Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn

Giọng nói khá lớn, tất cả người ở xung quanh đều nhìn lại đây, trong lúc nhất thời hiện trường có chút không thể khống chế.

Cũng may bánh kem không ném trúng mặt, ném vào quần áo, còn không tới mức quá chật vật.

Nhưng Thẩm Bân phát hiện một vấn đề, lúc trước tuy Lục Thập biến thành người hầu, nhưng trí nhớ vẫn là của bản thân, Thẩm Bân hiển nhiên biết một vài việc đặc thù.

Vì sao lại vậy? Tạm thời không có được câu trả lời.

Người đàn ông tự xưng là anh trai Diêm Hình đen mặt, bộ vest gã tỉ mỉ lựa chọn cứ như vậy bị hủy, hơn nữa người xung quanh còn đều nhìn gã.

"Ai cho mày ném linh tinh? Thiểu năng về nhà đợi cho tao, căn bản không nên mang mày tới du thuyền!" Gã ý đồ dựa vào đầu óc Diêm Hình không tỉnh táo muốn giải thích lời đối phương vừa nói, ý tứ là lời thiểu năng không thể tin.

Bốp —— Diêm Hình vươn tay lại ném một cái bánh kém khác về phía gã, lần này rốt cuộc cũng nát.

"Lại đi lấy thêm mấy cái bánh kem tới cho ta." Diêm Hình một bộ muốn tiếp tục ném gã.

Thẩm Bân: "......" Đây là việc có thể dùng bánh kem để giải quyết sao?

Người tự xưng là anh trai Diêm Hình trước mặt này cho dù bị đối đãi như vậ cũng không dám thực sự làm gì, chẳng qua vươn tay lau sạch bánh kem sau đó ánh mắt phun lửa mà thôi, giống như muốn giết người.

Lúc này, một tiếng nhạc kỳ dị vang lên, như là tiếng sao? Nhưng lại không giống như tiếng sáo bình thường.

: Ta chìm đắm trong vũ trường ca hát: T say mê người yêu trong lòng: Ta lấy si tình đổi một đời không lo lắng cho người: Ta lấy tính mạng đánh cuộc một đời điên cuồng của người:

Cùng với tiếng sao vang lên là giọng hát linh hoạt kỳ ảo, một cô gái dị vực mặc trang phục màu đỏ xuất hiện ở trung tâm sân khấu.

Trên mặt cô che một tấm lụa mỏng, có vẻ thần bí mà xinh đẹp, không ngừng xoay tròn nhảy nhót, ánh mắt đối diện với mỗi một khách nhân xung quanh, tình ý miên man động lòng người.

Đồng thời, trong miệng liên tục xướng ca:

:Ta khóc nỉ non trong vô tận biển sâu: Ta lưu lạc ở địa ngục biên cương: Ta lấy thù hận đổi lấy người quay về quê cũ: Ta lấy linh hồn đánh cược người trở về nơi giả dối.

......

[Giả dối là tên của chiếc du thuyền] giọng nói của mèo đen bỗng nhiên vang lên.

Thẩm Bân lại lần nữa kinh ngạc một phen, sau đó liền thấy mèo đen ở trong góc cách đó không xa: [Ngươi cũng tới, ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ.]

Mèo đen: [.....Ngươi nghe lại ca từ bài hát trên sân khấu đi.]

Cô gái trên sân khấu tiếp túc ưu nhã chuyển động, giơ tay nhấc chân mê hoặc nhân tâm, cô tổng cộng hát lại ba lần bài hát vừa rồi.

Thẩm Bân khi nghe tới lần thứ hai lẩm nhẩm ra tiếng: "Ta lấy linh hồn đánh cược người trở về nơi giả dối? Giả dối là tên chiếc thuyền này?"

Mèo đen: [Ừ, ngươi còn muốn nghe nữa không? Ta ghi âm lại lời hát của cô ta lại.]

[Không cần!] đầu Thẩm Bân đau nhói, nhịn không được dùng ngón tay ấn huyệt Thái Dương một cái.

Kết quả khi bỏ tay ra, phát hiện có chỗ nào đó không đúng, các khách nhân khác bị cô gái trên sân khấu hấp dẫn nhìn không chớp mắt thì cũng thôi, người vừa rồi bị Diêm Hình ném cho cái bánh kem vào mặt sao cũng ngơ ngác nhìn lên sân khấu?

Tuy cô gái trên sân khấu đúng là phong tình vạn chủng, mặc cũng ít, thậm chí lộ cả chân dài ra bên ngoài, nhưng trên mặt đều là bánh kem không cần đi rửa sao?

Trong phòng nhất thời trở nên an tĩnh.

Vẫn là Diêm Hình phá vỡ yên lặng trước: "Bánh kem của tôi đâu? Bảo anh đi lấy bánh kem cho tôi." Hắn nói với vệ sĩ bên cạnh.

Kết quả hai tên vệ sĩ giống như uống lộn thuốc vẫn như cũ nhìn lên sân khấu, giống như không hề nghe thấy Diêm Hình nói.

Mèo đen: [.....Vậy ta đi trước ngươi bảo trọng.]

Mèo đen cách đó không xa chuồn còn nhanh hơn cả chuột, vèo một tiếng phi ra ngoài cửa.

Thẩm Bân: "......" Đến lúc này nếu cậu còn không nhận ra không khí quỷ dị thì đầu óc đúng là chỉ để trang trí.

Cậu nhanh chóng nắm lấy tay Diêm Hình, một tay che lại miệng hắn, tới gần tai Diêm Hình nhỏ giộng nói: "Suỵt, anh Diêm Hình đừng nói gì, hiện tại mọi người đều đang chơi trò chơi im lặng, ai nói trước sẽ bị thua, nếu hiểu thì gật đầu."

Diêm Hình không rõ nguyên do, thật đúng là gật gật đầu.

Rất tốt, Thẩm Bân buông lỏng tay, định dẫn người lặng lẽ ra khỏi quán rượu.

"Em không muốn chơi cũng với anh ta!" Diêm Hình bỗng nhiên lớn tiếng nói, thuận tiện còn duỗi tay chỉ vào người mặt đầy bánh kem.

Thẩm Bân: "......" Cậu không nên tin tưởng cái gật đầu của đứa nhỏ 5 tuổi mới phải!

Cô gái áo đỏ trên sân khấu đã sớm dừng múa, nhìn từ trên cao xuống phía bên này.

Thẩm Bân nhìn cô gái áo đỏ nở một nụ cười giả lả: "Cái này...trẻ con còn nhỏ, không nên tới quán rượu uống rượu, chị gái cứ chơi đi, tôi và anh ấy liền...về nhà uống sữa bò."

Nói rồi lôi kéo Diêm Hình muốn đi, kết quả còn chưa đi được hai bước, cửa lớn không biết tại sao lại ầm một tiếng đóng chặt lại.

Trái tim Thẩm Bân rung lên, lạnh tót sống lưng, sau đó chậm rãi xoay người, mang theo Diêm Hình lại trở về vị trí cũ.

"Em không muốn chơi cùng anh ta." Diêm Hình nhìn Thẩm Bân lại lần nữa nói lại một lần, đầy đủ biểu đạt hắn rất ghét cái người tự xưng là anh trai của mình kia.

Thẩm Bân vội vàng gật gật đầu: "Trò chơi đã bắt đầu, chúng ta không chơi, nhưng phải đợi bọn họ đều chơi mới có thể rời đi, anh Diêm Hình chúng ta yên lặng đợi một chút được không?" Thời buổi này cho dù không phải đứa trẻ nghịch ngợm cũng không dễ trông! Còn phải dỗ dành.

Diêm Hình gật gật đầu, lúc này thật sự không lên tiếng, nhưng sai lầm lớn đã xảy ra, cô gái trên sân khấu vẫn đang nhìn bọn họ, ánh mắt lãnh đạm.

Khách nhân xung quanh động đậy, chậm rãi đi tới sân khấu, người trong quán rượu không nhiều lắm, ngoại trừ Diêm Hình và Thẩm Bân ra cũng chỉ có sáu bảy người.

Cô gái áo đỏ chậm rãi đi tới cạnh sân khấu, nhưng không bước xuống dưới, người bánh kem đầy mặt kia cách cô gần nhất, ngẩng đầu lên si mê nhìn về phía cô gái áo đỏ.

Cô vươn tay, lòng bàn tay vừa lúc có thể đặt ở trên đầu gã, cánh tay động đậy, đem đầu người đầy mặt bánh kem xoay tròn 180°.

Vốn đang đưa lưng về phía Thẩm Bân, lúc này khuôn mặt vừa lúc đối diện với Thẩm Bân.

Thất khiếu đổ máu.

Còn giống như hỗn hợp bánh kem vào não.

Thẩm Bân: "......"

Người nào đó cùng Diêm Hình mở to hai mắt nhìn, giống như không thể tưởng tượng nổi.

Cô gái áo đỏ chậm rãi gợi lên khóe miệng: "Ta không đẹp sao?"

Thẩm Bân: "......" Máy móc gật gật đầu.

Giọng nói của cô gái áo đỏ càng ngày càng nhẹ: "Vậy ngươi, vì sao không động tâm với ta?"

Thẩm Bân khó khăn nuốt nước bọt, hơi nâng lên bàn tay đang đan ngón tay với Diêm Hình: "Ta chỉ cứng lên với đàn ông thôi."

Cô gái áo đỏ cứng đờ cả mặt, có lẽ kiếp sống của cô chưa nhìn thấy gay như này bao giờ, ánh mắt thoáng mê mang, thời buổi này thích đàn ông....đúng lý hợp tình như vậy sao?

Thẩm Bân nhân cơ hội lôi kéo Diêm Hình đang ngốc tại chỗ chạy đi.

Khi cô gái áo đỏ phản ứng lại, người nào đó còn đang lay cánh cửa lớn.

Cô vừa nghĩ một điều, nếu không bị mình mê hoặc, vậy liền thả đi, thế gian chưa bao giờ thiếu người có d.ụ.c vọng, ra khỏi cánh cửa này, sẽ có cánh cửa khác ngăn đón.

Thẩm Bân cũng không suy xét nhiều như vậy, sau khi mở cửa ra lôi kéo Diêm Hình co giò chạy, cậu còn nhớ phòng Diêm Hình, một hơi chạy trở về, sau đó khóa chặt cửa lại.

Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp xuýt xoa: Kích thích!

Quả nhiên, vẫn là phòng phát sóng trực tiếp của điện hạ và vương phi đáng xem.

Dọc theo đường đi Diêm Hình đều rất trầm mặc, Thẩm Bân sợ hắn sợ hãi, vội vàng mở miệng nói: "Anh Diêm Hình, vừa rồi chỉ là trò chơi mà thôi, về sau chúng ta không bao giờ chơi loại trò chơi như này nữa, đừng sợ."

Kết quả Diêm Hình cau mày: "Trò chơi? Vậy cái người đáng ghét kia không chết sao? Vì sao anh ta lại không chết!" Nói còn có vẻ không vui.

Thẩm Bân: "....Ách, anh là muốn gã chết hay là không muốn gã chết?"

Diêm Hình không chút do dự nói: "Đương nhiên là muốn anh ta chết, anh ta rất đáng ghét."

Thẩm Bân gian nan mở miệng: "Em biết gã đáng ghét, nhưng sao anh lại muốn người ta chết? Sẽ không thể đánh gã một trận gì đó?" Dù sao người trước mắt mới "năm tuổi" thôi!

Diêm Hình nghĩ nghĩ gật gật đầu: "Đúng, chúng ta về sau gặp mặt đánh anh ta một trận đi."

Thẩm Bân: "....." Cậu cảm thấy đối với trẻ con mà nói có lẽ có chết hay không chỉ là ngoài miệng nói mà thôi, mình không nên tích cực như vậy....

