Phật Môn Ác Thê

Bắc Minh vừa nhìn thấy biểu cảm của Hiên Viên Duật, liền mím chặt môi, kéo Âm Tế Thiên vào trong ngực mình, tuyên thệ quyền sở hữu!

Âm Tế Thiên khẽ nhíu mày, có chút không hiểu cho lắm. Rốt cuộc Hiên Viên Duật thích hắn ở điểm nào? Mình đã làm gì khiến y nảy sinh tình cảm.

Lại nói, số lần hai người bọn họ ở chung với nhau ít đến đếm được trên đầu ngón tay, y căn bản chẳng hiểu được con người mình. Hắn cũng không tin y là nhất kiến chung tình.

Còn nữa, thời điểm bọn họ gặp mặt lần đầu tiên, tựa hồ cũng chẳng vui vẻ gì cho lắm, căn bản không thể nào phát sinh việc nhất kiến chung tình.

Bắc Vũ Hoành thấy thân thể của Bắc Minh vẫn ổn, nhất thời an tâm không ít: “Cuối cùng cũng đã tỉnh! Con không có việc gì chứ?”

“Đã chẳng đáng ngại! Để cha lo lắng!”

Bắc Minh nhàn nhạt liếc nhìn tờ giấy trên bàn, phát hiện trên đó viết mấy loại kỳ hoa dị thảo, bèn hỏi: “Cha với Hiên Viên sư huynh đang bàn bạc chuyện gì vậy?”

Hiên Viên Duật chuyển mắt sang Bắc Minh nói: “Đến bây giờ sư phụ vẫn chưa tỉnh, ta định luyện mấy viên đan dược cho ngài ấy dùng. Bất quá, lại thiếu năm loại thảo dược, cho nên đang bàn bạc xem làm sao để tìm được chúng nó! Đúng rồi …”.

Y nhớ tới chuyện gì đó, liền móc một cái bình nhỏ màu trắng trong Nhẫn không gian ra đưa cho Bắc Minh: “Đây là đan dược đêm qua ta luyện chế được, ngươi thử xem, nó có thể giúp cho cơ thể của ngươi tốt lên đấy!”

Bắc Minh liếc nhìn bình nhỏ trong tay Hiên Viên Duật, chần chờ một chút, mới nhận lấy nó: “Đa tạ Hiên Viên sư huynh!”

Hiên Viên Duật thấy y định cất nó vào Nhẫn không gian, bèn lên tiếng nói: “Viên đan dược kia, tốt nhất là nên dùng ngay bây giờ!”

Động tác của Bắc Minh khựng lại, khẽ liếc Hiên Viên Duật, rồi đổ đan dược trong chai ra ngửi ngửi, mày hơi nhíu lại: “Đây là…”

Khóe miệng Hiên Viên Duật khẽ nhếch: “Đây là đan dược! Chẳng lẽ Minh sư đệ hôn mê nhiều ngày, cho nên cả đan dược là cái gì cũng không nhớ rõ?”

Bắc Minh lạnh mắt liếc y một cái, không nhanh không chậm bỏ đan dược vào miệng.

Âm Tế Thiên nhìn Bắc Minh nuốt đan dược xuống, lông mi khẽ nhúc nhích. Có khứu giác nhạy bén, cho nên tíc tắc khi Bắc Minh đổ đan dược ra, hắn liền ngửi được mùi Đồ Lam Hoa!

Hắn còn nhớ Bắc Minh đã từng nói, Phục Nguyên Đan của mười năm trước thiếu mất Đồ Lam Hoa. Vậy chẳng lẽ đan dược trong tay Bắc Minh, chính là Phục Nguyên Đan.

Bất quá, không phải Đồ Lam Hoa nằm trong Nhẫn không gian của Bắc Minh sao?

Hiên Viên Duật nhìn thấy Bắc Minh nuốt đan dược vào, vội hỏi: “Thế nào? Có cảm thấy cơ thể khá hơn chút nào không?”

Bắc Vũ Hoành cũng có chút khẩn trương nhìn Bắc Minh!

Âm Tế Thiên trầm sắc mặt!

Hiện tại, cơ thể của Bắc Minh có ăn đan dược vào, cũng chỉ vô dụng.

Bắc Minh giễu cợt nói: “Cơ thể đã bị tàn phá mười năm, Hiên Viên sư huynh cảm thấy một viên đan dược liền có thể khiến cho cơ thể của ta chuyển biến tốt lên hay sao?”

Đáy mắt Hiên Viên Duật xẹt qua một tia thất vọng nhàn nhạt!

Bắc Vũ Hoành thở dài: “Ta tưởng rằng tìm được Đồ Lam Hoa, luyện chế ra Phục Nguyên Đan, là có thể giúp cơ thể ngươi chuyển biến tốt hơn. Thế nhưng không nghĩ tới qua mười năm, Phục Nguyên Đan đối với cơ thể ngươi đã không còn hiệu quả gì nữa!”

Mắt Âm Tế Thiên khẽ động!

Hóa ra, Bắc Vũ Hoành cũng tìm được Đồ Lam Hoa!

Lại nói, người cha này, đối với Bắc Minh rất tốt, vẫn luôn quan tâm thân thể của Bắc Minh.

Bắc Minh nhìn tia mất mát của Bắc Vũ Hoành, trong lòng cũng có phần xấu hổ.

Mấy năm nay, cha vì thân thể của y mà hao không ít tâm tư. Y thân là con, nhưng chưa từng hoàn thành đạo hiếu.

Bắc Minh lấy trong Nhẫn không gian ra vài cọng thảo dược, đặt lên bàn: “Đây là năm loại thảo dược mà các ngươi thiếu!”

Hiên Viên Duật vui vẻ nói: “Sao ngươi lại có chúng nó?”

Bắc Minh thấy trong đại sảnh không có người, liền chẳng kiêng kị đáp: “Ngắt ở chỗ tượng đá!”

“Thì ra là thế!” Hiên Viên Duật mỉm cười cất thảo dược vào, chuyển mắt nhìn Âm Tế Thiên hỏi: “Tịch Thiên, có thể nói chuyện một lát không?”

Bắc Minh tức khắc nheo mắt lại!

Âm Tế Thiên há hốc mồm: “Trực giác thật là đáng sợ!”

Cư nhiên bị Bắc Minh đoán đúng!

Hiên Viên Duật sửng sốt: “Cái gì?”

“Không có gì!”

Bắc Minh lạnh lùng nói: “Chẳng phải Hiên Viên sư huynh nên nhanh chóng chế đan được cho Huyền Ngọc trưởng lão sao?”

Hiên Viên Duật nhếch môi một cái: “Sư phụ mới vừa dùng thuốc xong, cho nên hiện không cần vội!”

Bắc Vũ Hoành lên tiếng: “Một khi đã như vậy, Tịch Thiên cứ đi cùng Duật Nhi một lát đi!”

Âm Tế Thiên hiểu Bắc Vũ Hoành có chuyện muốn nói với Bắc Minh, bởi thế muốn nhân cơ hội bảo Hiên Viên Duật đi!

Hắn bất đắc dĩ nhìn Bắc Minh!

Này không phải là hắn đáp ứng nói chuyện riêng với Hiên Viên Duật à!

“Đứng xa y một trượng!”

Âm Tế Thiên nhận được truyền âm của Bắc Minh, tức thời cảm thấy buồn cười, lại vừa bất đắc dĩ. Hơn nữa, nhìn thấy trong tròng mắt đen của y lộ ra vị chua, hắn cũng có chút không đành lòng. Hắn gật đầu chắc chắn, rồi mới xoay người rời khỏi đại sảnh!

Bắc Minh nhìn theo bóng lưng Âm Tế Thiên, lòng lập tức bốc lên lửa giận ào ạt!

Bắc Vũ Hoành liếc thấy thế, buồn cười nói: “Đã thành niên rồi! Sao còn giống y như con nít, sợ Duật Nhi cướp đồ vật của con như vậy!”

Ông là tận mắt nhìn hai đứa nhỏ lớn lên. Thật chẳng biết do bát tự của Minh nhi và Duật nhi không hợp hay sao, mà từ nhỏ hai đứa đã thích tranh giành đồ vật của nhau. Tuy ngày thường biểu hiện cũng không rõ ràng cho lắm, nhưng thân là cha, sao ông lại nhìn không ra”.

Bất quá, Huyền Ngọc lại luôn muốn hai đứa nhỏ trở thành đạo lữ của nhau. Đáng tiếc, Huyền Ngọc đã tính nhầm rồi!

Bắc Minh bị nói trúng tâm tư, khuôn mặt tuấn tú hơi hồng lên, thu hồi ánh mắt, ho nhẹ một tiếng, không được tự nhiên nói: “Bà ấy vẫn khỏe chứ?”

“Có khỏe hay không, con không biết à?” Bắc Vũ Hoành thở dài, “Vào thăm bà ấy một chút đi!”

Bắc Minh không động, đứng yên tại chỗ nói: “Mấy ngày nữa, con muốn đi Minh Ngục một chuyến!”

Bắc Vũ Hoành ngẩn ra: “Con đi Minh Ngục làm gì?”

“Con muốn tìm một hồn kia trở về! Tịch Thiên cũng đi cùng! Đến lúc đó, còn phải làm phiền ngài cùng với các trưởng lão khác giúp con mở cổng Minh Ngục!”

Sắc mặt Bắc Vũ Hoành nghiêm trọng!

Tuy rằng thoạt nhìn thân thể của Bắc Minh tựa hồ đã tốt lên rất nhiều, có thể cùng ông trò chuyện giống như người thường. Nhưng ông biết, Bắc Minh là đang cực lực duy trì bộ dáng này. Mục đích chỉ là muốn Tịch Thiên an tâm. Cũng bởi vì như thế, dẫn đến việc thân thể y suy kiệt nhanh hơn!

“Có phải gần đây con thường xuyên hút hồn phách của người khác không?”

“Vâng!” Bắc Minh cũng không giấu diếm!

Đáy mắt Bắc Vũ Hoành có chút đắc dĩ, thở dài: “Trước khi đi Minh Ngục, con nên phải chuẩn bị đủ hồn phách của Tu sĩ. Nếu không, cơ thể của con sẽ không chống đỡ được lâu!”

Tuy rằng xung quanh Minh Ngục có thể rất nhiều linh hồn, nhưng nó không phải dạng hiền lành dễ bắt lấy!

“Hồn phách mà hai vị sư phụ thu được trong Bí cảnh, đều chia một nửa cho con!”

Bắc Vũ Hoành cười nói: “Bọn họ quả thật rất tốt với con! Ta thấy lúc con quay trở vào Bí cảnh, bọn họ sốt ruột đến muốn điên cả người!”

Bắc Minh không phủ nhận, hai vị Quỷ tu lão tổ là thật tâm thật lòng đối xử tốt với y!

Bỗng nhiên, y xoay người rời khỏi đại sảnh, sau đó tiến về phía nội viện.

Bắc Vũ Hoành ngẩn người, lập tức mỉm cười.

Xem ra, trong lòng Minh Nhi vẫn có người mẹ Huyền Ngọc này!



Âm Tế Thiên và Hiên Viên Duật đang đi dạo trong đại điện.

Hiên Viên Duật nhìn thiếu niên luôn cách mình một trượng, nhất thời có chút bất đắc dĩ!

“Trên người của ta có nọc độc à? Ngươi nhất thiết phải trốn xa như vậy sao?”

Chỉ cần y tới gần một thước, thiếu niên liền sẽ lui hai thước, rõ ràng tỏ vẻ không cho phép y tới gần nửa bước.

Hiên Viên Duật buồn bực nhìn thiếu niên, trước kia dù hắn không muốn gặp y đi chăng nữa, cũng không xa cách lộ liễu đến như thế. Rốt cuộc tối nay hắn làm sao vậy?

Âm Tế Thiên không đáp, hỏi lại: “Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta?”.

Hiên Viên Duật nghe thế, cũng không rối rắm khoảng cách giữa y và thiếu niên nữa, nói: “Ta chỉ muốn hỏi một câu về năng lực của Ngự thú sư cấp mười!”

Âm Tế Thiên lập tức đề phòng.

“Ngươi cũng không phải là Ngự thú sư, hỏi năng lực của Ngự thú sư làm chi?”

Hiên Viên Duật đưa tay xoa xoa trán, có chút không xác định lắm: “Kỳ thật ta chỉ muốn hỏi, năng lực Ngự thú sư cấp mười của ngươi, phải chăng có thể chúc phúc cho Yêu thú?”.

Âm Tế Thiên kinh hãi, làm sao Hiên Viên Duật biết được?

Hắn vẫn tỏ vẻ bình thản, nói: “Cái gì chúc phúc cho Yêu thú? Ta thật không rõ ngươi đang nói cái gì?”

Hiên Viên Duật cười khổ: “Nếu không có, vậy coi như ta chưa hỏi đi!”

Âm Tế Thiên trầm mặc một khắc, định moi bí mật của y, nên mở miệng hỏi: “Hôm qua, thoạt nhìn ngươi có chút kỳ lạ!”

Mắt Hiên Viên Duật sáng lên: “Ngươi đang quan tâm ta sao?”

Âm Tế Thiên thầm khinh bỉ, cái hắn quan tâm là vì sao Hiên Viên Duật biết bức tượng đá rơi từ Thần giới xuống, và vì sao biết người đánh hạ nó là Quang Thần Vương.

Hắn còn quan tâm, vì sao Hiên Viên Duật biết việc chúc phúc Yêu thú!

“Ngươi cứ cho là như vậy đi!”

“Ngươi đã quan tâm ta như vậy, ta không nói thì thật có lỗi với ngươi!” Hiên Viên Duật đột nhiên dừng bước, “Kỳ thật có chuyện này, ta cũng không biết nên nói với ai mới tốt. Suy nghĩ một ngày một đêm, ta cảm thấy nói cho ngươi là thích hợp nhất!”

Âm Tế Thiên theo đó dừng bước, nghi hoặc nhìn y: “Chuyện gì?”

Hiên Viên Duật dùng linh lực tạo nên một cái lá chắn cách âm, bao hai người bọn họ lại, kế đó nói: “Sau khi từ Bí cảnh đi ra, trong đầu ta đột nhiên nhiều thêm một phần ký ức không thuộc về ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui