Ở ngoài đại sảnh, nháy mắt Âm Tế Thiên cảm thấy mình bị ngăn trở ngoài thư phòng.
Hắn nghi hoặc mà nhíu mày, muốn đi vào thám thính cũng không thể được nữa.
“Kỳ quái!” Âm Tế Thiên nói thầm một tiếng.
Nếu như bị Bắc Minh hay Hiên Viên Duật phát hiện nghe lén, như vậy, thì nên là bị thần thức của bọn họ bắn ngược trở về, mà không phải còn có thể bồi hồi ngoài thư phòng. Hơn nữa, người bị bắn ngược, nhẹ thì thần thức sẽ bị đôi chút tổn thương, nặng thì thần thức bị hủy, nguyên thần tiêu tan.
Hiện tại tình huống của hắn, một chút cũng không giống như bị thần thức bắn ngược trở về, chỉ là đơn thuần bị ngăn cách ngoài thư phòng mà thôi.
Âm Tế Thiên nghĩ đến đây, thầm mắng mình sơ sót, thế nhưng lỗ mãng đi nghe lén Bắc Minh và Hiên Viên Duật nói chuyện, nếu thật sự phát sinh việc bắn ngược, chỉ sợ hắn bây giờ không còn bình yên vô sự mà ngồi chỗ này!
Hắn thoáng nhíu mày, nếu không phải bị thần thức của Bắc Minh hay Hiên Viên Duật bắn ngược trở về, như vậy đây là……
Âm Tế Thiên trầm tư một lát, suy đoán xung quanh thư phòng hẳn có bố trí trận pháp, bởi vậy ngăn cách hết mọi quấy nhiễu bên ngoài và phòng ngừa người khác nghe lén bọn họ nói chuyện.
Nói như vậy, Bắc Minh và Hiên Viên Duật chưa hề phát hiện ra mình nghe lén bọn họ nói chuyện?
Trong lòng Âm Tế Thiên không khỏi vui vẻ, đây là một chuyện tốt.
Lấy cảnh giới của Bắc Minh và Hiên Viên Duật mà không thể phát giác ra được hắn nghe lén, như vậy, chỉ cần những ai cảnh giới thấp hơn bọn họ, hắn đều có thể thăm dò được hết, không hề bị ngăn trở.
Bắc Minh và Hiên Viên Duật ở trong thư phòng chưa đến một canh giờ, liền đi ra.
Hiên Viên Duật mặc kệ là khóe miệng hay đôi mắt đều nồng đậm tiếu ý, có thể thấy được y đối với kết quả của cuộc nó chuyện phi thường vừa lòng.
Về phần Bắc Minh, từ khuôn mặt lạnh lùng đổi thành đăm chiêu, có chút không yên lòng, hơn nữa sắc mặt thập phần tái nhợt, hẳn là do duyên cớ nó chuyện quá nhiều dẫn đến.
Y không có giữ Hiên Viên Duật và các đệ tử Thuần Trần phái ngủ lại Bắc gia, mà phân phó Bắc Thận và Bắc Đẩu đưa bọn họ rời Bắc phủ.
Đệ tử Thuần Trần phái vừa đi, gia phó và hộ vệ chờ trong đại sảnh cũng lui ra ngoài, hiện tại nơi này chỉ còn lại Bắc Minh và Âm Tế Thiên hai người.
Âm Tế Thiên liếc mắt nhìn Bắc Minh đang rơi vào trầm tư, bưng chén trà lên, uống ngụm nhỏ, mắt thấy nước trà sắp cạn đáy, thì không chờ Bắc Minh mở miệng lên tiếng nữa.
Hắn đặt chén trà lên bàn, đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi đại sảnh.
Đúng lúc này, người phía sau mới hỏi:“Đi đâu?”
“Thú viên!”
Âm Tế Thiên cũng không quay đầu lại, chỉ nói một câu đó, khi hắn sắp bước ra khỏi đại sảnh, thì người phía sau mở miệng:“Hiên Viên Duật không phải bạn lữ song tu của ta!”
Bước chân Âm Tế Thiên khựng mạnh lại.
Lời này thực hiển nhiên là nói cho hắn nghe, tức là khi Hiên Viên Duật tự giới thiệu, Bắc Minh cũng đứng ở gần đó.
Âm Tế Thiên muốn nghe giải thích nhiều hơn nữa, hơi hơi nghiêng đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tái nhợt không có màu máu, làm hắn không khỏi nhớ đến lúc nghe lén Hiên Viên Duật nhắc tới thân thể Bắc Minh không thể nói quá nhiều.
Nếu thật sự là như thế, hẳn là hiện nay Bắc Minh không có biện pháp giải thích quá nhiều!
Mặc kệ thế nào, tâm tình cũng đột nhiên tốt lên rất nhiều!
“Ta biết!” Tất nhiên Âm Tế Thiên sẽ không biểu hiện rõ rệt ra là mình đệ ý chuyện này, đáp lại một câu, liền rời khỏi đại sảnh.
Bắc Minh nhìn bóng lưng Âm Tế Thiên, dần dần, khóe miệng hiện lên một ý cười loan loán.
Tiểu phu nhân của y tựa hồ ăn giấm!
Tuy rằng chỉ trả lời ngắn ngủi có ba chữ, thế nhưng, ngữ khí so với lúc ở Thú viên rõ ràng tốt hơn nhiều, thậm chí có thể từ trong thanh âm kia cảm nhận ra được tâm tình hắn đang rất hớn hở, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều!
—