Mắng mắng mắng —— một trận tiếng cào cửa vang lên.

Thẩm Bân còn tưởng rằng cô gái ở quán rượu kia đuổi theo, kết quả còn chưa kịp hoảng loạn liền nghe thấy tiếng mèo đen vang lên: [Mở cửa cho ta]

Thẩm Bân cả giận nói: [Ngươi không thể trực tiếp gọi ta sao! Cửa kẹp đầu ngươi hay sao mà ngươi cào nó.]

Mèo đen: [Ta vốn muốn đẩy cửa, không đẩy được liền giờ vuốt cào hai cái.]

Thẩm Bân mở cửa, Diêm Hình cùng mèo đen nhìn nhau.

"Đây là thú cưng em nuôi, giới thiệu cho anh một chút nó tên Tiểu Hắc." Thẩm Bân nói.

Mèo đen: [Ngươi không thể đặt cho ta môt cái tên đứng đắn hơn sao?]

Thẩm Bân: [Đại Hắc?]

Mèo đen: [Cường tráng một chút, tên không liên quan tới hắc!]

Thẩm Bân: [Tiểu Cường?]

Mèo đen hoàn toàn câm miệng, bỗng nhiên cảm giác Tiểu Hắc cũng còn tạm.

Diêm Hình không có cảm tưởng gì về mèo đen, nhưng nếu là thú cưng của Thẩm Bân, hắn miễn cưỡng: "Vậy từ hôm nay trở đi nó tên là Ngũ Mao sao?"

Thẩm Bân cảm thấy Diêm Hình đối với cái tên này rất chấp nhất, lúc trước bắt mình nhận, hiện tại lại bắt đầu mân mê mèo đen.

"Đều được, anh vui vẻ là được." Thẩm Bân dung túng nói.

Mèo đen muốn tiếp tục cào cửa!

Sau đó Thẩm Bân tiếp tục đút cho Diêm Hình ăn điểm tâm trong phòng, vừa rồi hoảng sợ một hồi vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi.

Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp há to miệng, sự kiện ở quán rượu kia giống như không nhắc tới, năng lực tâm lý thừa nhận thật mạnh.

Kỳ thật Thẩm Bân hỏi mèo đen trong thức hải: [Ngươi có biết cô gái kia sao lại như vậy không? Hơn nữa thám thính lâu như vậy nghe được điều gì không?]

[Ta không biết, cảm giác nơi đó không đúng liền chạy, trên du thuyền có phong trưng bày, bên trong hình như có các loại ký lục liên quan tới chiếc du thuyền này, ngươi có rảnh thì có thể đi nhìn xem.] mèo đen nói.

Thẩm Bân khiếp sợ trong lòng: [Da mặt ngươi đã dày tới loại trình độ này rồi sao? Chạy trốn đúng lý hợp tình.]

Mèo đen co thành mộn đoàn theo thói quen ngồi xổm xuống một góc: [Không có cách nào, vì mạng chó, dù sao ta không giúp được gì.]

Thẩm Bân rút một tờ giấy ăn bên cạnh giúp Diêm Hình lau khóe miệng: "Anh Diêm Hình, ông nội anh ở đâu? Vừa rồi nếu người đáng ghét anh nói đã chết, có phải ông nội sẽ trách tội hay không?"

Diêm Hình suy nghĩ trong chốc lát lắc đầu, lại không nói gì.

Cho nên lắc đầu là có ý tứ gì?

Thẩm Bân cũng không làm khó em bé "năm tuổi", thở dài một tiếng định đổi đề tài khác: "Anh Diêm Hình biết phòng trưng bày ở đâu không? Nghe nói nơi đó chơi rất vui, chúng ta đi chơi một chút được không?"

Lần này Diêm Hình nói chuyện: "Em không biết, bảo ông nội mang chúng ta đi thôi, đi tìm ông nội."

"A chờ một chút!" Thẩm Bân có chút lưỡng lự, gặp người lớn không tốt lắm nhỉ? Cậu còn chưa chuẩn bị tốt đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui