Phật Môn Ác Thê

Tất nhiên Âm Tế Thiên sẽ không nói cho bọn họ biết, đồ vật trên bàn đều là do Đế Minh luyện chế ra: “Hôm qua, Minh đánh nát bức tượng đá rơi từ Thần giới xuống Tu Chân giới ấy. Bên trong, toàn là các chủng loại Thần khí, chúng ta bèn nhặt hết những thứ tốt!”

Sau khi nói xong câu này, ngay cả hắn cũng cảm thấy đầu óc mình xoay chuyển quá nhanh, thầm cho mình ba mươi hai cái like!

Hắn cũng chẳng sợ hai vị lão tổ đi thăm dò, bởi bên trong tượng đá đúng là có cất chứa một các đống chủng loại Thần khí mà.

Hai vị lão tổ cực kỳ kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn hắn, khó có thể tin hỏi: “Bức tượng đá ở phía tây Vạn Yêu Sâm Lâm đã bị đánh nát? Hơn nữa, bên trong còn có Thần khí? Vậy quả thật bức tượng đá kia rơi từ trên Thần giới xuống ư?”

Bức tượng đá ấy có mặt ở Vạn Yêu Sâm Lâm cũng đã hơn ngàn năm, bởi vì có bầy Yêu thú cấp cao bảo hộ, cho nên chẳng có mấy ai tiếp cận được nó.

Vả lạ, tất cả mọi người đều cho rằng, đây chẳng qua chỉ là một bức tượng đá bình thường. Duy nhất điểm đặc biệt, chính là rơi từ tiên cảnh xuống, chưa có ai từng nghĩ đến trong tượng đá sẽ cất chứa các loại Thần khí, Thần đan linh *** cả.

Nếu mọi người biết, thì từ lúc tượng đá vừa rơi xuống, đã bị nhóm tu sĩ cướp sạch!

Âm Tế Thiên đề nghị: “Đúng vậy! Hai vị lão tổ vẫn nên nhanh chóng cất giữ tốt mấy thứ này, lỡ bị người khác nhìn thấy cũng không hay cho lắm!”

Hai vị lão tổ khẽ liếc sang Đế Minh, có hơi chút chần chờ, rồi lại đưa mắt nhìn nhau, kế đó ngó một bàn đầy đồ vật. Bọn họ luôn có cảm giác cứ như là mình đang nằm mơ. Một hồi lâu sau, hai người mới cất đồ vật trên bàn vào trong Nhẫn không gian.

Âm Tế Thiên thấy hai vị lão tổ đã nhận đồ, mỉm cười đứng dậy nói: “Hai vị lão tổ, hôm nay hoặc là ngày mai, ta với Minh sẽ rời khỏi Bắc Bộ. Cho nên thừa dịp sắc trời còn sớm, muốn ra đường đi dạo một chút!”

Hai vị lão tổ kinh ngạc nhìn hắn: “Sao nhanh như vậy mà đã rời Bắc Bộ? Chẳng phải các ngươi đến đây để chúc thọ Ngục Tuyền lão tổ ư?”

Âm Tế Thiên nhướng nhướng mày: “Lần đó, bọn ta đã cướp Đồng mệnh chú phù lục của Ngục Tuyền lão tổ, Ngục Tuyền lão tổ liền xem chúng ta như kẻ thù, sao có thể còn mời chúng ta đi chúc thọ cho được!”

Nếu Ngục Tuyền lão tổ mà nhìn thấy bọn họ, chỉ sợ sẽ tức chết bất đắc kỳ tử.

Hai vị lão tổ không giữ bọn họ lại nữa, sau khi bọn họ rời khỏi, hai người mới đưa mắtnhìn nhau.

Yêu Quái lão tổ hỏi: “Phu quân, ngươi thấy thế nào?”

Quỷ Quái lão tổ than nhẹ một tiếng: “Phách Nhi không còn là Phách Nhi của chúng ta nữa!”

Yêu Quái lão tổ gật gật đầu đồng ý: “Sau khi một hồn kia trở lại cơ thể của Bắc Minh, y đã chẳng còn là Phách Nhi rồi!”

Quỷ Quái lão tổ khẽ híp mắt: “Bổn tọa cảm thấy, ngoại trừ không còn là Phách Nhi của chúng ta, y cũng chẳng còn là thiếu gia Bắc Minh của Bắc gia luôn”.

“Mặc kệ y biến thành ai, về sau bổn tọa sẽ chẳng bao giờ nhận thêm đồ đệ!”



Hàn Thiên thành cũng như Bắc Hoàng thành, các sạp buôn bán cùng các cửa hàng ở hai bên đường đều kinh doanh những chủng loại mặt hàng khá giống nhau. Nếu không là pháp khí, thì là trang bị hoặc đan dược, hay là yêu đan, phù chú.

Mấy thứ này đối với Đế Minh mà nói, giống như bùn đất dưới lòng bàn chân, căn bản không đáng để vào mắt, càng không thể khiến cho y cầm lên nhìn.

Âm Tế Thiên nhàm chán ghé từng sạp buôn bán coi sơ qua một lần, cuối cùng mua một chiếc ô pháp khí bình thường đưa cho Đế Minh, để y che tuyết.

Ngay khi bọn họ chuẩn bị trở về khách ***, thì một giọng nói quen thuộc hấp dẫn lực chú ý của hắn.

“Niếp Đĩnh sư huynh, ngài chuẩn bị thọ lễ gì cho sư phụ vậy?”

Âm Tế Thiên quay đầu lại, liền trông thấy bảy tên nam tử mặc hoa phục, dẫn theo một nhóm lớn đệ tử mặc áo bào màu xanh, chậm chậm rãi rãi từ phía sau hắn đi tới.

Bảy tên nam tử hoa phục, hắn đều biết, trong đó có sáu gã nam tử là sáu tên đồ đệ của Ngục Tuyền lão tổ. Còn người kia chính là Thanh Liên đạo hữu.

Âm Tế Thiên khẽ híp mắt, giọng nói quen thuộc vừa rồi, đúng là do Thanh Liên phát ra. Nhưng Thanh Liên lại gọi Niếp Đĩnh là sư huynh, nói cách khác, Thanh Liên cũng là đồ đệ của Ngục Tuyền lão tổ.

Niếp Đĩnh đi tuốt đàng trước, nhẹ thở dài: “Các ngươi biết đó, sư phụ ngài ấy chẳng thiếu thứ gì, vậy nên trong lúc nhất thời, ta thật không biết nên đưa lễ vật gì cho sư phụ làm thọ lễ mới thỏa đáng! Các ngươi thì sao? Có chuẩn bị thọ lễ gì không?”

Sáu gã nam tử còn lại đều lắc đầu.

Đồng Nhan thở dài: “Ta cũng vậy!”

Bảy tên nam tử nhất thời không lên tiếng nữa, mặt đầy buồn rầu!

Thanh Liên đang đi cùng với bọn Niếp Đĩnh, cảm thấy có người đang nhìn mình, quay đầu lại xem.

Khi trông thấy Âm Tế Thiên đứng trước một sạp nhỏ, cả người liền ngẩn ra, không khỏi kêu lên một tiếng: “âm đ*o hữu!”

Chẳng phải người của Bắc gia nói âm đ*o hữu đột nhiên hôn mê bất tỉnh sao? Cớ gì hắn lại bất ngờ xuất hiện ở Bắc Bộ?

Các sư huynh của Thanh Liên nghe Thanh Liên kêu lên, đều dừng bước, nghi hoặc hỏi: “Sư đệ, ngươi sao vậy? Gặp được bằng hữu à?”

Bọn họ ngó theo ánh mắt Thanh Liên, ngay khi phát hiện ra Âm Tế Thiên, sắc mặt đều biến đổi.

Đồng Nhan nhỏ giọng nói: “Niếp Đĩnh sư huynh, kia là Tịch Thiên sao? Đạo lữ của Minh thiếu gia Bắc gia!”

Sắc mặt Niếp Đĩnh vặn vẹo đến hết sức khó coi, nhất là khi gã nhớ đến chuyện đã từng bảo Âm Tế Thiên nhận mình làm sư phụ kia, liền cảm thấy bản thân cứ như kẻ ngu, bị người đùa bỡn trong lòng bàn tay mà chẳng hay.

Từ lần đó cho mãi đến hiện tại, gã vẫn thường bị người ta chế giễu, một Ngự thú sư cấp chín mà lại mơ tưởng thu nhận Ngự thú sư cấp mười làm đồ đệ.

“Sao hắn lại ở Bắc Bộ? Chẳng lẽ hắn cũng tới tham gia thọ yến của sư phụ?”

“Sao có thể! Sư phụ đối với việc Minh thiếu gia của Bắc gia cướp mất Đồng mệnh chú phù lục vẫn luôn canh cánh trong lòng mà. Hơn nữa, Tịch Thiên kia còn âm thầm hạ độc thủ, đả thương sư phụ, ngươi nói sư phụ sẽ mời bọn họ tới tham gia thọ yến sao?”

“Vậy cớ gì bọn họ lại ở Bắc Bộ? Đừng nói định làm khách không mời mà tới?”

Thanh Liên nghe các sư huynh nói chuyện, không khỏi cau mày!

Âm Tế Thiên thấy Thanh Liên nhìn lại đây, khóe miệng chậm rãi cong lên thành một vòng cung xinh đẹp.

Thanh Liên bắt gặp nụ cười diễm lệ kia, trong lòng không khỏi căng thẳng. Lúc trông thấy Âm Tế Thiên cùng người bên cạnh rời đi, hắn liền cuống quýt cất bước đuổi theo.

Không ngờ, lại bị một vị sư huynh kéo tay: “Sư đệ, ngươi muốn đi đâu?”

Thanh Liên vội nói: “Sư huynh, ta đi một lát rồi sẽ trở lại! Các ngươi cứ chọn thọ lễ cho sư phụ trước đi!”

Đồng Nhan nhìn Thanh Liên chạy xa, phất tay áo: “Được rồi! Sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên nhanh chóng chọn đi!”

Thanh Liên lo lắng đuổi theo, chặn trước người Âm Tế Thiên: “âm đ*o hữu!”

Âm Tế Thiên câu môi, giễu cợt nói: “Đồ đệ Ngục Tuyền lão tổ, ngài có gì muốn nói ư?”

Thanh Liên nghe xưng hô mà hắn dành cho mình, hô hấp thoáng cứng lại, cười khổ nói: “âm đ*o hữu, ngươi có thể nghe ta giải thích không?”

Cha từng bảo, giữa y và âm đ*o hữu, nhất thiết phải đối đãi chân thành!

Hắn vẫn luôn đem lời này của cha ghi khắc vào trong lòng, chính là không có cơ hội nói rõ thân phận của mình với Âm Tế Thiên. Nhưng không nghĩ tới cuối cùng, lại dưới tình huống như vậy, bị âm đ*o hữu phát hiện ra thân phận.

Âm Tế Thiên nhướng nhướng mày: “Là đồ đệ của Ngục Tuyền lão tổ cũng là chuyện tốt mà! Có gì phải giải thích chứ?”

Thanh Liên cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt đầy chế nhạo của Âm Tế Thiên: “Ta không có ý định giấu ngươi chuyện ta là đồ đệ của Ngục Tuyền lão tổ. Nhưng lại không tìm được cơ hội nói ra, hơn nữa ta còn là thiếu gia của Hoa gia, Bách Lý chân nhân chính là cha ta, là cha ruột!”

Âm Tế Thiên mặt không đổi sắc nhìn hắn: “Ngươi nói với ta những lời này, thì có ích lợi gì?”

Trước đó, lúc nghe Thanh Liên gọi đồ đệ của Ngục Tuyền lão tổ là sư huynh, hắn đúng là rất tức giận. Thanh Liên cư nhiên giấu diếm thân phận mà kết giao bằng hữu với hắn, thật không biết là có âm mưu gì.

Hiện giờ nhìn thấy y lo lắng giải thích thân phận như thế, có thể thấy được, cũng không phải thật có ý định muốn giấu diếm. Bất quá, hắn cũng không muốn buông tha cho Thanh Liên dễ dàng như vậy.

Dù sao, Thanh Liên đúng là đã che giấu thân phận để tới gần mình!

Thanh Liên khẩn trương nhìn hắn: “Ta không muốn để cho ngươi hiểu lầm!”

Âm Tế Thiên thản nhiên nói: “Hiện tại ta đã biết thân phận của ngươi! Ngươi có thể đi!”

“Không!” Thanh Liên lắc đầu: “Ta không đi!”

Âm Tế Thiên không để ý tới hắn, xượt ngang người hắn mà đi.

“âm đ*o hữu!” Thanh Liên vội đuổi theo.

Đế Minh lạnh lùng liếc Thanh Liên một cái, nâng ô lên, đã bắn người ra xa mười trượng. Y ôm lấy thiếu niên, chuẩn bị trở về khách *** tiếp tục ôn tồn.

Âm Tế Thiên lập tức cảnh cáo: “Ngươi đừng nóng nảy quá mức! Sẽ làm người bị thương đấy!”

Hắn tuy không hài lòng việc Thanh Liên giấu diếm thân phận, nhưng bỏ chuyện này qua một bên thì, hắn đối với Thanh Liên vẫn rất thưởng thức.

Đế Minh trầm mặt: “Ngươi đang lo lắng cho nam nhân khác?”.

Âm Tế Thiên hừ lạnh một tiếng: “Chịu mở miệng vàng rồi à, nói thêm xem?”

Đế Minh lặp lại: “Ngươi đang lo lắng cho nam nhân khác?”.

Âm Tế Thiên thành thật đáp: “Ừm!”

Đế Minh đột nhiên xoay người đi tới chỗ Thanh Liên đã bị đánh bay xa mười trượng.

Sao Âm Tế Thiên không biết y đang muốn làm gì cơ chứ, hắn vội giữ chặt tay y: “Ngươi không định quay trở về khách *** tiếp tục ăn mừng?”

Vừa mới nói xong, người đã có mặt trong gian phòng ở khách *** mà bọn họ trọ, đồng thời bị Đế Minh đặt ngay lên giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui