Phật Môn Ác Thê

Đột nhiên, một thân ảnh tựa cơn gió từ cửa phòng bay vào, nháy mắt dừng ở trước mặt Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên nhìn thấy người đến, hơi sửng sốt: “Bắc Minh?”

“Thiếu… thiếu gia?” Vú Liễu nơm nớp lo sợ hô một tiếng.

Thiếu gia chắc là gặp tên hộ vệ đi tìm Đan sư kia, cho nên mới vội vội vàng vàng chạy tới đây! Gương mặt Bắc Minh lạnh lùng, im lặng không nói mà liếc mắt nhìn bàn tay đầy tóc của Âm Tế Thiên, sau đó y lại liếc sang mảng da đầu nho nhỏ. Tròng mắt xinh đẹp co lại, nhanh chóng vươn tay bắt mạch cho Âm Tế Thiên, dùng linh lực len vào toàn thân hắn. Sắc mặt vừa nghiêm trọng vừa lạnh lẽo, khiến vú Liễu run rẩy lo sợ, một lúc lâu sau y mới thản nhiên nói: “Thân thể không có vấn đề gì.”

Vú Liễu lén lút thở ra, mau mắn lôi kéo vú Trương lặng lẽ rời khỏi phòng. Bắc Minh xoa đỉnh đầu Âm Tế Thiên, theo đó từng sợi từng sợi tóc bong ra, cho đến tận khi đầu của hắn trở về trụi lủi. Âm Tế Thiên cảm giác ngón tay chạm đến da đầu mình đang run rẩy, biết y là lo lắng cho hắn, trong lòng không khỏi len lỏi ấm áp, nhìn y nói: “Không phải nói cơ thể của ta không có vấn đề gì rồi sao? Sao mặt ngươi vẫn lạnh như băng vậy?”


Chính là bởi vì Bắc Minh không phát hiện được khác thường trong thân thể của hắn cho nên mới lo lắng như thế, sợ rằng sau này xảy ra chuyện gì mà mình không thể nào đoán trước được! Y ngồi xổm xuống đem tóc rơi rụng trên mặt đất nhặt lên từng sợi một, giống như nó là cái gì đó quý hiểm lắm. Vẻ mặt rất nghiêm túc cẩn thận, không cho phép mình bỏ sót sợi nào, cẩn thận đặt trong lòng bàn tay.

Âm Tế Thiên phức tạp nhìn y, sau đó nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của y nói: “Bắc Minh, đừng có nhặt nữa!”

“Đây là ngươi đổi bốn năm năm sự sống để có được!” Bắc Minh cố ý đem chỗ tóc bị rụng nhặt lên toàn bộ! Âm Tế Thiên không khuyên được y đành phải ngồi xổm xuống cùng y nhặt tóc của mình. Bắc Minh nhặt nhặt, đột nhiên nhào về phía Âm Tế Thiên, gắt gao ôm chặt hắn vào lòng, đem mặt chôn ở cổ hắn cọ đi cọ lại. Không biết qua bao lâu mới khàn khàn nói: “Ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì!”

Âm Tế Thiên nhìn thấy y không vui, trong lòng cũng chẳng hiểu sao mà khổ sở theo. Vươn tay đặt lên thắt lưng của y, cười an ủi: “Không phải chỉ là rụng tóc thôi sao? Cũng đâu phải chuyện gì to tát, ngươi nghe qua câu chuyện Sự nhiệt tình phá hoại

() chưa? Không… cũng không phải ý này. Tóm lại, nếu trong khoảng thời gian ngắn ta lại mọc ra một đống tóc, chẳng phải trái với quy luật tự nhiên sao? Mọc rồi rụng cũng là chuyện bình thường mà!”

Bắc Minh không nói câu nào!

Âm Tế Thiên không biết nên an ủi như thế nào cho phải!


Hắn liền buồn bực!

Rõ ràng là hắn rụng tóc, sao hắn lại trở thành người đi an ủi kẻ khác chứ? Âm Tế Thiên thở dài: “Kỳ thật, không có tóc cũng tốt!”

Sau khi dùng xong bữa sáng, hắn muốn đi tìm Vô Tịnh, để lại một đầu tóc dài ngược lại vướng bận, sợ rằng Vô Tịnh nghĩ hắn muốn hoàn tục! Cùng lúc đó, Bắc Minh đang chôn ở cổ hắn cũng nói ra tiếng: “Không có tóc cũng tốt!”

Âm Tế Thiên trợn trắng mắt: “Ngươi có ý gì?”


Tiếng Bắc Minh buồn buồn: “Miễn cho ngươi nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt!”

Âm Tế Thiên bị y chọc cho bật cười: “Lời này của ngươi với tiểu… Dực Đồng giống y hệt nhau!”

Bắc Minh đột nhiên ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hắn. Trong mắt lóe lên vẻ xin lỗi, nhưng rất nhanh đã bị tình cảm yêu thương sâu đậm bao trùm. Âm Tế Thiên ngơ ngác, cả người như bị ánh mắt nhu tình của y bao lấy, thật lâu không thốt ra tiếng. Bắc Minh chậm rãi giơ tay lên, dùng ngón cái xoa nắn đôi môi mọng nước, ánh mắt càng lúc càng nóng bỏng, như muốn chiếm cứ lấy hai mảnh non mềm kia. Thế nhưng lại vẫn bị lời hứa của mình làm dao động, cứ như thế mà mơn trớn qua lại trên môi hắn, lẳng lặng chờ đợi đối phương chủ động!

Âm Tế Thiên hoàn toàn bị y bắt lấy! Bất tri bất giác mà giơ tay lên, đè cái ót của Bắc Minh xuống, hôn lên đôi môi mỏng lạnh lẽo kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận