Phật Môn Ác Thê

Người còn chưa kịp thấy rõ tình huống bên trong, đã bị Huyền Ngọc trưởng lão kéo lui trở về, còn nổi giận mắng: “Sao lỗ mãng vậy, coi chừng chưa kịp Độ Kiếp đã bị người ta đánh cho rớt mất một Cảnh Giới bây giờ!”

Vừa mới nói xong, cửa lớn va đập ‘ầm’ một tiếng, muốn nổ màng nhĩ.

Âm Tế Thiên ngoáy ngoáy lỗ tai đang kêu ong ong, kinh ngạc nói: “Bên trong xảy ra chuyện gì vậy?”

Huyền Ngọc trưởng lão nhăn mày: “Ta cũng không rõ là chuyện gì! Khi ta từ lầu ba lên tới đây, đã nhìn thấy Duật nhi cùng Thôn Phách – đệ tử của Quỷ Tông Phái đứng ở trong đại điện! Kế đó, cho dù ta có gọi như thế nào, bọn họ cũng không phản ứng lại ta. Bọn họ cứ như trúng bùa mê mà rút hai thanh thần khí cắm ở trong đại điện ra, xong rồi lao vào đánh nhau.”

Âm Tế Thiên sốt ruột hỏi: “Sao ngươi không ngăn cản bọn họ?”

Thật là kỳ quái!

Sao mà Thôn Phách có thể lên đến đây?

Chẳng lẽ y thăng cấp?

Huyền Ngọc trưởng lão cả giận nói: “Ngươi tưởng ta không muốn ngăn cản bọn họ à? Nhưng chỉ cần ta tới gần bọn họ trong vòng ba thước, liền sẽ bị thần lực trên thanh thần khí trong tay bọn họ bắn ngược trở về, căn bản không thể nào ngăn được!”

Âm Tế Thiên cực nóng ruột.

Chẳng lẽ sự kiện mười năm trước lại sắp tái diễn thêm một lần nữa?

“Bọn họ đã đánh bao lâu rồi?”

Huyền Ngọc trưởng lão trầm mặc: “Ba ngày ba đêm!”

Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì cho dù đối phương không bị thần khí gây thương tích, cũng rất có thể sẽ hao hết linh lực mà chết!

“Không được! Ta phải đi ngăn cản bọn họ!”

Âm Tế Thiên cuốn tay áo lên, nhưng mới vừa bước tới trước một bước đã đột nhiên khựng lại.

Hắn quay đầu, sắc mặt đại biến, hướng về phía Huyền Ngọc trưởng lão rống lớn: “Ngươi gấp rút ôm Bắc Minh quay trở lại lầu ba nhanh!”


Huyền Ngọc trưởng lão bị hắn quát cũng rất sửng sốt: “Sao… Sao vậy?”

Âm Tế Thiên cưỡng chế lực lượng đang bạo động trong cơ thể, nghẹn đỏ mặt nói: “Ta phải Độ Kiếp ngay-bây-giờ! Ngươi mau rời đi!”

Huyền Ngọc trưởng lão há miệng định nói lôi kiếp không thể nào đánh vào trong Bí cảnh này được, thế nhưng nhìn vẻ mặt cau có của Âm Tế Thiên, lại đành phải ôm Bắc Minh đi về phía thang lầu.

Âm Tế Thiên đợi đến khi không nhìn thấy Huyền Ngọc trưởng lão nữa, mới phóng xuất toàn bộ lực lượng trong cơ thể ra bên ngoài!

Nhất thời, năng lượng từ trong người hắn bắn ra, tác động lên trên cánh cửa, rầm một cái, mở tung. Màn đánh nhau của hai người kia, lập tức đập vào mắt hắn.

Chính xác mà nói, Âm Tế Thiên chỉ nhìn thấy hai cái bóng trắng và đen, chứ đến cả thần khí mà bọn họ cầm trong tay cũng không nhìn rõ.

Tốc độ bọn họ đánh nhau rất là nhanh. Một hồi trái, một hồi phải, không hề bị chính khí và tà khí ảnh hưởng. Đại điện lộng lẫy bị phép thuật của bọn họ làm cho lộn tung lên, vách tường và sàn nhà cũng xuất hiện những vết nứt.

Đúng lúc này, đôi tai linh mẫn của Âm Tế Thiên nghe được tiếng sấm vang, ù ù rất nhỏ, truyền đến từ bên ngoài vào.

Hắn không khỏi cả kinh, vụt ngẩng đầu nhìn!

Mắt của Âm Tế Thiên trực tiếp xuyên qua trần đại điện, tiếp tục xuyên qua mặt đất bên trên, cuối cùng xuyên cả bầu trời của Bí cảnh, mới nhìn thấy Lôi vân đen thui bên ngoài bí cảnh!

Hắn dụi dụi con mắt, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên lợi hại hơn!”

Âm Tế Thiên nói lợi hại, không chỉ là hai mắt của hắn đã có thể xuyên qua lá chắn của Thượng Cổ Bí Cảnh, nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. Mà còn bởi vì tiếng sấm so với Độ Kiếp lần trước, đinh tai nhức óc hơn nhiều. Chỉ nhìn thấy tia điện loe lóe bên trong mây đen, cũng đủ để người ta run rẩy rồi.

“Mẹ nó! Định giết người chắc?”

Hắn cảm thấy, rất may mắn là Lôi kiếp đều bị ngăn ở ngoài Bí cảnh!

Âm Tế Thiên nhẹ thở ra một hơi. Cũng lúc ấy, sấm sét màu tím bắn ra từ trong cụm mây đen, đánh lên Bí cảnh. Hắn thực sự hoảng sợ, lảo đảo lùi về sau.

Tuy rằng Lôi kiếp bị chặn bên ngoài Bí cảnh, nhưng mà, thị giác và thính giác của hắn, lại cứ như bị tra tấn một cách dã man tàn bạo!

“Ta phắc!!” Âm Tế Thiên nhịn không được chửi tục!


Hắn cư nhiên vì một tiếng Lôi kiếp và trở nên chật vật thế này. Huống chi, Kiếp lôi còn chưa đánh lên người hắn.

Đột nhiên, Âm Tế Thiên nhớ tới Lôi Đình Hổ từng nói qua, né tránh Kiếp lôi thì Độ Kiếp sẽ thất bại. Vậy hiện tại Kiếp Lôi không đánh tới hắn, có tính là thất bại không nhỉ?

Theo lý thuyết, Huyền Ngọc trưởng lão cũng đã Độ Kiếp thành công, vậy không có lý do gì hắn lại thất bại cả. Lại thêm, hắn không có tránh Lôi kiếp, mà tự Lôi kiếp đánh không vào được thôi! Nghĩ thế, Âm Tế Thiên thầm đắc ý.

Hắn thật muốn ngửa mặt lên trời rống to ‘Ngươi có bản lĩnh thì đến đánh ta đi!”

Vừa mới nghĩ xong, ‘ầmm’ một tiếng vang thật lớn!

Âm Tế Thiên sửng sốt!

Bộ định đánh vào hắn thiệt hả?

Nhưng mà, hắn không thấy Kiếp lôi nện xuống à!

Âm Tế Thiên chuyển mắt sang bên đại điện, nhìn hai người kia càng đánh càng hăng say, đuôi mắt hắn khẽ giật giật. Sao Âm Tế Thiên có thể quên bén luôn hai tên này cơ chứ!

Âm Tế Thiên hướng hai người bọn họ quát: “Shit! Hai người các ngươi đừng đánh nữa!”

Đáng tiếc, hai bóng người cũng không vì tiếng hô của hắn mà ngừng tay, ngược lại, càng đánh càng kịch liệt!

Trên trán Âm Tế Thiên trượt xuống mấy cái lằn đen ==!!!

Bọn họ cầm trên tay đều là thần khí, tất nhiên hắn không thể lỗ mãng ngang nhiên tiến lên ngăn bọn họ được!

Âm Tế Thiên tùy tiện lấy một pháp bảo mà Tịch Thiện đưa cho hắn, dùng sức ném về phía bọn họ.

Không ngờ, pháp bảo còn chưa tới gần, đã bị thần khí trong tay bọn họ chém nát rồi.

“…”


Âm Tế Thiên chưa từ bỏ ý định, lại tìm trong túi Càn Khôn một lần nữa. Sau đó, mò thấy ‘đồ cưới’ kim bát mà Hư Không đưa cho hắn. Khóe miệng hắn khẽ giật, thế nhưng chẳng chút lưỡng lự mà ném về phía hai người kia.

[Cái bát vàng mà Hư Không cho]

Dù sao hắn cũng không cần cầm bát đi hóa duyên!

Ngay khi Âm Tế Thiên cho rằng kim bát sẽ có kết cục như trước. Thì đột nhiên, kim bát bay thẳng lên trên đỉnh đầu của hai người, bắn ra kim quang, chiếu rọi vào bọn họ.

Hai bóng người đang đánh nhau bỗng đột nhiên khựng lại, dưới sự chiếu rọi của kim bát, bọn họ chẳng thể nào nhúc nhích được.

Âm Tế Thiên kinh ngạc nhìn cái kim bát ở trên đầu hai người kia. Sau đó mới cẩn thận quan sát kỹ càng Thông Phách, thấy y không có vết thương nào đáng ngại mới chuyển mắt nhìn thần khí trong tay y.

Thần khí trong tay Thôn Phách là một cái lưỡi liềm màu đen thật lớn, toàn thân nó tỏa ra một màu đỏ máu tàn độc. Mũi đao sắc bén, thân đao và đuôi khảm một con ma thú không rõ tên, nhưng ánh mắt nó cực hung ác, uy vũ khí phách tựa như một vị thủ lĩnh!

Đứng đối diện Thôn Phách, tay Hiên Viên Duật cầm trường kiếm, thân kiếm phát ra ánh sáng trắng tím. Nhưng hào quang rất chóa lóa cho nên không thể nhìn ra được hình dạng của nó như thế nào.

Âm Tế Thiên đi về phía bọn họ, dừng lại ngay trước mặt hai người. Lúc này, hắn mới chú ý ánh mắt của cả hai đều thất thần, giống như bị khống chế.

“Các ngươi…”

Âm Tế Thiên đang muốn nói gì đó, đột nhiên hai tai nhạy bén của hắn nghe thấy tiếng ầm ầm ở bên ngoài. Hắn ngẩng đầu liếc nhìn trên đỉnh đầu thì giật mình. Thượng Cổ Bí Cảnh lại bị sét đánh thành một cái hố lớn?

Mẹ nó! Kiếp lôi thôi mà, sao lại lợi hại như vậy?

Âm Tế Thiên tính toán một chút, trước đó đã đánh hai lần rồi, như vậy chỉ còn lại một lần nữa thôi!

Hắn cũng không tin Kiếp lôi chỉ đánh thêm một lần nữa là có thể đánh xuyên thẳng vào đại điện. Riêng tầng đất đá kia thôi cũng đã rất dày, phải hơn vạn con yêu thú mới có thể phá vỡ nó được.

Nhưng, Âm Tế Thiên lại cảm thấy, có phải mình xem nhẹ Kiếp lôi quá rồi hay không.

Lúc hắn Độ Kiếp lần đầu, chỉ chịu ba lần Kiếp lôi. Thế nhưng, như thế không có nghĩa là đến Độ Kiếp lần hai, cũng chỉ có ba cái Kiếp lôi kia. Âm Tế Thiên xoa xoa huyệt thái dương đang giựt lên giựt xuống của mình.

Hắn cảm thấy, với tình huống hiện tại, tốt nhất nên lay tỉnh hai cái người này mới được.

Âm Tế Thiên nhìn về phía Thôn Phách vẫn đang đứng im không nhúc nhích, thử gọi một tiếng: “Thôn Phách?”

Thôn Phách không phản ứng lại, ngay cả tròng mắt cũng không thèm chuyển.

Âm Tế Thiên có chút bối rối.


Lúc này, dưới lầu truyền đến một giọng nói mỏng manh: “Tịch Thiên, Kiếp lôi của ngươi đến chưa?”

Âm Tế Thiên nhận ra, là tiếng của Huyền Ngọc trưởng lão, vội vàng trả lời: “Ngươi lên đây trước đi!”

Huyền Ngọc trưởng lão vừa nghe, nhanh chóng ôm thân thể Bắc Minh chạy lên.

Khi bà nhìn thấy kim bát đang khóa hai người kia lại, liền kinh ngạc há hốc miệng.

Âm Tế Thiên nhíu mày nói: “Ngươi có biện pháp nào để đánh tỉnh hai người bọn họ không?”

“Ta…”

Huyền Ngọc trưởng lão đưa mắt nhìn Hiên Viên Duật, rồi lại đưa mắt nhìn Thôn Phách: “Chắc bọn họ bị thần khí khống chế rồi.”

“Ta biết! Cho nên, mới bảo ngươi nhanh nghĩ biện pháp làm cho bọn họ tỉnh lại! Bởi vì Kiếp lôi của ta, đã đánh Bí cảnh thủng một lỗ lớn rồi! Chắc chỉ một lúc nữa thôi, sẽ đánh thành một cái hố to!”

Huyền Ngọc trưởng lão khó tin mà trừng lớn mắt: “Kiếp lôi của ngươi đánh Thượng Cổ Bí Cảnh thủng một lỗ lớn?”

Âm Tế Thiên tức giận nói: “Đúng vậy! Cho nên ngươi phải giúp ta lay tỉnh bọn họ đi!”

Huyền Ngọc trưởng lão: “…”

Bà chuyển nhìn hai người Hiên Viên Duật và Thôn Phách: “Kim bát trên đầu bọn họ là cái gì vậy?”

“Kim bát là sư phụ tặng cho ta, bất quá không nghĩ tới có thể bao hai người bọn họ lại! Ngươi nói xem, nếu ta lấy kim bát ra, bọn họ có tỉnh lại không?”

“Đừng!” Huyền Ngọc trưởng lão tức khắc ngăn cản, nói: “Lấy kim bát ra, có lẽ bọn nó sẽ lại đánh nhau!”

“Vậy làm sao bây giờ?”

Huyền Ngọc trưởng lão lắc đầu: “Ta chỉ là tu sĩ bình thường, ngay cả địa tiên cũng không phải, thì làm sao đối kháng được với thần lực của thần khí. Hiện giờ chỉ có thể dựa vào ý chí mạnh mẽ của bọn họ, mới có thể làm cho chính mình tỉnh táo lại!”

Âm Tế Thiên tức giận nói: “Chờ bọn họ tỉnh lại, thì Kiếp lôi cũng đã đánh tới rồi!”

“Làm sao ngươi biết Kiếp lôi của ngươi đã…”

Huyền Ngọc trưởng lão còn chưa nói xong, chợt nghe trên đỉnh đầu vang lên tiếng đùng đùng. Ngay sau đó, toàn bộ đại điện cũng bắt đầu lay động!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận