm thấy không xong: “Chúng ta đi xem sao!”

Bắc Vũ Hoành, Hư Không, Bắc Diệu Đông cùng với bốn con yêu thú vội vàng bay về phía Minh Thăng Viện. Ở trên đường, bọn họ trông thấy Bắc Đẩu ngất trong một ngõ hẻm, còn Bắc Minh đang bị một tu sĩ Luyện Hư kỳ dây dưa. Nếu không phải trên người Bắc Minh có Khế ước thú cấp cao cùng nhiều pháp bảo, trang bị lợi hại, chỉ sợ y đã sớm bỏ mạng dưới tay tu sĩ Luyện Hư kỳ kia.

Hai mắt Bắc Vũ Hoành đầy lạnh lẽo, giáng một tia sấm sét về phía tu sĩ Luyện Hư kỳ kia, tức khắc hắn ta bị giật đen như than. Bắc Minh thấy đám Bắc Vũ Hoành tới, nhẹ thở phào một hơi, lảo đảo thân mình dựa vào bức tường đằng sau.

“Minh nhi, con không sao chứ?” Bắc Vũ Hoành gấp gáp đỡ lấy y. Bắc Minh đẩy nhẹ Bắc Vũ Hoành, vô lực nói: “Đừng quan tâm con, cha mau đi tìm Tịch Thiên!”

Trước đó, y vừa rời khỏi Quảng Trường Tế Tự, đã bị tên tu sĩ Luyện Hư kỳ kia dây dưa mãi mà chẳng dứt ra được, thật không biết hiện giờ Tịch Thiên có an toàn hay không nữa. Bất quá, dù sao thân phận của Tịch Thiên là Ngự thú sư cấp mười, bọn chúng sẽ không dám đả thương hắn, chỉ bắt hắn mà thôi.

Hư Không nhìn Bắc Minh mệt đến sắp tắt thở tới nơi nhưng vẫn không quên Tịch Thiên, trong lòng cũng an ủi ít nhiều. Bắc Vũ Hoành nhanh chóng ôm lấy Bắc Minh, đi lên pháp khí, bay về phía Minh Thăng Viện. Cách Minh Thăng Viện càng gần, mày của Bắc Vũ Hoành càng nhíu chặt hơn, trầm giọng nói: “Minh nhi, con chuẩn bị tâm lý cho tốt, rất có thể Tịch Thiên đã bị bọn chúng bắt đi rồi!”

Haiz, rõ ràng là ngày vui, vậy mà xảy ra chuyện như thế này. Con ngươi đen của Bắc Minh loe lóe: “Ai bắt Tịch Thiên?”

Bắc Vũ Hoành nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của y, liền trấn an: “Chuyện vẫn chưa xác định rõ ràng, con đừng vội gấp gáp. Nếu không ta sợ con chống đỡ chẳng được lâu”.

Bắc Minh im lặng không đáp. Bốn người bốn yêu thú bay đến Minh Thăng Viện liền thấy thi thể nằm đầy đất, sau khi tìm kiếm một loạt, cuối cùng chỉ tìm được hai người Bắc Duy và Bắc Sinh. Bắc Vũ Hoành tiến lên xem xét hai người Bắc Sinh, phát hiện bọn họ chỉ bị hôn mê. Ông nhanh chóng lấy đan được ra đút cho bọn họ. Một lát sau, Bắc Sinh Bắc Duy tỉnh lại. Bắc Sinh day day cái đầu đau như búa bổ, đầy mặt mờ mịt nhìn Bắc Vũ Hoành, rồi hình như nhớ ra mọi chuyện, mắt đầy lo lắng, hỏi: “Hoành trưởng lão! Thiếu phu nhân đâu? Thiếu phu nhân có ổn không?”

Sắc mặt Bắc Minh trầm xuống: “Chẳng phải các ngươi đi cùng Tịch Thiên sao?”

Bắc Sinh hoảng hốt, vội vàng giải thích: “Chúng ta đụng trúng Nguyệt trưởng lão cùng với hai tên trưởng lão nữa. Bọn họ phóng ra uy áp khiến chúng ta bất tỉnh, cho nên chuyện sau đó chúng ta không biết gì cả.”

Bắc Duy cũng nói theo: “Đúng rồi! Lúc ấy còn có Hiên Viên công tử.”

Bắc Minh nghe thấy Hiên Viên Duật cũng ở đó, sắc mặt càng lúc càng không tốt. Bắc Vũ Hoành nhăn mày lại: “Không thấy Hiên Viên Duật, chẳng nhẽ cùng bị bắt đi?”

Hư Không tức giận nói: “Đáng giận! Đến đồ đệ của lão tử mà cũng dám động tay động chân! Đúng rồi! Sao trước đó Hoành trưởng lão lại nói Tịch Thiên là bị tà tu bắt đi? Chẳng nhẽ người bắt Tịch Thiên không phải là Nguyệt trưởng lão mà Bắc Sinh nói?”

Bắc Minh kinh nghi hỏi: “Tà tu? Là đám tà tu bắt Tịch Thiên?”

“Ta chỉ suy đoán thôi!” Bắc Vũ Hoành nói với Bắc Minh: “Minh nhi, chẳng phải ngươi nói rằng Tịch Thiên thấy khí tức của Ly Trĩ lão tổ và Quỷ quái lão tổ không bình thường sao?”

“Đúng vậy!”

“Kỳ thật hai vị lão tổ đó là do người khác giả trang, sau đó ta thấy vẻ mặt của Yêu Quái lão tổ, Tà Hàng ão tổ và U Vực lão tổ lúc rời đi có gì đó hơi kỳ quái. Cho nên ta mới phỏng đoán, rất có thể Ly Trĩ lão tổ và Quỷ Quái lão tổ đã thừa dịp lúc Bắc gia đang nhốn nháo mà bắt Tịch Thiên chạy về phía Đông.”

Ánh mắt Bắc Minh lóe lên: “Đám Quỷ Quái lão tổ bắt Tịch Thiên?”

Khiếu Thiên Hổ vẫn một bộ nhíu mày. Nó chỉ cảm thấy vạch trần hai tu sĩ cảnh giới Đại Thừa kia là giả rất thú vị, cho nên mới đả thương bọn họ. Không nghĩ tới phía sau còn có cả một âm mưu như vậy

“Lão tử đi phía Đông cứu Tịch Thiên!” Hư Không nói xong, liền lên pháp khí rời khỏi Bắc gia.

“Ta cũng phải đi cứu Chủ tử!” Hắc Độc Báo hô!

Bắc Minh chú ý tới thiếu niên la hét muốn đi cứu Tịch Thiên, cư nhiên là Hắc Lịch mới đi thăm cha mẹ từ Vạn Yên Sâm Lâm trở lại. Ngày đó, Tịch Thiên thả Hắc Lịch từ Khống Thú Linh ra, y cũng đã gặp bộ dáng nhân loại của nó. Hắc Lịch hóa thành hình thú, nhanh nhẹn bay vút khỏi Bắc gia. Bắc Minh lấy lại *** thần, nói với Bắc Vũ Hoành: “Cha, người nhanh chóng phái người đến Đông tìm Tịch Thiên.”

“Ta biết!”

Bắc Diệu Đông nhìn hỉ bào Bắc Minh mặc thấm mướt mồ hôi, đoán rằng thân thể y sắp không chịu được nữa, gấp gáp hỏi: “Bắc Minh, con vẫn ổn chứ?”

Rốt cuộc, Bắc Minh chống đỡ hết nổi, ngã vào người Bắc Vũ Hoành, suy yếu nói: “Ta muốn bế quan một thời gian!” Nói xong liền rơi vào hôn mê, Bắc Vũ Hoành vội vàng ôm lấy y, đưa đến Bế quan thất.

Thôn Thiên Lang nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, lười biếng hỏi Khiếu Thiên Hổ: “Người chúng ta muốn tìm đã bị bắt! Kế tiếp phải làm gì đây?”

Khiến Thiên Hổ híp mắt: “Nếu đã có người đi tìm hắn, vậy chúng ta cứ ở đây chờ thôi!”

Bắc Diệu Đông nghe thế, hỏi: “Các ngươi muốn tìm Tịch Thiên?”

Thôn Thiên Lang trả lời: “Đúng vậy, tuy nhiên lại không có cơ hội. Chỉ có thể chờ hắn trở về!”

Bọn họ theo Hắc Lịch đến Nam Bộ, chính là vì muốn gặp Âm Tế Thiên. Nhưng thật không ngờ đụng trúng nội loạn ở Bắc gia. Kế đó mới biết người đã gặp bị tà tu bắt đi, đúng là ra đường không coi ngày mà!

“Nếu hai vị lão tổ không chê, ta sẽ chuẩn bị phòng nghỉ cho hai vị!”

“Làm phiền rồi!”

Bắc Diệu Đông tìm người chuẩn bị thỏa đáng cho Khiếu Thiên Hổ và Thôn Thiên Lang xong, liền trở về chủ trạch để xứ lý chuyện Bắc Tiềm. Bất kỳ đệ tử nào tham gia vào tạo phản Bắc gia, đều phải nhận trọng phạt, trừ việc chịu Tiên Hồn ra, còn bị trục xuất khỏi Bắc gia. Về phần Bắc Tiềm, không chỉ đơn giản là Tiên Hồn, còn bị phá hủy linh căn, sau đó ném tới Vạn Yêu Sâm Lâm cho hắn ta tự sinh tự diệt.

Hiện giờ, có thể nói Bắc gia là nguyên khí đại thương. Không chỉ do hụt mất một tu sĩ cao giai như Bắc Tiềm, mà thêm nữa là trong cuộc chiến với Lăng gia, Bắc gia đã mất đi không ít đệ tử. Điều may mắn duy nhất là Lăng Uy Dương bị Bạch Tư và Hắc Lịch đánh cho trọng thương, cho dù tĩnh dưỡng hai ba mươi tái cũng chưa được khôi phục lại được. Bắc Diệu Đông còn thừa dịp Lăng Uy Dương bế quan, tiến hành chỉnh đốn lại Bắc gia, từ nay về sau không phân biệt phe trực hệ hay phe chi thứ, đều được đối đãi bình đẳng. Thêm vào đó, Bắc Diệu Đông cũng cử ra vài người bổ khuyết vị trí của đám trưởng lão phe chi thứ và Bắc Tiềm, khôi phục lại phong thái trước kia của Bắc gia.

Hiện tại, tuy rằng thực lực của Bắc gia không còn bằng ngày trước, nhưng dù sao cũng là một gia tộc lâu đời, cho dù đột ngột mất đi khá nhiều tu sĩ cao giai, nhưng vẫn là một đại gia tộc nhất nhì của Nam bộ.

Âm Tế Thiên nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ không dứt, chầm chậm mở hai mắt ra, khi bị ánh sáng chói vào, vội vàng nhíu mắt lại, mãi một lúc sau mới từ từ hoàn hồn. Hắn chợt nhớ tới những chuyện xảy ra trước lúc hôn mê. Âm Tế Thiên vội vàng bật người ngồi dậy, nhìn năm tên tà tu lão tổ đang không ngừng cãi vã.

“Đây là đạo lữ mà Phách nhi nhà ta coi trọng, phải đem tiểu hòa thượng này về động phủ, để hắn thành thân với Phách nhi nhà ta!”

Yêu quái lão tổ nổi giận đùng đùng cao giọng nói, hơn nữa ý chí vô cùng kiên định, không ai có thể làm nàng đổi ý cả.

“Ta khinh!” U vực lão tổ cả giận nói: “Hiện tại, toàn bộ Tu Chân giới đều biết tiểu hòa thượng này là đạo lữ của Minh thiếu gia Bắc gia. Cho dù có bái đường với đồ đệ ngươi, người khác cũng không công nhận hắn là tức phụ của đồ đệ nhà ngươi!”

Yêu quái lão tổ chẳng thèm nói lý: “Thế thì sao? Chỉ cần đồ đệ của ta thích là được rồi!”

U Vực lão tổ hừ lạnh: “Bổn tọa thấy rõ ràng là ngươi muốn độc chiếm Ngự thú sư cấp mười thì có!”

Quỷ quái lão tổ hung hăn trừng hắn: “U Vực lão tổ, nếu bọn ta thực sự muốn độc chiếm Ngự thú sư cấp mười, thì lúc vừa bắt hắn ra khỏi Bắc gia, bọn ta cứ thế đem về động phủ của mình luôn rồi. Còn đứng ở đây đấu võ mồm, tốn thời gian làm gì?”

Nói về thực lực, y cao hơn Ly Trĩ lão tổ hai phần, nếu đánh nhau y tin chắc mình có thể dễ dàng mang người về Quỷ tu phái. U Vực lão tổ không nói nữa. Tà Hàng lão tổ lại tà tà cười không nói, chẳng hề có ý định tranh đoạt. Ly Trĩ lão tổ bình tĩnh không lên tiếng, trong nhóm quỷ tu, ma tu và yêu tu, thì quỷ tu và ma tu có hai vị lão tổ cảnh giới Đại Thừa, còn yêu tu chỉ có một mình hắn. Nội tính điểm này, hắn cũng bất lợi hơn rồi. Mà có muốn đoạt, hắn cũng đoạt không lại hai vị lão tổ Quỷ tu.

Từ mấy câu của bọn họ, Âm Tế Thiên không khỏi nhớ lại tình trạng trước lúc hôn mê. Bắc Minh lúc ấy chắc chắn không phải là Bắc Minh thật. Nếu hắn đoán không nhầm, rất có thể Bắc Minh và Bắc Đẩu kia là do Quỷ quái lão tổ và Ly trĩ lảo tổ dịch dung. Âm Tế Thiên bất đắc dĩ thở dài. Cũng do hắn, khi nhìn thấy tu sĩ Nguyên Anh muốn đả thương Bắc Minh, quá nóng vội nên mới xảy ra sơ xuất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui