Phật Môn Ác Thê

Bắc Minh quỳ một gối trên đất, nhìn Âm Tế Thiên nằm im không nhúc nhích, y vươn cánh tay đang run rẩy kịch liệt, đưa đến gần mũi của thiếu niên để kiểm tra.

Bỗng dưng, y không thể tin mà trợn to đôi mắt đỏ ngầu, thiếu niên cư nhiên chẳng còn hơi thở!

Bắc Minh chợt nhớ Âm Tế Thiên từng thì thầm một câu vào tai y: ‘Ta dùng tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng của ngươi!’

Đúng! Y hiện còn có thể sống, là bởi vì Tịch Thiên đem một hồn bị phong ấn trong cơ thể hắn trả lại cho y, mà Tịch Thiên…

Bắc Minh đau đớn, thu hồi thanh liêm đao trong tay, ôm lấy thiếu niên, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt hắn, khàn khàn nói: “Chẳng phải đã nói rồi sao? Chờ ta tìm được một hồn kia, chúng ta sẽ ăn mừng ở trên giường suốt cả một tháng. Bây giờ ta tìm được rồi, ngươi cũng nên thực hiện lời hứa đi chứ!”

Y nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yên bình, khẽ lắc lắc người trong ngực: “Tịch Thiên! Đừng ngủ nữa! Đứng lên trả lời ta đi! Tịch Thiên!”

Bỗng, Bắc Minh siết chặt lấy người trong lòng: “Ngươi gạt ta! Ngươi là kẻ lừa đảo! Sao ngươi lại có thể gạt ta? Ngươi có biết, ngươi gạt ta như vậy, sẽ khiến ta rất khó chịu hay không?”

Y vụt ngẩng đầu, trừng trừng nhìn đám Quỷ tu đang đứng ngay cửa Đại điện, hung ác nói: “Nếu ta đau khổ, thì những người khác đừng có mong mà sống yên ổn!”

Quỷ Quái lão tỗ vẫn luôn chú ý đến biến hóa của Bắc Minh, thấy y lại một lần nữa xuất thanh liêm đao ra, trong lòng ông bỗng dưng nảy lên một dự cảm không lành.

Ông vội quát với đám người đừng phía sau: “Chạy mau! Bảo mọi người tháo chạy ra môn phái mau! Không, là rút lui khỏi Đông Bộ. Ngay lập tức!”.

Nếu người trước mắt mất đi lý trí, trở nên điên cuồng. Vậy ông tin chắc, toàn bộ Đông Bộ sẽ chẳng còn chỗ nào là an toàn.

Mọi người nghe thế liền lấy lại *** thần, tức khắc bọn họ cảm giác được sự chấn động của mặt đất, ai nấy cũng đều khủng hoảng, tựa như chim hoảng sợ, ong vỡ tổ mà ùa ra ngoài.

Lúc này, có hai tên đệ tử Quỷ Tông phái áp giải một tu sĩ chính phái tiến vào.

Hai người kia không có chú ý thấy sự quái lạ của Đại điện, bắt gặp Yêu Quái lão tổ và Quỷ Quái lão tổ cùng toàn bộ mọi người chạy ra, liền vội tiến lên bẩm báo: “Khởi bẩm hai vị lão tổ, chúng đệ tử phát hiện một tên tu sĩ chính phái đang lẩn trốn phía sau Đại điện. Theo như lời gã nói, gã là cận vệ của thiếu gia Bắc Minh!”

Hai vị lão tổ nghe thấy cận vệ của thiếu gia Bắc Minh, hơi khựng chân lại, quát: “Thiếu gia nhà ngươi đã nổi điên rồi! Mau mau rời khỏi Đông Bộ đi! Các đệ tử nghe lệnh, toàn bộ rút khỏi Đông Bộ, nhanh lên!”

Bắc Đẩu vừa nghe thế, liền sốt ruột tránh khỏi tay của hai đệ Quỷ Tông phái, rồi lấy một cái Kim Bát từ trong Nhẫn không gian ra, sau đó vội vàng chạy vào Đại điện.

Đập vào mắt là Bắc Minh một tay cầm thanh liêm đao đen, một tay ôm siết Âm Tế Thiên. Y lơ lửng giữa không trung, đôi con ngươi đỏ ngầu như Diêm la, làm Bắc Đẩu không khỏi nuốt nuốt nước miếng.

Mặt đất chấn động một cái, Bắc Đẩu nhanh chóng bám vào vách tường, nơm nớp lo sợ mà kêu:

“Chủ…chủ tử.”

Trời ạ!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sao chủ tử nhà gã lại biến thành bộ dạng tà ác này.

Bắc Minh phảng phất cứ như không nghe thấy lời gã, chậm rãi rũ mi mắt xuống, che khuất thần sắc bi thống trong đó. Sợ đánh thức người trong ngực, y khẽ hôn lên đôi môi lạnh lẽo của thiếu niên: “Tịch Thiên, đừng sợ! Ta sẽ để cả Tu Chân giới chôn cùng ngươi!”

Rồi y vụt ngẩng đầu, tiếng cười trầm thấp càng lúc càng trở nên điên cuồng, toàn bộ Đại điện đều bị tiếng cười kia làm cho chấn động.

Bên ngoài Đại điện, sấm chớp kéo đến, bão táp điên cuồng, ngăn chặn ý định tháo chạy khỏi Đông Bộ của đám Quỷ tu.

Bắc Đẩu nhìn nam nhân điên cuồng trước mắt, lòng thầm kinh hãi, cuống quýt ném Kim Bát trong tay sang hướng Bắc Minh.

Kim Bát bay tới gần Bắc Minh, nhanh như chớp đứng lại trên đỉnh đầu y, phát ra kim quang, khóa lấy người nam nhân đang điên cuồng kia.

Bắc Minh tức khắc không thể động đậy.

Bắc Đẩu thở phào một hơi.

Cái Kim Bát này là lúc Thiếu phu nhân dẫn gã đến Đông Bộ, đã đưa cho gã và dặn dò, bảo rằng nếu Thiếu gia có hành vi điên cuồng, thì lấy nó ra khóa Bắc Minh lại. Đến khi Thiếu gia trở về bình thường, mới thu hồi nó đi.

Bây giờ gã không thể không thán phục, Thiếu phu nhân thật biết dự đoán mọi chuyện.

Bắc Đẩu nhìn thiếu niên nằm xụi lơ trong lòng Bắc Minh, hai mày không khỏi căng thẳng.

Trước đó Thiếu gia có nói, muốn toàn bộ Tu Chân giới chôn cùng Thiếu phu nhân. Vậy chẳng lẽ, Thiếu phu nhân đã…

Bắc Đẩu không dám tưởng tượng tiếp.

Ngoài Đại điện, hai vị lão tổ cùng đám đệ tử Quỷ Tông phái bị sấm chớp cản đường, mưa bão ngăn bước, khiến bọn họ chẳng thể nào rời khỏi đây, đành kéo nhau quay trở về mặt đất.

“Lão tổ, ngài mau nhìn Đại điện.” Một đệ tử hô to.

Mọi người đồng loạt quay sang phía Đại điện, chỉ thấy nơi đó phát ra ánh kim quang.

“Ánh kim quang đó là gì thế?”

“Không biết!”

Yêu Quái lão tổ hỏi: “Phu quân, chúng ta có quay trở về nhìn xem không? Nếu không, hãy mau bày Truyền tống trận, nhanh chóng rời khỏi đây.”

Quỷ Quái lão tổ suy nghĩ một chút, nói: “Ta dẫn vài người qua đó xem thử, ngươi cùng đám còn lại đến Thiên Điện bày Truyền tống trận đi. Nếu có động tĩnh gì, các ngươi hãy rời khỏi đây trước.”

“Được rồi!”

Quỷ Quái lão tổ dẫn theo vài trưởng lão và trăm tên đệ tử bay về phía Đại điện.

Vừa vào tới, liền trông thấy Bắc Minh đang bị một cái Kim Bát khóa lại, đứng trên không trung, chẳng nhúc nhích.

Bắc Đẩu ở phía dưới, có chút khổ sở mà khuyên nhủ: “Thiếu gia, tuy ta không biết sao ngài lại biến thành bộ dạng như vầy, nhưng chắc chắn Thiếu Phu nhân sẽ không muốn nhìn thấy ngài như thế. Hơn nữa, nếu Thiếu phu nhân biết ngài vì ngài ấy mà khổ sở, nhất định trong lòng ngài ấy cũng khổ sở theo. Ngài thương Thiếu phu nhân như vậy, chắc cũng không muốn Thiếu phu nhân khổ sở đâu nhỉ?”

Bắc Minh nghe Bắc Đẩu nhắc tới Thiếu phu nhân, sắc đỏ trong mắt cũng nhạt dần dần.

Bắc Đẩu thấy Bắc Minh có phản ứng, tiếp tục nói: “Thiếu gia, ngài biết không? Thiếu phu nhân dẫn ta tới đây, chính là muốn ta đưa ngài về phủ. Ngài ấy làm vậy cũng chỉ vì lo lắng cho ngài. Nếu ngài không muốn Thiếu phu nhân mãi lo lắng, ngài hãy theo ta về phủ đi!”

“Thiếu phu nhân còn dặn ta nhắc nhở ngài mỗi ngày, phải niệm “Âm Tế Thiên” ba trăm lần, rồi viết “Âm Tế Thiên” ba trăm lần. Nếu ngài không làm, Thiên Đạo tất sẽ xử phạt theo lời thề ngài đã hứa!”

Bắc Minh không thể cử động, nhưng có thể nghe được lời người khác nói. Nhớ tới lời thề hôm nọ, đáy mắt y hiện lên lo lắng, rồi màu đỏ trong mắt từ từ lui biến, khôi phục lại bình thường.

Bên ngoài Đại điện, sấm chớp gió giật đều ngưng hẳn, mây đen tản đi, ánh mặt trời một lần nữa chiếu khắp mặt đất.

Bắc Đẩu và nhóm Quỷ tu đều thở phào một hơi.

Bắc Minh chuyển tròng mắt nhìn về phía Bắc Đẩu, ý bảo gã thả y ra.

Bắc Đẩu vội thu hồi Kim Bát lại.

Bắc Minh nghiên đầu hôn lên môi Âm Tế Thiên: “Chúng ta về nhà thôi!”

Nháy mắt một cái, hai thân ảnh đã biến mất khỏi Đại điện.

Bắc Đẩu: “….”

Sao Thiếu gia lại quăng gã ở chỗ này, hiện giờ phía sau toàn là Quỷ Tu, gã nên làm gì bây giờ?

Nhóm Quỷ tu thấy Bắc Minh đã rời khỏi, cả người vô lực mà ngồi bệch xuống đất.

“Đi rồi! Rốt cục cũng đi rồi!”

Một vị trưởng lão hỏi: “Quỷ Quái lão tổ, người đó không phải là thiếu gia Bắc Minh ư? Y thật là đồ đệ của ngài à?”

Quỷ Quái lão tổ không trả lời.

Ông cũng không ngờ một Tu sĩ chính phái, hơn nữa còn là thiếu gia của một đại gia tộc lại đặc biệt chạy đến đây nhận một Quỷ tu làm sư phụ. Làm thế, chẳng phải là hủy thanh danh của y sao? Trừ khi y thật tâm muốn nhận ông là sư phụ.

Một vị trưởng lão khác đáp: “Mặc kệ là thiếu gia Bắc Minh, hay là đồ đệ của lão tổ. Tóm lại, năng lực của người này tuyệt đối trên cảnh giới Đại Thừa, chẳng phải là người chúng ta nên chọc vào. Ta nghĩ, chuyện này không được phép truyền ra ngoài. Lão tổ, ngài thấy có được không?”

Quỷ Quái lão tổ gật đầu: “Phân phó xuống dưới, chuyện hôm nay không được để lộ nửa câu, bằng không sẽ xử lý theo Tông quy.”

“Dạ!”

Yêu Quái lão tổ chạy đến, nhìn xung quanh Đại điện một vòng, chẳng thấy bóng dáng Bắc Minh đâu, liền đi tới chỗ Quỷ Quái lão tổ hỏi: “Phách Nhi đâu rồi?”

“Đi rồi! Chắc là quay về Bắc gia!”

Yêu Quái lão tổ có chút thất vọng: “Vậy Truyền tống trận có cần dùng nữa không? Nếu không, để ta kêu người dọn dẹp.”

Quỷ Quái lão tổ nghĩ nghĩ: “Trận kia dẫn đến đâu?”

“Đến Nam Bộ, vì nơi đó xa Đông Bộ nhất, cho nên ta chọn nó”

Quỷ Quái lão tổ than nhẹ: “Nam Bộ ư, cũng được. Phái mấy người đi thám thính Bắc gia, có động tĩnh gì lập tức báo cho chúng ta biết.”

Rồi ông đưa mắt nhìn sang Bắc Đẩu: “Thuận tiện tiễn gã về luôn đi.”



Sau khi Bắc Minh rời khỏi, Bắc Vũ Hoành vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng ngồi im trên ghế, đắm chìm trong đau thương vì nhi tử sắp lìa khỏi trần gian.

Nếu không phải không trung đột nhiên tối sầm, kèm theo sấm chớp và bão táp điên cuồng, sợ rằng ông cũng quên mất chuyện phải hỏi Bắc Minh về sau nên dàn xếp như thế nào.

Đợi bầu trời khôi phục lại như cũ, Bắc Vũ Hoành mới vội chạy tới Minh Thăng Viện.

Vừa đi vào Đại sảnh, ông liền hỏi Bắc Thận: “Minh Nhi đâu rồi?”

Bắc Thận cung kính đáp: “Thiếu gia đưa Hạ hầu công tử trở về Phàm giới rồi.”

Bắc Vũ Hoành tức khắc nhíu chặt đôi mày, nghĩ không ra lý do vì sao Bắc Minh lại phải đưa Hạ Hầu Lân trở về Phàm giới.

Ông xoay người định trở về viện của mình, thì bắt gặp Bắc Minh đang ôm Âm Tế Thiên trong tay, nháy mắt xuất hiện, sau đó nháy mắt biến mất.

Bắc Vũ Hoành sửng sốt.

Chẵng lẽ vừa rồi mình bị hoa mắt?

Bắc Vũ Hoành thấy không có khả năng như thế, liền vội vàng chạy đến phòng của Bắc Minh.

Bắc Minh đang ngồi trước án, một tay ôm thiếu niên, một tay cầm bút lông viết ba chữ ‘Âm Tế Thiên’, và miệng thì không ngừng lẩm bẩm ba chữ ấy.

[Bàn dài dùng để xử lý công việc]

Bắc Vũ Hoành nhìn thiếu niên trong ngực Bắc Minh, cảm thấy có điều gì đó bất ổn, cẩn thận hỏi: “Minh Nhi, ngươi đang làm gì đó?”

Bắc Minh dường như không nghe thấy lời ông, vẫn chuyên tâm với công việc mình đang làm.

Bắc Vũ Hoành cảm giác Bắc Minh đang có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, biết sự tình có chút không ổn, ông bèn lớn tiếng kêu: “Minh Nhi!”

Bắc Minh dừng bút lại, ngẩng đầu, lạnh băng băng mà nhìn Bắc Vũ Hoành.

Tim Bắc Vũ Hoành giật thót lên, con ngươi Bắc Minh cứ như mắt rắn, làm ông rợn cả da người.

Một lúc lâu sau, Bắc Minh mới nhớ được người trước mắt là ai, có chút không vui: “Cha, ngài nói nhỏ một chút đi, Tịch Thiên còn đang ngủ mà.”

Bắc Vũ Hoành ngẩn người, nhìn thiếu niên xụi lơ trong ngực Bắc Minh, nhíu chặt đôi mày: “Ngươi ôm hắn như vậy, sao hắn ngủ thoải mái được!”

“Tịch Thiên rất thích ta ôm hắn.”

Bắc Vũ Hoành nhìn khuôn mặt tái nhợt của Âm Tế Thiên, đôi môi nhỏ nhắn kia không còn chút máu nào, ông khẽ nói: “Vậy ít nhất ngươi cũng phải nên đắp chăn cho hắn, nếu không hắn sẽ dễ bị cảm lạnh đấy.”

Bắc Minh nhìn Âm Tế Thiên nghĩ nghĩ: “Cha nói đúng.”

Y lấy một cái chăn từ trong Nhẫn không gian ra, đắp lên người Âm Tế Thiên.

Bắc Vũ Hoành thở dài: “Minh Nhi, cái kia…”

Ông dừng lại một chút, chẳng biết nên nói thế nào về chuyện một hồn kia. Dù sao nó đang ở trên người Tịch Thiên, cũng không thể bảo Tịch Thiên hy sinh bản thân đem trả lại cho Minh Nhi được.

Mà cũng kỳ lạ, vì sao một hồn của Minh Nhi lại ở trên người của Tịch Thiên được chứ?

Bắc Vũ Hoành nghĩ đến đây, tựa hồ nghĩ ra được điều gì, mí mắt giật giật, mạnh ngẩng đầu nhìn Âm Tế Thiên đang được Bắc Minh ôm vào trong ngực.

Chẳng lẽ Tịch Thiên đã đem một hồn kia trả cho Minh Nhi rồi?

“Cha, rốt cuộc ngài muốn nói cái gì?” Sắc mặt Bắc Minh đã có chút không kiên nhẫn.

Bắc Vũ Hoành chuyển mắt sang nhìn Bắc Minh, da dẻ hồng hào, lại mang thêm sát khí, hơn nữa ánh mắt trông vô cùng dữ dằn, môi mỏng thếch, nom xem có vẻ rất lạnh lùng vô tình.

Còn nữa, tuy Bắc Minh mở miệng kêu cha, nhưng tiếng này cứ như kêu tên của một người, không mang theo vẻ kính trọng như lúc trước.

“Không có gì. Ngươi cứ làm việc của mình đi.”

Bắc Vũ Hoành khẳng định, Bắc Minh đã thay đổi. Người trước mắt, đã thay đổi

Bắc Minh vừa nhấc bút lên, bên ngoài liền truyền đến tiếng gọi: “Tịch Thiên! Tịch Thiên, ngươi có trong phòng không?”

Bắc Vũ Hoành sửng sốt, xoay người lại thì thấy Hiên Viên Duật đang vào tới.

Hiên Viên Duật tươi cười: “Hoành trưởng lão, Tịch Thiên có trong phòng không?”

Bắc Vũ Hoành chần chờ: “Có…Hắn đang ngủ.”

Hiên Viên Duật nhướng nhướng mày, đảo mắt nhìn quanh phòng, bắt gặp Bắc Minh đang ôm Âm Tế Thiên ngồi ở trước án, như diều hâu nhìn thấy thiên địch của mình, gắt gao mà trừng y.

Y thoáng sửng sốt, sau đó lập tức mỉm cười: “Minh sư đệ, ngươi trở về nhanh vậy?”

‘Rắc’ một tiếng, Bắc Minh bẻ gãy cây bút trong tay, miệng lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Đế Duật!”

Hiên Viên Duật ngẩng ra, còn không kịp phản ứng, chỉ thấy hai mắt Bắc Minh đột nhiên co rút, cả người y liền bị một lực lượng cường đại đánh bay ra khỏi phòng, đập mạnh vào bức tường phía đằng sau.

Hiên Viên Duật ói ra một búng máu tươi.

Bắc Vũ Hoành biến sắc.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc nãy Bắc Minh chẳng hề làm gì cả, sao tự dưng Hiên Viên Duật lại đột nhiên văng ra ngoài.

Bắc Minh ôm Âm Tế Thiên đứng lên, rồi vụt biến mất.

Bắc Vũ Hoành ngẩn ra, xoay người thì thấy Bắc Minh cầm một thanh liêm đao màu đen, xuất hiện ở trước mặt Hiên Viên Duật, sau đó đặt nó lên ngay cổ họng y.

Bắc Vũ Hoành giật mình quát lớn: “Minh Nhi, ngươi muốn làm gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui