Phật Môn Ác Thê

Vú Trương thừa dịp Âm Tế Thiên uống trà, nhanh nhẹn cầm lấy bộ quần áo mà bà chọn sẵn đưa tới trước mặt hắn, nói: “Thiếu phu nhân, hôm nay ngài mặc bộ quần áo này nha!”

“Vú Trương, y bào trên tay ngươi đưa cho Hoành trưởng lão mặc xem ra hợp hơn đó!” Vú Liễu châm chọc nói, sau đó, cầm lấy bộ quần áo mà mình đã chọn đưa cho Âm Tế Thiên xem: “Thiếu phu nhân thích hợp với các loại áo choàng màu xanh nhạt hơn, thiếu phu nhân, ngài nghĩ ta nói đúng hay không?”

Âm Tế Thiên vừa uống trà vừa xem quần áo trong tay các nàng, bộ trên tay vú Trương thì quá là thâm trầm, thích hợp người lớn tuổi hơn, còn bộ trên tay vú Liễu thì quá màu mè, thích hợp mấy cô nương mặc hơn, nhìn đi nhìn lại, chi bằng mặc bộ quần áo mà Bắc Minh chế cho hắn còn hơn.

Nghĩ đến đây, hắn buông cái chén xuống, ra lệnh: “Vú Liễu, ngươi vào phòng trong lấy bộ y bào màu trắng ra đây!”

“Vâng!” Vú Liễu buông bộ quần áo trên tay, đi vào phòng trong, rất nhanh, cầm một bộ quần áo thêu hoa tú sắc đi ra, mặt đầy hưng phấn hỏi: “Thiếu phu nhân, sao ta lại không biết ngài có y bào như thế này? Hơn nữa, còn là y bào được luyện chế ra, từ khi nào làm ra nó vậy? Thật sự nó rất thích hợp với ngài!”

Nghe vậy, khóe miệng Âm Tế Thiên không khỏi nhếch lên một độ cong.

Vú Liễu nhìn thấy hắn mỉm cười, lập tức hiểu rõ ai làm cho thiếu phu nhân bộ quần áo này, cao hứng nói: “Thiếu phu nhân, ta giúp ngài thay nó!”

Âm Tế Thiên không có phản đối, đứng lên, tùy ý hành động của vú Liễu.

Ngay lúc hai người đang vội vàng mặc áo cho hắn, đột nhiên, vú Trương ở phía sau đột nhiên kêu lên một tiếng: “A ”

Âm Tế Thiên bị tiếng kêu hoảng sợ, vội vàng quay đầu, hỏi: “Làm sao?”

“Ta… Ta……” Vú Trương khiếp sợ nhìn Âm Tế Thiên, còn khóe mắt thì lại liếc sang vú Liễu bên cạnh, thấy nàng ta ra dấu lắc lắc đầu..

Vú Trương nhanh chóng phục hồi *** thần: “Chỉ là thân thể ta đột nhiên bị chuột rút thôi mà!”

Âm Tế Thiên nhíu mày nhìn vú Trương, không biết nguyên do là bị chuột rút, hay là do vết thương hôm trước bị Tiên Hồn chưa khỏi hẳn mà sắc mặt nàng thoáng tái nhợt.

“Nếu thân thể không thoải mái, thì sớm nên trở về nghỉ ngơi đi!”

Vú Trương lắc đầu: “Ta ngồi một chút là tốt!”

Nàng ngồi xuống ghế, tuy nhiên, ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm Âm Tế Thiên không rời.

Vú Liễu cười nói: “Thiếu phu nhân, nàng ta là bệnh cũ tái phát thôi, mặc kệ nàng!”

Vú Trương tức giận trừng mắt sang Vú Liễu.

Vú Liễu nhanh nhẹn giúp Âm Tế Thiên thay quần áo, sau đó, lui về sau một bước, nhìn hắn đầy hài lòng: “Thiếu phu nhân mặc bộ y bào này vào, nhìn thật là đẹp mắt!”

“Phải không?”

Âm Tế Thiên cúi đầu, sửa sang lại vạt áo trước ngực, đột nhiên, vài sợi tóc đen dài đập vào mắt hắn.

Hắn giật mình sửng sốt, nâng tay nhẹ giật một cái, lập tức da đầu truyền đến một cảm giác đau đau.

Âm Tế Thiên khiếp sợ nhìn vú Liễu: “Đây là chuyện gì vậy?”

Vú Trương bĩu môi: “Nhất định là chén trà mà ngài uống ban nãy chính là Trà Thôi Phát ()!”

Vú Liễu nhìn Âm Tế Thiên cười ngượng ngùng nói: “Ta chỉ muốn giúp Thiếu gia, hôm nay được vui vẻ hơn một chút!”

“……” Âm Tế Thiên nhìn những sợi tóc trong tay, chúng nó lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mà dài ra không ngừng, nguyên bản chỉ dài tới cằm, giờ ngắn ngủn thời gian một chén trà nhỏ, tóc đen đã dài đến eo.

() Là trà mọc tóc đó, mà dịch ra nghe hiện đại quá nên để nguyên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui