Phật Môn Ác Thê

Màn đêm buông xuống, đại sảnh Minh Thăng Viện bày biện một bàn thức ăn *** xảo. Hạ Hầu Lân nhìn chúng nó với ánh mắt hài lòng. Tuy còn hơi kém so với trù nghệ trong cung. Thế nhưng nơi này là Tu Chân giới, có thể làm được chừng ấy thức ăn ngon cũng đã không tồi rồi. Điều khiến hắn ta càng vừa lòng hơn chính là trang phục mà Bắc Minh mặc tối nay, một bộ trường bào màu tím hoa đào thêu viền vàng, khiến cho Bắc Minh thoạt nhìn càng thêm cao quý tuấn mỹ.

Lúc này, Hạ Hầu Lân khẽ liếc trộm Bắc Minh một cái, tức khắc khoé miệng liền co giật. Kỳ thực trên đầu Bắc Minh chỉ cài một cây trâm được làm từ Tử Ngọc, rất là đơn giản. Bất quá thân trâm lại khắc năm chữ viền vàng ‘Bắc Minh yêu Tịch Thiên’, cực thu hút ánh mắt người nhìn. Màu tím cộng hưởng với màu vàng, càng làm nổi bật lên dòng chữ bên trên ấy. Mà Hạ Hầu Lân, còn vừa vặn ngồi đối diện Bắc Minh, muốn không xem cũng khó.

Âm Tế Thiên thấy Hạ Hầu Lân cứ không ngừng liếc về phía mái tóc Bắc Minh, bản thân phải cố gắng lắm ngăn được khóe miệng không để nó nhếch lên, vờ nói: “Hạ Hầu huynh, ngươi cứ coi nơi này như nhà của mình, đừng khách sáo, ăn nhiều vào!”

Quần áo và trâm mà Bắc Minh dùng đều là do chính tay hắn tuyển chọn, hắn còn cố ý lựa cái trâm có màu chữ bắt mắt nhất nữa. Chỉ cần có ánh sáng chiếu vào, là có thể thấy được rõ ràng dòng chữ khắc ở bên trên. Hiên Viên Duật ngó sang Bắc Minh, im lặng khinh bỉ nhưng cũng không nói thêm gì. Hạ Hầu Lân mỉm cười, tùy ý gắp một ít cá hấp xì dầu lên nếm, cảm thấy không tệ, đang định tán thưởng thì chợt nghe Âm Tế Thiên hỏi:

“Hạ Hầu huynh, cá hấp xì dầu không tệ chứ?”

Hạ Hầu Lân cười nói: “Không tệ…”

Hắn ta còn chưa nói xong, Âm Tế Thiên đã chen ngang vào: “Vậy ngươi cứ ăn nhiều vào, đây là đầu bếp mà Bắc Minh đặc biệt mời riêng về để làm cá hấp xì dầu cho ta đó. Hương vị tuyệt đối không thể bàn cãi.”

Hạ Hầu Lân nghe hắn nói thế, nhất thời cảm thấy miếng cá nhạt thếch. Bắc Minh cũng phối hợp, gắp một ít đồ ăn để vào trong bát Âm Tế Thiên, nhẹ giọng cằn nhằn:

“Ngươi đừng nói nhiều như vậy, ăn nhiều thịt vào! Lúc nãy ôm ngươi ta thấy ngươi rất gầy.”

Hạ Hầu Lân: “…”

Hiên Viên Duật: “…”

Âm Tế Thiên: “…”

Còn ác hơn cả hắn, không chỉ kích đến Hạ Hầu Lân, mà kích luôn cả Hiên Viên Duật nữa!

Hiên Viên Duật lấy lại *** thần, ho nhẹ nói:

“Ta nhớ là hòa thượng ăn chay mà.”

Bắc Minh thản nhiên nói: “Đối với ta, hắn chỉ là đạo lữ của ta thôi.”

Hạ Hầu Lân sửng sốt: “Tịch Thiên là hòa thượng?”

Âm Tế Thiên thành thật trả lời: “Đúng thế!”

Hạ Hầu Lân giật mình hỏi: “Hòa thượng có thể thành thân với người khác? Chẳng lẽ ngươi hoàn tục rồi?”

Âm Tế Thiên cười nói: “Ta còn chưa hoàn tục! Trước đó, sư phụ tự ý đáp ứng mối hôn sự này! Mới đầu ta là bị lừa tới Bắc gia, cho nên không muốn thành thân với Bắc Minh!”

Khi ấy hắn cũng không nghĩ tới mình sẽ yêu phải Bắc Minh. Hạ Hầu Lân nghe được Âm Tế Thiên không muốn thành thân Bắc Minh thì mắt sáng lên:

“Vậy các ngươi bây giờ…”

Âm Tế Thiên tiếp tục nói: “Đấy là suy nghĩ của ngày xưa thôi. Hiện tại, ta thấy sư phụ đáp ứng mối hôn sự này, quả là quyết định đúng đắn!”

Khuôn mặt Bắc Minh đầy vẻ yêu chiều, gắp một miếng thịt kho tàu đưa đến trước miệng Âm Tế Thiên. Hạ Hầu Lân nhìn cử chỉ thân mật của hai người mà mất hết khẩu vị. Hắn ta đặt đũa xuống nói:

“Chắc do mới tới Tu Chân giới nên ta cảm thấy không khỏe lắm. Ta muốn về phòng nghỉ ngơi.”

Hiên Viên Duật thầm khinh bỉ. ‘Mới có vậy thôi đã không chịu nổi rồi!’

Âm Tế Thiên giả bộ quan tâm: “Thân thể ngươi không thoải mái sao? Có cần bắt mạch kiểm tra một chút không? Ở đây có hai Luyện đan sư cấp mười này, Minh cũng là một trong…”

Hạ Hâu Lân vừa nghe nói Bắc Minh là Luyện đan sư, thầm nghĩ đây là cơ hội để hai người bọn họ tiếp xúc gần gũi, còn có thể ở riêng với nhau một lúc lâu, liền gật đầu đồng ý:

“Được, nhưng ta muốn trở về phòng rồi hãy bắt mạch.”

Âm Tế Thiên cũng sảng khoái đáp: “Không thành vấn đề! Vậy, đành phiền toái Hiên Viên sư huynh rồi!”

Hiên Viên Duật đang gắp đồ ăn, nghe Âm Tế Thiên nói thế, tay cầm đũa liền run lên. Bắc Minh nhờ chén rượu mà che kịp khóe miệng đang nhếch lên. Hạ Hầu Lân ngẩn người:

“Không phải ngươi nói Minh sư đệ là Luyện đan sư à? Sao lại…”

Âm Tế Thiên làm bộ ngạc nhiên nhìn hắn ta: “Hạ Hầu huynh không biết Hiên Viên sư huynh cũng là Luyện đan sư sao? Hơn nữa, y là sư huynh của Minh, chắc chắn y thuật sẽ tốt hơn Minh nhiều!” Kế đó hắn quay đầu sang nhìn Hiên Viên Duật, nở nụ cười xinh đẹp: “Ta nói có đúng không, Hiên Viên sư huynh?”

Hiên Viên Duật ho nhẹ một tiếng: “Nếu Hạ Hầu huynh không ngại, để ta bắt mạch cho ngươi xem thế nào? Thế nhưng, ta còn muốn Luyện đan giúp sư phụ, bởi thế chỉ có thể bắt mạch tại đây thôi. Được chứ?”

Đã nói đến mức này, Hạ Hầu Lân đành phải chìa tay ra.

Trong lúc Hiên Viên Duật bắt mạch cho Hạ Hầu Lân, ánh mắt của hắn ta lại thỉnh thoảng đảo về phía Âm Tế Thiên và Bắc Minh. Hạ Hầu Lân cảm giác được, thiếu niên tên là Tịch Thiên kia đã nhận ra mình thích Bắc Minh rồi. Chứ nếu không cũng chẳng cố tình công kích hắn ta mọi lúc mọi nơi như vậy. Xem ra, hắn ta đã quá xem thường thiếu niên này rồi.

Ngoài ra, cũng do bản thân quá mức nóng vội, muốn được tiếp xúc nhiều hơn với Bắc Minh, bởi vậy quên đi mất chuyện Bắc Minh rất để ý đến thiếu niên này.

Nếu như hắn không xuất hiện.

Hạ Hầu Lân nghĩ đến đây, mắt chầm chậm rũ xuống, che dấu đi vẻ hung ác trong đó. Hiên Viên Duật thu tay lại, lấy một lọ thuốc ra, đặt trên bàn nói:

“Trước khi ngủ, Hạ Hầu huynh ăn một viên, nhất định có thể an ổn ngủ đến tận hừng đông.”

“Cảm ơn Duật hiền đệ.” Hạ Hầu Lân cầm lọ thuốc cất vào trong tay áo, rời khỏi đại sảnh.

Bắc Minh nhìn theo bóng lưng Hạ Hầu Lân, ánh mắt lóe lên, dặn dò nói: “Bắc Đẩu đưa Hạ Hầu huynh về phòng nghỉ ngơi đi. Phải phục vụ cho thật tốt đấy. Còn nữa, phái hai đệ tử đến gác đêm cho Hạ Hầu huynh. Nếu Hạ Hầu huynh có yêu cầu gì, nhất định phải làm theo.”

“Dạ!” Bắc Đẩu nghe lệnh đuổi theo Hạ Hầu Lân.

Hiên Viên Duật cũng không muốn ở lại, đứng dậy rời khỏi.

Hạ Hầu Lân vừa trở về phòng liền leo lên giường nằm luôn. Hắn ta lăn qua lộn lại một hồi, mãi mà không ngủ được, vẫn luôn suy tính nên diệt trừ thiếu niên kia bằng cách nào. Xử lý xong, hắn ta mới có thể dùng nhu tình đánh vào trái tim Bắc Minh. Thế nhưng, đây là Tu Chân giới, hắn ta không thể dễ dàng giết thiếu niên kia được. Nếu ở Phàm giới thì quá tốt! Thân là Đế vương, muốn giết một người chẳng phải rất dễ dàng sao? Tùy ý chụp cho hắn một cái tội danh, là có thể kéo hắn đi chặt đầu được rồi.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện khe khẽ:

“Ngươi nói cái gì? Minh thiếu gia muốn cùng Minh Thiếu phu nhân đi Minh Ngục?

Đang lúc Hạ Hầu Lân vắt óc suy nghĩ, thì nghe được đệ tử canh cửa bên ngoài bàn tán. Hắn ta vội ngồi dậy, mang giầy rồi nhẹ nhàng đi tới gần.

“Minh thiếu gia muốn cùng Minh Thiếu phu nhân đi Minh Ngục? Không thể nào! Ta nghe nói Minh Ngục toàn là Quỷ Tiên, với tu vi của Minh thiếu gia và Thiếu phu nhân. Chẳng phải là tìm cái chết hay sao?”

“Ta nghe hộ vệ của Minh thiếu phu nhân nói vậy! Thật giả thế nào, ta cũng không rõ! Thế nhưng, chắc chắn đúng tám, chín phần mười!”

“Vậy ngươi có biết Minh thiếu gia và Thiếu phu nhân tới Minh Ngục làm gì không?”

“Hình như là muốn tìm hồn phách gì đó. Hiện nay Hoành trưởng lão đang kiếm người có giao thiệp với Minh Ngục để hỗ trợ. Mục đích chính là giúp Thiếu gia và Thiếu phu nhân tiện hành động hơn!”

“Haiz… hy vọng Minh thiếu gia và Minh thếu phu nhân có thể bình yên vô sự trở về.”

Sau đó hai đệ tử ở ngoài kia lại bàn tán về chuyện khác.

Hạ Hầu Lân cũng không hiểu lắm chuyện của Tu Chân giới, khẽ nhíu mày quay lại trên giường. Không biết là do hắn ta đa nghi quá hay sao, mà hắn ta cảm thấy hai người ngoài kia, là cố tình nói cho mình nghe.

Thế nhưng cũng không giống lắm.

Nếu Bắc Minh và Tịch Thiên thực sự muốn đi Minh Ngục, vậy hôm nay lúc hắn và Hiên Viên Duật nhắc tới chuyện này, sao Tịch Thiên lại không nói gì? Chẳng nhẽ Tịch Thiên không muốn nhận ơn tình của hắn ta? Nếu thật là vậy, hắn lại càng phải giúp.

Như thế thì ấn tượng của Bắc Minh với hắn sẽ càng tốt hơn, quan trọng nhất là Bắc Minh sẽ nợ hắn một phần ơn tình.

Còn có, Tịch Thiên muốn đi Minh Ngục, chẳng phải rất hợp ý hắn hay sao?

Hạ Hầu Lân nhìn nóc giường, đáy mắt toát lên vẻ ác nghiệt. Nếu như hắn bước ra ngoài, sẽ phát hiện hai tên canh cửa kia, chính là hộ vệ đi theo bên người Bắc Minh

Âm Tế Thiên dùng xong cơm tối, trở lại trong phòng liền nhào lên người Bắc Minh bức cung:

“Nói! Sao ngươi chỉ đơn giản để Bắc Đẩu đưa Hạ Hầu Lân về phòng thôi hả?”

Bắc Minh cũng không định gạt hắn: “Ta còn sai gã cài hai hộ vệ của ta canh giữ ngoài cửa phòng, sau đó cố tình lộ ra chuyện ta muốn đi Minh Ngục cho Hạ Hầu Lân biết.”

Âm Tế Thiên hiếu kỳ hỏi: “Chẳng phải Hạ Hầu Lân nói rằng ở đây chơi vài ngày rồi sẽ đưa các ngươi đến Minh Ngục làm khách sao? Hắn rất muốn ở cùng với ngươi, chắc sẽ tự động mở miệng mời thôi mà. Đến lúc đấy ngươi ừ một tiếng, là xong xuôi rồi? Cần gì phải làm chuyện thừa thãi như vậy?”

Đáy mắt Bắc Minh lóe lên sự khôn khéo: “Cứ cho là như thế đi. Nhưng sau khi chúng ta tới Minh Ngục, cũng chưa chắc sẽ tìm được cái hồn còn thiếu kia. Đến lúc đó, chúng ta lại phải nhờ cậy đến hắn. Nếu vậy, không chỉ nợ ơn tình của hắn, mà còn phải lựa lời ăn nói khép nép. Chẳng phải tạo cơ hội cho hắn vênh mặt hay sao? Nhưng nếu như hắn nghe lén thấy chuyện này, ví dụ có thích ta, chắc chắn hắn sẽ chủ động chạy tới đề nghị giúp đỡ, muốn chúng ta nợ hắn.”

Âm Tế Thiên nhìn cái tên quỷ quyệt đa đoan kia, cười càng tươi hơn: “Ngươi thực giả dối! Thế nhưng … ta thích!”

Hắn ôm lấy cổ Bắc Minh, chủ động nhướn người hôn lên môi y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui