Nghe tiếng, mọi người đều quay sang nhìn Quỷ Quái lão tổ, chỉ thấy y đau đớn ôm lấy mu bàn tay trái.
“Phu quân! Ngươi sao thế?” Yêu Quái lão tổ lo lắng hỏi.
Thôn Phách cũng vội vàng chạy trở về: “Sư phụ ngài làm sao vậy?”
Âm Tế Thiên thấy Thôn Phách chạy trở về đội ngũ tà tu, không khỏi mất hứng. Mấy ngày nay, chẳng có được Bắc Minh ôm, cho nên vừa rồi, hắn xém quên luôn thân phận tà tu của Thôn Phách. Nếu không phải Bắc Vũ Phong chạy tới tách hai người ra, hắn đã vươn tay ôm chặt lấy y rồi. Âm Tế Thiên bực mình trừng mắt nhìn Bắc Vũ Phong, sau đó đoạt lấy Bắc Minh từ trong tay Bắc Vũ Hoành, hung hăng hôn lên môi y, cuối cùng ôm chặt vào trong ngực mới thoáng an ủi được phần nào.
Bắc Vũ Phong chẳng hiểu vì sao mình bị lườm. Mình đắc tội Tịch Thiên à?
Đến khi Quỷ Quái lão tổ dần bớt đau đớn, mới chậm rãi buông tay phải ra. Mọi người đồng loạt đổ dồn mắt, nhìn vào mu bàn tay phải bị đốt phồng rộp kia.
“Sao… sao thế này?” Yêu Quái lão tổ đau lòng hô.
Thôn Phách vội vàng lấy thuốc mỡ ra, bôi đầy lên tay Quỷ Quái lão tổ. Quỷ Quái lão tổ nhíu chặt mày nói:
“Trước đó, bổn tọa nhìn thấy có người đẩy Phách nhi, định chạy tới tính sổ. Không ngờ chỉ mới vừa duỗi tay qua bên tu sĩ chính phái, liền bị chính khí đốt phỏng.”
Nhóm tà tu hoảng hồn. Si Mị lão tổ khó tin hỏi: “Hả? Ngươi bảo tay ngươi bị chính khí đốt bỏng?”
“Bổn tọa không chắc chắn lắm. Thế nhưng ta đoán rằng, tà tu không thể vượt khỏi ranh giới kia, đồng thời bên chính phái cũng vậy.”
Yêu Quái lão tổ tỏ vẻ nghi hoặc: “Không đúng cho lắm. Phách nhi vọt thẳng tới bên kia luôn, mà đâu có sao đâu.”
Thôn Phách đang bôi thuốc bỗng khựng lại: “Ta không rõ!”
Chính y cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, trước đó vài ngày y còn đứng cạnh đám tu sĩ chính phái. Đâu có bị gì đâu. Còn ban nãy, y nghe thấy Bắc Vũ Hoành lo lắng gào Tịch Thiên cẩn thận, trong lòng cực kỳ lo lắng. Ngay sau khi mê cung biến mất, bắt gặp Tịch Thiên đứng trong vũng máu, liền hoảng hồn hoảng vía lao tới. Lúc ấy, y chỉ muốn chạy đến xem xem Tịch Thiên có bị thương hay không thôi. Quỷ Quái lão tổ trừng mắt lườm y một cái:
“Lần sau cấm không được vội vàng như vậy!”
Thôn Phách biết Quỷ Quái lão tổ quan tâm mình nên ngoan ngoãn đáp: “Dạ!”
Yêu Quái lão tổ oán giận nói: “Phách nhi! Ngươi một lòng lo lắng cho tên tiểu hòa thượng kia, nhưng nó lại chỉ biết có thiếu gia Bắc gia! Sư phụ cảm thấy, thực không đáng chút nào!”
Mọi người quay sang nhìn Tịch Thiên bên này, thấy thiếu niên tuấn tú kia đang ẳm thiếu gia Bắc gia, vừa ôm vừa hôn. Còn cầm khăn tay cẩn thận lau vết máu dính trên mặt y, cuối cùng lấy lược chải mái tóc đen của y cho thật mượt. Mọi người trong đại điện đều đang lo lắng đề phòng, vậy mà hắn chơi vui đến quên trời đất, thật khiến hai vị lão tổ sôi cả máu. Thôn Phách bắt gặp Âm Tế Thiên cẩn thận chăm sóc thân thể Bắc Minh như vậy, trong mắt hiện lên vẻ yêu chiều, hỏi ngược lại:
“Sư phụ có biết rằng, người như hắn, một khi yêu sẽ không bao giờ thay đổi?”
“Đúng thế! Hắn không thay đổi, thế nhưng người hắn thích thì không phải là ngươi!”
Thôn Phách chỉ cười không nói, ánh mắt vẫn nhìn Âm Tế Thiên thật lâu. Rồi y truyền âm nói với Âm Tế Thiên:
“Nghịch thân thể của ta rất vui?”
Âm Tế Thiên nghe thấy truyền âm thì khựng lại, ngẩng đầu nhìn sang phía tà tu, phát hiện hai vị lão tổ đang tức giận trừng mình. Hắn cũng chẳng khách khí mà trừng trả về. Quỷ Quái lão tổ bị hắn làm tức đến nỗi xắn tay áo lên, chuẩn bị vọt sang đó giáo huấn hắn.
“Cái con lừa ngốc này! Cho hắn chút mặt mũi, hắn liền được đằng chân lân đằng đầu!”
“Đúng thế!!” Yêu Quái lão tổ cũng rất tức giận
Đồ đệ của nàng đối xử với hắn tốt như vậy, thế mà hắn không thèm đoái hoài tới tình cảm của nó. Đợi nàng ra khỏi đây, nhìn xem nàng xử hắn ra sao. Thôn Phách thấy hai vị sư phụ giận dữ, vội vàng nói:
“Hai vị sư phụ! Tịch Thiên còn trẻ không hiểu chuyện, hai người đừng so đo với hắn!”
“Ngươi xem! Người còn chưa cưới vào cửa mà đã che chở như thế! Cưới xong rồi, sẽ làm sao nữa đây?”
Quỷ Quái lão tổ vừa tức vừa bất đắc dĩ, thế nhưng cũng không nỡ quát mắng Thôn Phách. Thôn Phách nói:
“Đến lúc ấy, ta và Tịch Thiên sẽ hiếu kính hai vị sư phụ!”
“Tên xấu xa nhà ngươi! Chỉ biết nịnh!” Yêu Quái lão tổ một bên bực mình, một bên lại buồn cười mà vỗ vỗ cái mặt nạ của y.
Thôn Phách lập tức nhận được truyền âm của Âm Tế Thiên: “Ngươi là của ta.”
Mắt y hiện lên ý cười: “Đương nhiên rồi!”
Sau đó lại nghe thấy Âm Tế Thiên nói: “Thế nên cho dù là sư phụ ngươi, cũng không được chạm vào mặt nạ của ngươi!”
Thôn Phách bật cười thành tiếng. Hai vị lão tổ liền hỏi: “Cười cái gì?”
Thôn Phách nhịn cười: “Không ạ.”
Y quay sang nhìn Âm Tế Thiên, định trả lời lại thì thấy Bắc Vũ Phong ngồi xuống cạnh Âm Tế Thiên. Bắc Vũ Phong vừa đặt mông liền hỏi:
“Tịch Thiên, ngươi ôm Minh nhi suốt thế không mệt sao?”
Âm Tế Thiên chẳng thèm ngẩng đầu lên trả lời: “Không mệt!”
Bắc Minh cứ như con búp bê vải, chẳng tốn chút lực nào hết. Bắc Vũ Phong có chút ngại ngùng: “Vừa rồi cám ơn ngươi. Nếu không có ngươi thì không biết chúng ta còn ở trong mê cung bao lâu nữa.”
Âm Tế Thiên cười nhạo một câu: “Các ngươi bị nhốt trong mê cung, thì ta cũng bị nhốt theo. Có gì đâu mà phải cảm ơn.”
Mặt Bắc Vũ Phong lại hồng lên. Kỳ thực hắn ta chỉ muốn tìm đề tài để nói chuyện với Tịch Thiên thôi, thế nhưng hắn ta lại không biết nên nói gì giờ, vì thế đành phải nhắc tới chuyện mê cung. Âm Tế Thiên đặt Bắc Minh nằm xuống, liền hỏi:
“Ta nhớ gia chủ cũng có tới. Sao không thấy y.”
Sắc mặt Bắc Vũ Phong trở nên không tốt. Âm Tế Thiên nhìn gã liền đoán rất có thể Bắc Diệu Đông lành ít dữ nhiều. Hắn lảng sang chuyện khác:
“Sao sư phụ của ta không đến?”
Bắc Vũ Phong nói: “Các trưởng lão đời chữ Hư biết Bí cảnh rất nguy hiểm, cho nên không muốn vì một chút tục vật mà để chúng đệ tử phiêu lưu, vì thế quay lại Vạn Phật tự rồi. Lúc Hư Không biết ngươi bị tà tu bắt đi, liền một thân một mình rời khỏi Bắc gia, nói rằng đến phía Đông để cứu ngươi ra.”
Khóe mắt Âm Tế Thiên giựt giựt. Với tính cách của Hư Không, nếu đến phía Đông nhất định sẽ quậy cho nơi đay long trời lở đất. Thế nhưng, hắn ở đó lâu như vậy mà không hề thấy Hư Không xuất hiện. Nhất định là đi được nửa đường thì gặp được mấy chuyện thú vị, rồi quên mất tiêu hắn luôn. Bắc Vũ Phong tựa như nhớ ra cái gì liền nói:
“Đúng rồi! Tối hôm ngươi bị bọn tà tu bắt đi, có ba con Yêu thú cấp mười tới tìm ngươi.”
Âm Tế Thiên hoang mang nhìn Bắc Vũ Phong: “Yêu thú cấp mười?”
Hắn cũng chẳng quen biết Yêu thú cấp mười gì nhiều. Sao tự dưng lòi ra ba con Yêu thú cấp mười cơ chứ.
“Đúng rồi! Trong đó có một con báo đen, gọi ngươi là chủ tử. Và gọi hai con còn lại là lão tổ. Xem ra, rất cố thể chúng là thủ lĩnh của đám yêu thú trong Vạn Yêu Sâm Lâm.”
“Con báo đen gọi là Hắc Lịch, còn hai con còn lại…” Âm Tế Thiên lắc đầu: “Ta không rõ, bọn chúng tới tìm ta làm gì?”
“Không biết”.
Lúc này Bắc Vũ Hoành đi tới: “Các đệ tử Luyện Hư kỳ đều tỉnh lại rồi. Chúng ta có thể tiếp tục đi!”
Bắc Vũ Phong quan tâm hỏi: “Bọn họ thế nào?”
“Có đan dược cho nên cũng không đáng lo. Thế nhưng Khế ước thú của bọn họ lại chết không ít, thậm chí có vài người bị sĩ binh giết sạch Khế ước thú!”
“Sau khi trở về, bảo bọn họ tới Thú Viên chọn vài con khác là được rồi?”
Bắc Vũ Hoành lo lắng thở dài: “Quan trọng là phải ra ngoài được trước cái đã.”
Sắc mặt Bắc Vũ Phong cũng trầm xuống.
“Người dò đường do Điện chủ Thiên Tiêu Điện phái đi đã trở về rồi. Hiện, chúng ta có thể đi lên cầu thang. Đúng rồi, nên cẩn thận một chút, đừng đi qua ranh giới của tà tu.”
Bắc Vũ Phong vội hỏi: “Làm sao thế?”
“Vừa rồi có một đệ tử dò đường, vô ý để vạt áo phất qua bên ranh giới của tà tu. Chỉ nháy mắt, áo bào trắng liền bị ăn mòn thành đen.”
Âm Tế Thiên kinh ngạc nhìn Bắc Vũ Hoành: “Có chuyện như thế nữa à?”
“Ừ. Không phải ban nãy Quỷ Quái lão tổ kêu la có vẻ rất đau hay sao? Ta dám khẳng định, y là bị chính khí tổn thương.”
“Thế nhưng…”
Bắc Vũ Hoành biết Âm Tế Thiên định nói gì, vì thế ngắt lời: “Có lẽ không được đầy đủ, cho nên không bị thương.”
Ý của ông, rất có thể hồn của Thôn Phách không được hoàn chỉnh, do đó chính khí mới không gây thương tổn cho y. Âm Tế Thiên an tâm gật đầu:
“Vậy thì tốt rồi!”
Bắc Vũ Phong nghe mà choáng váng: “Các ngươi đang nói cái gì vậy?”
Sao hắn ta chẳng hiểu gì hết? Bất quá, Tịch Thiên lại có vẻ rất an tâm. Âm Tế Thiên và Bắc Vũ Hoành nhìn hắn ta, trăm miệng một lời nói: “Không có chi.”
Bắc Vũ Phong: “…”