Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn

Y phục của Diêm Hình đã thay đổi, quần áo trên người lấy màu đen làn chủ, bổ sung thêm sợi chỉ thêu bằng vàng, nếu không phải thân hình hắn cao lớn, khuôn mặt quá mức đẹp trai, mặc gì cũng đẹp, thì thực sự trang phục này cực kỳ giống nhà giàu mới nổi.

Xung quanh trên mặt đất, trên bàn đá, nơi nươi vàng bạc châu báu phủ kín, hẳn là vật bồi táng.

Diêm Hình tiện chân đá văng một cái vòng tay bằng vàng: "Thẩm Bân." Giọng nói cũng khàn khan, có loại cảm giác đáng sợ, nhưng lại dễ nghe muốn chết.

"Ba." Tiểu xác ướp kêu lên.

Diêm Hình nhìn tiểu xác ướp: "....."

Thẩm Bân không nhịn được trêu chọc một câu: "Anh sinh?"

Diêm Hình: "......"

Vừa lúc tiểu xác ướp nhìn Thẩm Bân: "Mẹ."

Thẩm Bân: "......"

Diêm Hình hơi hơi gợi lên khóe miệng, lấp tức mê đảo một loạt quần chúng trong phòng phát sóng trực tiếp, nhưng ngay sau đó hắn bỗng nhiên cúi gằm mặt xuống, ánh mắt rất là mờ mịt.

Thẩm Bân cũng nhịn không được nhìn chằm chằm Diêm Hình xem, sau đó mặt hơi đỏ một chút, đều là vợ chồng già không ngờ thấy đối phương cười còn đỏ mặt, cậu cảm thấy bản thân có chút mất mặt.

Diêm Hình đi về phía Thẩm Bân, chưa bỏ lỡ sự thay đổi trên khuôn mặt của cậu: "Em...."

Thẩm Bân ngoảnh mặt đi cố ý rời đi đề tài: "Anh muốn nói gì? Tiểu xác ướp này là em tìm được trước đó không lâu, chỉ thích gọi linh tinh, anh hiện tại như thế nào rồi? Nó gọi anh là ba, vừa rồi tiếng gầm rú kia không phải ra anh kêu lên đấy chứ?"

Diêm Hình im lặng một lát: "Là tôi, không biết vì sao không khống chế được bản thân."

Thẩm Bân thử hỏi: "Ký ức của anh hiện tại như nào? Biết nơi này là đâu không? Còn có người trong phòng phát sóng trực tiếp nói bên cạnh anh có nữ quỷ?"

Diêm Hình: "Ký ức......bên người tôi chưa từng có người, phòng phát sóng trực tiếp là cái gì?"

Thẩm Bân: ".....Ách, chính là hiện tại anh có thể nhớ ra bao nhiêu? Biết em là ai không?"

"Em là Thẩm Bân." Bốn chữ này Diêm Hình trả lời rất chắc chắn.

Thẩm Bân: "Trừ cái này ra thì sao?"

Diêm Hình chần chừ lắc đầu: "Không có."

Thẩm Bân hít hà một hơi: "Không có là có ý gì, không phải anh cái gì cũng không nhớ đấy chứ? Không biết bản thân anh là ai? Cũng không biết hiện tại anh biến thành người nào?"

Diêm Hình không nói gì, xem như cam chịu.

Thẩm Bân: [Nhãi con, đây là sao?]

Mèo đen: [Sao là sao? Thế giới trước ta đã nói che chắn đi ký ức của hắn, thế giới này đương nhiên cũng không có ký ức, nếu trò chơi không cần kế thừa ký ức của thế giới này, vậy hắn sẽ không có ký ức gì hết, lại nói hắn có thể nhớ ra ngươi tên Thẩm Bân đã là kỳ tích.]

Thẩm Bân nghe hiểu ý tứ của mèo đen, Diêm Hình mất trí nhớ, tin tức tốt là hắn không biến thành tên ngốc, chỉ số thông minh vẫn còn.

"Không sao, có em ở đây." Thẩm Bân nói với Diêm Hình: "Em nói cho anh, hiện tại chúng ta đang ở trong một trò chơi, chỉ có biết rõ trò chơi lần này xảy ra chuyện gì, chúng ta liền có thể trở lại thế giới hiện thực, anh có thể nhớ ra tất cả."

Diêm Hình sững người: "......Ừ."

Thẩm Bân nhìn hắn: "Anh hiểu ý em chứ? Hoặc là nói có thể tiếp thu không?"

Diêm Hình: "Hiểu, chỉ là thế giới hiện thực thì có nghĩ là tất cả mọi thứ trước mắt chúng ta hiện tại đều là giả?"

Thẩm Bân: "Có thể hiểu như vậy."

Diêm Hình lại lần nữa gật gật đầu: "Tôi biết rồi."

Thẩm Bân có chút sốt ruột: "Đừng chỉ biết không, anh có tin không? Bởi vì chúng ta thật sự phải thông quan mới có thể tới thế giới hiện thực, tuy loại cách nói này người bình thường rất khó có thể tiếp thu."

Diêm Hình: "......Tôi đã quên hết tất cả, dù sao không có mục tiêu, sẽ thử xem thông quan mà em nói, yên tâm đi."

Thẩm Bân: "....." Cậu không hề yên tâm một chút nào.

"Ba, mẹ." Lúc này tiểu xác ướp ở bên cạnh bỗng nhiên kêu lên.

Thẩm Bân nhìn nó: "Sao thế? Không phải là nhóc đói bụng muốn uống sữa đấy chứ?"

Mèo đen: "......"

Diêm Hình: "......"

Thẩm Bân cũng không biết vì sao mình lại có loại suy nghĩ như này, còn nói ra nữa, sắc mặt cậu có chút xấu hổ.

"Đây là đâu? Đem những thứ em biết nói cho tôi một chút." Diêm Hình nhìn Thẩm Bân nói.

Thẩm Bân khụ một tiếng che giấu không khí vi diệu vừa rồi một chút: "Kim tự tháp Ai Cập cổ, ở hạ du sông Nin, ước chừng thành lập hơn hai ngàn năm trước công nguyên, em không nhớ rõ lắm, tin tức biết được không nhiều mấy."

Trên thực tế Diêm Hình hoàn toàn nghe không nghe: "K tự tháp Ai Cập cổ là có ý gì?"

Thẩm Bân thiếu chút nữa quên mất người trước mặt sinh sống ở thời đại có lẽ chưa từng nghe qua kim tự tháp là gì, liền giải thích: "Chính là nơi chúng ta đang đứng hiện tại, được địa cầu cổ xưng là một trong bảy đại kỳ quan của thế giới, lăng mộ của Pharaoh kim tự tháp Ai Cập."

Diêm Hình lại hỏi: "Một trong bảy đại kỳ quan, các kỳ quan khác là cái gì?"

Thẩm Bân: "Cái khác là Vạn lý trường thành của Trung Quốc, đấu trường thú La Mã Italy, đền Taj Mahal ở Ấn Độ gì đó, những cái đó đều không quan trọng, quan trọng là nơi chúng ta đang đứng, là lăng mộ Pharaoh, tuy em cũng không biết người ở lăng mộ đều đã chết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn có vấn đề, chúng ta cần đi tìm manh mối phá giải, mới có thể thông quan trò chơi."

Diêm Hình trầm mặc một lúc lâu, lại lần nữa ngẩng đầu nhìn Thẩm Bân: "Pharaoh......vương ý tứ là đế vương?"

"Đúng vậy" Thẩm Bân gật gật đầu: "Chính là hoàng đế, vương giả, thủ lĩnh, lão đại gì đó anh có thể hiểu chứ?"

Diêm Hình ừ một tiếng, giống như nghĩ tới điều gì, hắn xoay người quay đầu lại bắt đầu tìm gì đó trong đống châu báu bên cạnh.

Các bạn nhỏ đáng yêu vây xem trong phòng phát sóng trực tiếp đều đang cảm than.

Lạc Nhã Khánh: Ta tìm được ở trong sách cổ một chút tin tức về Vạn Lý Trường Thành, rất nhiều người căn bản không có khả năng nghe thấy những từ này, đúng là đồ vật ở địa cầu cổ, hơn nữa là loại cực kỳ cực kỳ cổ xưa, kim tự tháp này thế mà cũng có thể xếp ngang bằng?

Dễ 10-20: Vấn đề là còn được xưng là bảy đại kỳ quan, ta để lại nước mắt không tri thức, hoàn toàn không biết mấy thứ này là gì.

Trộm tới: Lúc trước còn thấy bài viết nói căn bản không biết Băng Băng là gia tộc nào, không xứng với điện hạ, nhưng ta cứ cảm thấy Băng Băng biết rất nhiều nha, nói không chừng thân phận rất cao, vừa thấy chính là được hưởng qua giáo dục tốt đẹp.

Rầm rì: Cái gì? Có bài dám nói xấu Băng Băng! Ta muốn đi mua thủy quân oanh tạc bọn chúng!

Đề tài lập tức thay đổi, phòng phát sóng trực tiếp liên tục ha ha ha ha, thời buổi này mua thủy quân quang minh chính đại như vậy, có cá tính, ta thích.

Từ sau khi "Rầm rì" nói xong, không ít người hô chị em mang theo ta, cùng nhau oanh tạc bọn chúng cùng nhau vui sướng nào.

......

Dù sao Thẩm Bân không biết việc trong phòng phát sóng trực tiếp, không bao lâu Diêm Hình liền bới ra một cái quyền trượng bằng vàng trong đống châu báu.

"Đây là?" Thẩm Bân không biết hắn muốn làm gì.

Diêm Hình đem quyền trượng đưa tới trước mặt Thẩm Bân, bên trên khắc lại ba chữ rõ ràng: Pharaoh.

"Đây là!" Thẩm Bân sợ hãi thốt ra tiếng.

"Khi tôi từ trong quan tài bò ra, bên người đều là châu báu, nhưng trong tay chỉ cầm lấy cây quyền trượng này." Diêm Hình nói.

Trên thực tế khi hắn mở mắt, cổ tay chân eo đều đeo đầy vàng bạc châu báu, Diêm Hình vô ngữ hồi lâu, đem đồ vật tháo ra sạch sẽ mới bỏ qua, cây quyền trượng kia bị tùy ý ném đi, cho nên vừa rồi cần tìm một lát.

Thẩm Bân nhìn Diêm Hình: "Không phải thân phận hiện tại của anh là Pharaoh đấy chứ?"

"A a a!! Cứu mạng a! Cứu mạng!!"

Thẩm Bân hỏi ra lời, Diêm Hình còn chưa kịp trả lời liền nghe thấy từ xa truyền tới tiếng kêu thảm thiết, hơn nữa liên tục tới gần bọn họ.

Thẩm Bân lập tức trở nên đề phòng: "Chúng ta đi xem."

Hai người một mèo một xác ướp đi về phía cửa thạch thất.

Chỉ thấy lối đi trước mặt có một thanh niên hơn 20 tuổi điên cuồng chạy về phía này, người nọ thoạt nhìn hơi xấu xí, nhìn kỹ còn không bằng nhìn thoáng qua, một đầu tóc dài phiêu dật không biết vì sao khiến Thẩm Bân nhớ tới ba chữ không chính thống.

Đương nhiên bởi vì hắn chạy quá nhanh, lúc trước tất cả tóc đều bị tạt ra phía sau mặt, cái trán cảm giác sắp hói, giống như quả đầu cái gáo của diễn viên đóng phim thời nhà Thanh.

Đương nhiên người nọ cũng thấy Thẩm Bân và Diêm Hình, trong mắt hiện lên kinh hỉ: "Cứu mạng, phía sau có quái vật."

Hắn vừa nói thì đồ vật phía sau đã lộ ra, là một xác ướp bản người lớn, bộ dáng cực kỳ không tốt, giương nanh múa vuốt đuổi theo không bỏ.

Người chơi đều là quan hệ cạnh tranh, sở dĩ người nọ kinh hỉ là bởi vì cảm thấy gặp được người thường có thể họa thủy đông dẫn, có lẽ quái vật liền đuổi theo người khác.

Nhưng tiểu xác ướp phía sau Thẩm Bân bỗng nhiên từ bên cạnh đứng dậy.

Người nọ lập tức khẩn cấp phanh lại chỉ vào xác ướp: "Quái vật!"

Nhưng đường lui của hắn bị phá hỏng, xác ướp bản người lớn ở phía sau, hơn nữa hai người Thẩm Bân và Diêm Hình cùng tiểu xác ướp lại ở bên nhau, hắn còn tưởng hai người này đều không phải là người chơi, cũng là quái vật gì đó, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy tuyệt vọng.

Trò chơi rác rưởi! Hủy thanh xuân của ta! Mở mắt từ trong quan tài bò ra thì cũng thôi, cư nhiên đụng phải thứ toàn thân quấn vải, trò chơi vừa mới bắt đầu đã kích thích như vậy sao?

Thẩm Bân lập tức nói với Diêm Hình: "Xác ướp rất hung dữ, chúng ta chạy đi?"

Diêm Hình sắc mặt lạnh băng nói: "Đợi chút, tôi muốn thử thực lực quái vật một chút."

Thẩm Bân thực do dự: "Quá nguy hiểm, chẳng may đánh không lại thì sao?"

Diêm Hình: "Em trước lui về phía sau, đánh không lại liền chạy."

Thẩm Bân nhìn về phía Diêm Hình, phát hiện người đàn ông này tựa hồ đã khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, giống một cỗ mãy không có tình cảm, nhưng từ trước tới nay, tuy bên ngoài của Diêm Hình lạnh lùng, lại luôn có thể khiến Thẩm Bân cảm thấy ấm áp.

Hiện tại ấm áp giảm đi không ít, là do mất trí nhớ chăng?

Trong lòng Thẩm Bân có chút so đo, lôi kéo tiểu xác ướp đứng yên tại chỗ, lui về phía sau là có ý gì? Cứ không lui về phía sau, có nạn cùng chịu.

Người đàn ông ở phía xa chạy tới nhìn thấy động tác của Thẩm Bân và tiểu xác ướp càng thêm xác định bọn họ cũng là quái vật, hai chân run bần bật, trong lòng hét lớn: Trời muốn diệt ta!

Diêm Hình đành phải tiến lên phía trước vài bước kéo ra khoảng cách với Thẩm Bân để tránh ngộ thương cậu.

Người nọ bị buộc muốn nổi điên, trong chốc lát nhìn Diêm Hình, trong chốc lát quái vật đuổi theo phía sau, tốt xấu cũng có hình dáng con người, một cái rõ ràng là quái vật, hắn lựa chọn cùng "người" vật lộn.

"A a a!" Người nọ giống như tự cổ vũ bản thân hô lên một tiếng xông về phía Diêm Hình.

Diêm Hình sắc mặt lạnh lùng, nghiêng người nhẹ nhàng tránh thoát một kích của hắn, xoay một cái đá người nọ tới vách tường, moi cũng không moi ra được.

Thẩm Bân: "......" Há to miệng, thật hung tàn!

Diêm Hình: "......" Hắn xem nhẹ thực lực của bản thân, vừa rồi thật sự không nắm chắc được lực đạo.

Xác ướp phiên bản người lớn đã đi tới trước mặt, thấy người nọ nhẹ nhàng bị đá chết, liền công kích Diêm Hình.

Tuy đối phương bọc vải toàn thân, nhưng cũng không ảnh hưởng tốc độ của gã, thậm chí còn nhanh hơn người thường nhiều, mới đầu Diêm Hình trốn vài lần, hắn cũng không muốn nếm thử cảm giác bị xác ướp đánh trúng, tìm đúng thời cơ, dùng lực đạo lớn nhất đánh lại.

Một chiêu khiến xác ướp đứt chân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui