Phật Môn Ác Thê

Người đi đường xung quanh thấy ba người đột nhiên xuất hiện trên đường cái đều không hẹn mà dừng bước tò mò nhìn ba người.

Có vài người nhận ra hai người Hiên Viên Duật và Bắc Minh, lập tức hưng phấn kêu lên: “Là Hiên Viên Duật và thiếu gia Bắc gia Bắc Minh!”

“Ngươi nói chính là hai người thiên tài tuyệt thế kia?”

“Không thể nào? Làm sao bọn họ lại đột nhiên xuất hiện ở đây được?”

“Ta cũng vừa thấy có vài đôi đạo lữ lên Duyên sơn cầu duyên cũng giống như bọn họ đột nhiên xuất hiện ở trên đường cái, không phải là bọn họ cũng lên núi cầu duyên đó chứ?”

“Không phải đâu? Bọn họ là một đôi sao? Không đúng! Ta nghe nói thiếu gia Bắc gia đã thành thân rồi, không thể nào lại cũng người khác đi cầu duyên!”

“Ta cũng nghe nói thiếu gia Bắc gia đã thành thân, hơn nữa đối phương cũng từng được gọi là thiên tài. Bất qua giờ đã trở thành phế vật, hơn nữa còn là hòa thượng, nếu như là ta thì ta cũng chọn mang Hiên Viên Duật đến Duyên sơn cầu duyên”

“Trước đó vài ngày, ta nghe nói Hiên Viên Duật đặc biệt đến Bắc hoàng thành để tìm thiếu gia Bắc gia, hình như là đúng rồi đấy!”

“Hừ! Thế vị cô nương bên cạnh kia là ai?”

“Hắn nhìn giống cô nương thôi, còn quần áo trang sức thì lại là của thiếu niên!”

“Hắn với bọn Hiên Viên Duật là quan hệ gì vậy?”

Âm Tế Thiên nghe được tiếng nghị luận chung quanh, yên lặng mà đeo đấu lạp lên, sau đó đi về một phía: “Ngại quá, ta không biết bọn họ!”

Bắc Minh: “…”

Mọi người: “…”

Không biết sao lại mặc quần áo giống y hệt thiếu gia Bắc gia, ngươi đang lừa ai vậy?

Hiên Viên Duật cười ra tiếng. Bắc Minh phút chốc nghiêng mặt nheo lại con mắt lạnh lùng nhìn y, một lúc lâu mới đội đấu lạp lên, phất tay áo một cái đuổi theo Âm Tế Thiên. Hiên Viên Duật nhíu mày, không biết nghĩ gì nhìn theo hai người kia, khóe miệng chậm rãi cong lên, như là đang suy nghĩ cái gì, thì thầm gọi: “Tịch Thiên!”

Âm Tế Thiên vừa đi vừa nhìn những đôi tu sĩ mà rùng mình một cái, không biết có phải hắn bị ảo giác không, nhưng rõ ràng là mặt trời nhô cao lại không hiểu vì sao cảm thấy lạnh hết cả người. Hắn chuyển mắt qua Bắc Minh, tuy rằng không nhìn thấy khuôn mặt cách một cái khăn nhưng mà toàn thân lại lan tỏa ra khí tức kiểu chớ lại gần.

Âm Tế Thiên nhăn chặt mày. Hắn rõ ràng cảm thấy Bắc Minh không vui vẻ cho lắm, không, nói đúng hơn là y đang tức giận, chẳng lẽ là do cầu duyên không thành? Bắc Minh im lặng lôi kéo Âm Tế Thiên trở lại Bắc gia, đi thẳng vào Minh Thăng viện. Dọc đường đi, Âm Tế Thiên cảm thấy mình dường như bị đông cứng mất! Cả người hắn lạnh lẽo không thôi, giống như đang hứng sương sớm vào tháng mười hai vậy.

Âm Tế Thiên đi vào đại sảnh lập tức tháo đấu lạp ra, run rẩy nói: “Bắc Thận, cho… cho ta chén trà nóng, càng nóng càng tốt!”

Hắn vừa xoa xoa tay lại nhìn ra mặt trời ở ngoài cửa sổ. Thật sự là kỳ lạ, rõ ràng là đang tháng bảy, vì sao lại thấy lạnh như vậy. Cứ cho là đột ngột thay đổi thời tiết, thì cũng không phải vào lúc này? Chẳng nhẽ có người bị oan lớn nên khiến tháng bảy rét căm căm?

Trời ạ!

Khí hậu ở Tu Chân giới không phải là cái tên xuyên qua như hắn hiểu được. Bắc Thận cười tủm tỉm bưng chén trà nóng hổi tới cho Âm Tế Thiên: “Thỉnh phu nhân uống trà!”

Mới vừa dặt chén trà xuống, Bắc Thận đột nhiên hắt xì một tiếng nhanh chóng day day cái mũi, nhanh chóng day day cái mũi giải thích: “Thiếu phu nhân, tiểu nhân thất lễ!”

Nói xong, gã nhịn không được thì thầm: “Sao đột nhiên cảm thấy lành lạnh?”

Âm Tế Thiên vội bưng lên chén trà lên, cũng không thèm quan tâm nước trà đang nóng hôi hổi, trực tiếp há miệng uống, cẩn thận húp một ngụm

Ý?

Âm Tế Thiên ngạc nhiên, không những không uống được nước trà nóng mà còn đụng phải một cục đá lạnh. Hắn nghi hoặc đặt chén trà xuống, nhìn vào cái chén sau đó không nhịn được phát cáu mắng: “Phắc!”

Trà trong chén không phải nước trà nóng hầm hập mà là một viên đá kết băng lại, từ trên nhìn vào còn thấy rõ ràng lá trà.

“Cái này… cái này…”

Bắc Thận nhìn chằm chằm cục đá trong chén trà. Rõ ràng là gã pha trà nóng sao lại đông thành nước đá rồi?

“Thận quản sự, ngài mau nhìn!” Một gia phó trong đại sảnh kinh hô một tiếng

Âm Tế Thiên và Bắc Thận nhìn qua, chỉ thấy toàn bộ đại sảnh đều bị bao trùm bởi một lớp băng mỏng.

“Này…” Âm Tế Thiên khiếp sợ đi quanh đại sảnh.

Gia phó sợ hãi kêu: “Thiếu gia, là hàn khí tỏa ra từ thiếu gia!”

Âm Tế Thiên nhìn về hướng Bắc Minh, y còn chưa gỡ xuống đấu lạp nên không rõ sắc mặt y, nhưng có thể thấy lớp băng xung quanh người rõ ràng dày hơn những chỗ khác

“Bắc Minh?”

Âm Tế Thiên nhanh chóng đứng lên, lúc trước sao hắn lại không chú ý y khác thường? Không kịp để hắn đụng tới người Bắc Minh, Bắc Đẩu đột nhiên bay vào đại sảnh ôm lấy y, sau đó nhanh chóng rời đi. Âm Tế Thiên vội vàng đuổi theo ra đại sảnh, thế nhưng đến cái bóng của Bắc Đẩu cũng không nhìn thấy nữa.

Bắc Thận chạy theo phía sau an ủi: “Xin thiếu phu nhân yên tâm, nhất định Bắc Đẩu sẽ không để cho thiếu gia có việc!”

Âm Tế Thiên nhíu chặt mày. Đây là lần thứ hai rồi! Lần thứ hai hắn giống như người ngoài bị bỏ rơi, sau đó chỉ có thể ở trong này chờ đợi tin tức của Bắc Minh. Âm Tế Thiên đột nhiên cười tự giễu, hắn vốn là người ngoan độc. Từ lúc đi vào Bắc gia cho tới nay, chưa bao giờ thật sự liên quan tới sinh hoạt của Bắc Minh. Âm Tế Thiên nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này căn bản không phải là Bắc Minh sai. Hắn vẫn luôn bài xích Bắc Minh, không tình nguyện tiếp xúc thân mật với y, khiến một chút chuyện của y mình cũng không biết.

Theo Bắc Minh rời đi, băng mỏng trong đại sảnh cũng dần dần tan chảy, giống như là đang có mưa, trong phòng nhỏ xuống rất nhiều giọt nước. Âm Tế Thiên suy sụp trở lại hậu viện thì nhìn thấy vú Liễu và vú Trương đứng ở cửa phòng cười nói. Các nàng thấy Âm Tế Thiên trở vể lập tức tươi cười tiến lên đón. Bất quá vú Liễu cười còn có vài phần xấu hổ, tất nhiên là vẫn còn băn khoăn chuyện chén trà buổi sáng.

“Thiếu phu nhân, ngài đã trở lại rồi!” Vú Trương cười đón hắn vào nhà: “Thiếu phu nhân đã lên tới Duyên sơn chưa?”

Âm Tế Thiên nghe được hai chữ Duyên sơn không khỏi lại nhíu chặt mày. Vú Liễu nhìn ra tâm tình Âm Tế Thiên có vẻ không tốt lắm, thì cẩn thận hỏi: “Thiếu phu nhân và thiếu gia có lên tới đỉnh Duyên sơn không?”

Âm Tế Thiên nhận lấy chén trà vú Trương đưa, một hơi uống hết sạch nói: “Có lên đến đỉnh núi!”

“Vậy…” Vú Liễu thấy sắc mặt Âm Tế Thiên không tốt, cũng không dám hỏi thăm thêm nữa. Đột nhiên Âm Tế Thiên giương mắt nhìn vú Liễu: “Ngươi nói cho ta nghe mọi năm các tu sĩ đều đến Duyên sơn cầu duyên?”

Vú Liễu sửng sốt, nghĩ thầm chắc là lúc thiếu gia và thiếu phu nhân cầu duyên thì xảy ra chuyên. Vú Trương không để vú Liễu trả lời, liền đáp lời luôn: “Ta đã từng nghe tu sĩ đi qua Duyên sơn nói, sau khi đi vào Duyên sơn, không thể đi thẳng một đường lên đỉnh được, mà nếu có duyên thì sẽ lưu lại, không có sẽ bị tống khỏi núi. Những tu sĩ được giữ lại thì phải đi tầm hai nghìn đến ba nghìn bậc thang mới được sứ giả Duyên sơn đưa lên đỉnh núi..”

Âm Tế Thiên nhíu mày, ngắt lời: “Chẳng lẽ không có người đi hết được bậc thang ở Duyên sơn sao, hay là không có ai biết Duyên sơn có bao nhiêu cầu thang à?”

Vú Trương lắc đầu: “Không có! Chưa bao giờ nghe nói có người đi hết các bậc thang, đều là đi nửa đường thì được đưa lên!”

Sắc mặt Âm Tế Thiên hơi trầm lại, sao Bắc Minh biết được số bậc thang, không phải là y nói lung tung dó chứ?

Vú Trương lại nói tiếp: “Nghe nói là sau khi lên tới đỉnh núi, sẽ có sứ giả Duyên sơn múa cầu phúc, sau đó đến hồ nước nóng để tẩy bỏ dơ bẩn, cuối cùng là lễ thần, hướng thần cầu duyên!”

Âm Tế Thiên hỏi: “Tu sĩ cầu duyên như thế nào?”

Vú Liễu vừa nghe lời này liền biết bọn họ không có cầu được duyên. Tuy nhiên, chưa bao giờ nàng nghe được tu sĩ lên đến đỉnh núi rồi mà vẫn không cầu được duyên.

“Nghe nói là tu sĩ phải lấy tóc ở trên đầu, giao cho Sử thần kết thành đồng tâm kết, kế tiếp tu sĩ phải tự ném nó lên tượng thần, sau đó tượng thần sẽ phát ra ánh sáng, càng nhiều màu sắc thì càng chứng minh duyên phận của hai người càng sâu, sẽ càng nhận được nhiều phúc duyên!”

Âm Tế Thiên nghe đến đó, bất tri bất giác sờ cái ót bị giựt đau. Cái tên chết tiệt Hiên Viên Duật kia không phải là giựt tóc của mình để cầu duyên đó chứ? Thế nhưng sao Hiên Viên Duật lại giựt tóc hắn mà không phải tóc Bắc Minh? Âm Tế Thiên không khỏi nhớ lại lúc đó tượng thần phát ra ngũ sắc kéo dài cả vạn trượng, khóe mắt giật giật. Nếu như đó thật là tóc của hắn, như thế còn không phải là duyên của hắn và Hiên Viên Duật rất sâu hay sâu sao? Âm Tế Thiên đột nhiên hiểu được vì sao Bắc Minh lại giận điên lên như vậy rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui