Lục Vân Dao đang nghĩ xem nên dùng công đức để tu tiên như thế nào thì chợt có tiếng gõ cửa phòng tắm.
Cô mở cửa, đứng trước mặt là một người phụ nữ mặc lễ phục đen, dáng người quyến rũ, tóc uốn xoăn bồng bềnh, chính là mẹ ruột của cô bà Đường Minh Mi.
Bà Đường Minh Mi nhìn thấy trang phục của Lục Vân Dao, nhíu mày, cảm thấy hơi chói mắt: “Sao lại chọn bộ này? Bộ đồ này nhìn thì đẹp đấy, nhưng mặc vào chẳng hợp chút nào.”
Lục Vân Dao cúi xuống nhìn.
Cô đang mặc một chiếc lễ phục màu hồng, vải voan xếp tầng tầng lớp lớp, chiếc lông trước ngực cũng được nhuộm thành màu hồng nhạt, tạo cảm giác nhẹ nhàng thanh thoát.
Nhưng bộ đồ này không phù hợp với làn da ngăm đen của cô.
Không hợp thì không hợp, hiện tại Lục Vân Dao chỉ muốn làm một việc, đó là nhanh chóng dự tiệc xong để còn về tiếp tục tu luyện.
Lục Vân Dao nói: “Đã chọn rồi.
Giờ chúng ta xuống dưới dự tiệc tối à?”
Việc mặc gì không quan trọng với cô, nhưng bà Đường Minh Mi chỉ cảm thấy khó coi.
Bà không chịu nổi, kéo tay con gái: “Đợi đã, bộ đồ này không được, quá mất mặt.”
Mất mặt sao?
Trước đây, Lục Vân Dao từng tự ti vì từ này, nhưng giờ tâm cảnh cô rộng mở, không bị tổn thương nữa, thậm chí còn nhẹ nhàng nói: “Sắp tới tiệc rồi.
Lát nữa nếu cảm thấy mất mặt, c có thể đứng xa con một chút.”
Đường nữ sĩ sao?
Đường Minh Mi nhíu mày như vặn thừng.
Đây là cách xưng hô gì vậy?! Bà biết con gái mình tính cách ngang ngược, không có gì nổi bật, nhưng không ngờ lại dùng cách xưng hô như vậy.
Đưa cô về từ nông thôn, nhà họ Lục đâu có làm gì để cô phải chịu thiệt thòi?
Lục Mộng Kha có gì thì Lục Vân Dao cũng có.
Khi Đường Minh Mi định nổi giận thì có người nhẹ nhàng gõ cửa.
Bà Đường nhìn ra ngoài rồi mỉm cười, vẫy tay với người đó bảo lại gần.
Người đến là con gái nuôi của nhà họ Lục, người đã hoán đổi số phận với cô - Lục Mộng Kha.
Lục Mộng Kha có đôi mắt phượng hơi xếch, mặc một bộ áo váy cổ trang, búi tóc hai bên, dung mạo thanh tú, rất hợp với trang điểm cổ điển, cử chỉ như một cô tiểu thư bước ra từ tranh.
Bà Đường Minh Mi nhìn thấy Lục Mộng Kha, liền giãn mày ra, mỉm cười nói: “Sao con lại mặc Hán phục?”
“Hôm nay là ngày chúc mừng em gái trở về.” Lục Mộng Kha ngẩng đầu cười, “Ban đầu con cũng định mặc lễ phục, sau lại nghĩ Hán phục cũng là lễ phục cổ, nên chọn bộ này.
Mẹ thấy đẹp không?”
“Đẹp lắm.” Bà Đường gật đầu.
Bà rất thích Lục Mộng Kha, nhưng không phải ngay từ đầu Lục Mộng Kha đã khiến bà tự hào như vậy.
Hồi nhỏ, Lục Mộng Kha còn ngây thơ, đến năm mười hai tuổi mới giác ngộ, hiểu được tầm quan trọng của việc học, từ đó dồn hết tâm sức vào học tập, làm gì cũng nhiệt huyết.
Nỗ lực học hành luôn mang lại thành quả, Lục Mộng Kha cố gắng học tập, thành thạo cầm kỳ thi họa, thông thạo bốn ngoại ngữ, đạt thành tích xuất sắc ở các môn xã hội.
Hiện tại, cô là sinh viên khoa Lịch sử của Đại học Kinh Đô.
Lục Mộng Kha có một sở thích nhỏ vô hại là chơi đàn tỳ bà trên mạng.
Mỗi khi cô chơi tỳ bà, cô sẽ mặc Hán phục, bà Đường Minh Mi từ đó biết con gái thích văn hóa truyền thống.
Lục Mộng Kha nhìn Lục Vân Dao, có chút lo lắng hỏi: “Em có vẻ không khỏe à? Mặt hơi tái nhợt?”
Bà Đường Minh Mi muốn nói da con gái bà ngăm đen, sao có thể tái nhợt được?
Bà không nói lời chua ngoa này ra, nhưng nhìn kỹ Lục Vân Dao, bà thấy quả là có chút nhợt nhạt thật.
“Con không khỏe sao? Để mẹ kêu người mang đồ ngọt cho con ăn nhé?”
Lục Vân Dao từ chối, “Cơ thể của con, con biết, không sao cả.”
Bà Đường Minh Mi vốn đang giãn mày ra, nghe câu từ chối của cô lại cau mày.
Lục Mộng Kha nhẹ nhàng dựa vào bà, vỗ vỗ tay bà, bà Đường cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Bà biết mình thiên vị, nhưng sự chênh lệch giữa hai người thật rõ ràng.
Bà cũng có chút áy náy nho nhỏ, nhưng mỗi khi thấy con gái ruột và Lục Mộng Kha, trái tim bà lại thiên lệch nặng nề.