Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn

"Chờ một chút!" Thẩm Bân muốn kêu dừng, cậu lúc này căn bản không biết chuyện gì, vừa tỉnh ngủ đã này này nọ nọ cũng không tốt lắm nhỉ? Hơn nữa đối phương còn có vẻ đã quên mất mình nữa.

Là quên rồi sao? Này cũng quá ngược, với đối phương mà nói hai người chỉ mới gặp nhau, sao có thể này này nọ nọ? Ngay cả ở thế giới dân quốc lúc trước cũng vậy, vừa xuất hiện đã kết hôn, sau đó cẩu huyết.

Lần đầu tiên gặp ở thế giới thứ nhất cũng không thấy người này sao lại....dê như vậy!

Đáng tiếc trận gió kia không hề nghe nụ hoa nhỏ nói chút nào, thậm chí động tác càng thêm dữ dội.

Hai tròng mắt Diêm Hình có chút cố chấp nhìn cậu chằm chằm, gằn từng chữ nói: "Ngươi quả thực không muốn?"

Thẩm Bân: "......" Không biết vì sao, cứ cảm thấy đối phương có bệnh?

"Không..." Thẩm Bân bất đắc dĩ nói: "Rốt cục anh là người hay là quỷ? Em hiện tại a...." Lời còn chưa nói xong đã bị hung hăng đè mạnh trên giường.

"Là người hay quỷ thì sao? Nếu đã thành thân với ta, thì đừng vọng tưởng chạy thoát!" Diêm Hình thấp giọng uy hiếp bên tai Thẩm Bân, trạng thái của hắn hiện tại rất không đúng, giống như hoàn toàn đổi thành một người khác, điên cuồng trong mắt nhìn đến ghê người.

Thẩm Bân: "......" Quả nhiên là bị bệnh rồi!

Diêm Hình ấn chặt cậu lên trên giường, bộ dáng có chút hung ác, kết quả bỗng nhiên phát hiện có gì không đúng, sao lại là con trai?

Người nào đó thầm kêu không xong, với trạng thái này của đối phương, không nói đến có thể tiếp thu việc mình là con trai hay không, cho dù tiếp nhận rồi, có lẽ cũng sẽ hành hạ mấy ngày không xuống được giường, vốn dĩ là bên thừa nhận đã rất khó chịu, Diêm Hình nếu còn thô bạo....

Chung quy là một mình mình chịu đựng tất cả.....

Nhưng sự thật không phải như vậy, khi Diêm Hình phát hiện thân thể cậu không đúng động tác liền dừng lại, có chút kinh ngạc, nhưng không đợi Thẩm Bân giải thích một phen, liền tiếp tục động tác, nam hay nữ hình như đều không có vấn đề.


Thẩm Bân: "......" Thật sự ngược.

Bí: H tới đê ~~~

Tuy Diêm Hình áp chế cậu có vẻ rất dọa người, nhưng sau đó lại không tự giác nhẹ nhàng một chút.

Cơn gió vô hình ngoài cửa quá lớn, thậm chí còn tạo thành một lốc xoáy, trung tâm lốc xoáy có một nụ hoa nhỏ màu trắng.

Nụ hoa nhỏ thấy vậy run lên bần bật, sắp bị nhổ tận gốc sao?

Ai biết gió kia nghĩ như nào, chuyện làm tổn thương nụ hoa hắn không làm được, cùng lắm là thổi đối phương ngã trái ngã phải mà thôi, bảo đảm một một tia gió đều xoa cánh hoa một chút, đung đung đưa đưa.

Sau đó đại ong vàng lúc trước hay thích tới tìm nụ hoa nhỏ chơi nhìn không nổi, muốn động thân ra làm hộ hoa sứ giả, kết quả toàn bộ ong đều bị thổi sát tới bên người nụ hoa nhỏ.

Đánh giá cẩn thận, mới phát hiện phía sau nụ hoa nhỏ còn có một tiểu ong mật đáng ẩn nấp, rốt cục người một nhà chỉnh chỉnh tề tề.

Tiểu ong mật vốn đang khóc lóc, thấy đại ong vàng càng lớn tiếng khóc lên, đón gió rơi lệ, nức nức nở nở.

Đại ong vàng cũng muốn bảo vệ tiểu ong mật, tuy ngày thường hai anh em gặp nhau sẽ đánh nhau, nhưng thời khắc nguy cấp vẫn là đại ong vàng "tri kỷ", cố gắng dán sát tiểu ong mật không bỏ, sợ nó bị cuồng phong thổi đi.

Tiểu ong mật bị chen đến khó chịu, một bên sợ cuồng phong một bên lại đẩy đại ong vàng tránh xa ra một chút, lại không làm được, rốt cục vỡ đê, nước mắt tiểu ong mật làm ướt nhẹp nụ hoa nhỏ, theo rễ cây cây chảy xuống.

Đại ong vàng không thấy kỳ lạ vì sao nước mắt tiểu ong mật là màu trắng, giống loài bọn nó tương đồng, không giống với con người, không phải của mình cũng màu trắng sao? Chằng qua nam nhi có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, nó có thể chịu đựng, tuyệt đối không dễ dàng khóc ra!

Đại ong vàng nhịn không được nếm nếm nước mắt của tiểu ong mật, nghe nói khi ong buồn bã trong lòng khóc ra nước mắt sẽ có vị đắng, hiện tại hai ong một nụ hoa bị nhốt trong gió, kết quả nước mắt đối phương cư nhiên lại ngọt?


Cho nên bộ dáng đối phương nhìn có vẻ buồn bã nhưng kỳ thực trong lòng nó rất vui vì được mình bảo vệ đúng không? Nếu không trong lòng tiểu ong mật sẽ tuyệt đối sẽ có vị đắng.

Không, đối phương rõ ràng là đang làm nũng, nếu mình không ở, tiểu ong mật căn bản sẽ không khóc mới đúng!

Nghĩ như vậy, đại ong vàng trong lòng vui vẻ vô cùng, thừa dịp cuồng phong không chú ý, không nói hai lời đẩy tiểu ong mật tới nơi an toàn.

Tiểu ong mật lại nhịn không được bật khóc, vì sao lại cứu ta? Ta muốn cùng ngươi.

Đại ong vàng hứa hẹn chờ gió qua đi mình sẽ đi tìm tiểu ong mật, rốt cục chỉ cần đối phương an toàn, đại ong vàng có thể chui vào nụ hoa nhỏ tránh khỏi trận gió này.

Nụ hoa nhỏ quá nhỏ, đại ong vàng cũng không chắc chắn bản thân có thể tùy thời chui vào tránh né.

Có lẽ nụ hoa cũng bị cuồng phòng khiến cho vô cùng khẩn trương, mỗi một cánh hoa nhỏ đều run bần bật, như là đang hô hấp, lối vào nhụy hoa gắt gao khép kín, nhìn là biết đang tự bảo vệ mình, chắc chắc không vào được.

Tuy đại ong vàng có sốt ruột, nhưng lại cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh lại, nụ hoa nhỏ đáng yêu xinh đẹp như vậy, mình phải nhẹ nhàng một chút, nếu không chẳng máy tạo thành thương tổn không thể cứu vãn, cho dù xong việc cũng có thể chữa trị tốt, trong lòng cũng khổ sở.

Vì thế đại ong vàng đem nước mắt tiểu ong mật khóc ra lúc trước bôi tới nhụy hoa, cảm giác xung quanh trơn hơn nhiều, mới chậm rãi chui vào trong.

Trận gió kia quá mức hung mãnh, vốn dĩ đại ong vàng còn muốn từ từ vào, nhưng rốt cục không chịu nổi áp lực, nếu mình không nhanh chóng đi vào, nói không chừng sẽ chết.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi......" Đại ong vàng một bên cố gắng chui vào bên trong một bên nói xin lỗi, động tác của nó vô cùng nhẹ nhàng nhưng nụ hoa nhỏ vẫn quá mức non mềm, tận đến khi hoàn toàn chui vào, đại ong vàng mạnh mẽ thở ra một cái. Dừng lại ở trong hồi lâu, đại ong vàng cảm thấy khó thở, nụ hoa nhỏ bởi vì khẩn trương khép kín thật chặt, nó phải đi ra ngoài hít thở không khí.

Nhưng lúc này gió bên ngoài càng lúc càng lớn, giống như lưỡi dao nhỏ, nên lại không quá muốn đi ra ngoài, cho nên đại ong vàng đành phải đẩy nhanh tốc độ chui ra xem tiếng gió xung quanh, phát hiện có chỗ nào không đúng lập tức lùi vào bên trong.


Đi ra ngoài hít thở một cái rồi lại tiến vào vẫn thoải mái hơn ở bên trong rất nhiều, đại ong vàng không nhịn được, bắt đầu trở nên bận rộn, ra ra vào vào, vừa tránh né gió vừa cẩn thận không làm tổn thương cánh hoa.

Đại ong vàng nhớ rõ bộ dáng của mỗi một cánh hoa xung quanh nụ hoa nhỏ, ngàn vạn đừng vỡ ra, tuy nụ hoa nhỏ không giống như hoa khác, nó được chữa trị rất tốt, nhưng đại ong vàng không phải mất trí nhớ sao? Nó không biết điều này.

Cho nên nụ hoa nhỏ ngoài việc lay động theo gió, một lúc lại bị thổi cong eo, một lúc lại lắc lư, những thứ khác vẫn ổn, thậm chí nếu không phải cuồng phong quá mức dọa người, nụ hoa nhỏ có thể chơi vô cùng vui vẻ.

Đại ong vàng thở dài một tiếng, vì báo đáp ân tình cứu giúp của nụ hoa nhỏ, khi nó chui vào đồng thời còn nỗ lực giúp đỡ lấy mật.

Tóm lại, hôm nay tuy gió lớn, nhưng cũng may không ai trong vườn hoa bí mật bị thương.

Cho đến cuối cùng, vạn vật ngủ say, cuồng phong biến thành gió nhẹ thổi qua nụ hoa nhỏ, sau khi đại ong vàng lấy mật ăn uống no đủ, thế mà nằm luôn trong nhụy hoa ngủ một giấc, thật quá đáng!

......

Ngày hôm sau, Thẩm Bân còn đang ngủ say bị gọi dậy, thông thường cậu bị lăn lộn một đêm thế nào cũng phải ngủ tới giữa trưa, kết quả nha hoàn nói ngày hôm sau tân hôn phải đi kính trà cho cha mẹ chồng.

Thẩm Bân: "......" nhìn bên người, trên giường không có ai, thậm chí vết dâu tây được trồng tối hôm qua trên cổ mình cũng biến mất không thấy, nhưng toàn thân không có một chỗ nào thoải mái, vòng eo càng bủn rủn vô lực, chỗ co rút kia là đau nhất.

Cho nên toàn bộ ngoại thương chuyển thành nội thương sao?

Rốt cục sao lại thế này? Thẩm Bân rất mệt, ngáp một cái không tình nguyện xuống giường, vốn đang chuẩn bị thay nhiều quần áo để bản thân nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, kết quả nhìn vào ngăn tủ, chỉ có hai bộ.!

Đây là tủ quần áo của một thiếu nãi nãi của gia đình giàu có nên có?!

Nghĩ tới việc mèo đen nghe được tối qua, bản thân trên cơ bản tương đương với bị bán tới xung hỉ, còn kết hôn với người chết, cho nên không được coi trọng ngay cả quần áo cũng không có nhỉ....

Thẩm Bân ngầm trợn trắng mắt, đuổi nha hoàn đi mới bắt đầu mặc quần áo, cậu thật sự quá mệt mỏi, buồn ngủ còn đỡ, cho dù không ngủ được nằm trên giường cũng tốt, eo đau, rất có loại vô lực cần hạ nhân nâng đỡ, nhưng hiện tại xung quanh căn bản không có người hầu.

Chuyện bại lộ thân phận là con trai, tối qua Diêm Hình biết thì được, những người khác không thể phát hiện.


Thẩm Bân chậm rãi cởi quần áo ngủ trung y, bộ quần áo này không giống với bộ quần áo thời kỳ dân quốc ở thế giới trước đã từng mặc, tuy có chút nữ tính, nhưng quá miễn cưỡng, không được coi là một bộ nữ trang theo nhiệm vụ.

Thẩm Bân đứng ở trước tủ quần áo, cảm giác phía sau có một khối cơ thể nóng bỏng dán lên lưng: "Tiểu bảo bối, để tôi giúp em." Giọng nói xuất hiện ở bên tai, vừa nghe chính là Diêm Hình, chỉ là cảm giác cố chấp khó hiểu kia vẫn không tan đi.

Đột nhiên người nào đó ngã vào trong lòng ngực hắn, đứng cũng không muốn đứng, nhỏ giọng nói: "Mệt mỏi quá, eo thật đâu." Không biết sao lại có một loại câu dẫn mơ hồ.

Diêm Hình sững người, vươn tay giúp cậu cởi ra trung y, đầu ngón tay xoa vòng eo cậu: "Vậy không đi, chúng ta nghỉ ngơi."

Thẩm Bân lắc đầu, mở ra bàn tay càng ngày càng không quy củ của hắn: "Có thể đi hay không anh còn không biết sao? Rốt cục là chuyện như thế nào? Vì sao anh..." Khi hỏi tới đây bỗng nhiên cậu liền im bặt, nên hỏi thế nào đây? Dù sao bản thân phải làm bộ không biết gì.

Cũng không thể hỏi vì sao anh lại mất trí nhớ, lần mất trí nhớ này vì sao không giống với lần mất trí nhớ ở thời kỳ dân quốc lúc trước.

Diêm Hình trở nên im lặng, ôm chặt lấy cậu vào trong ngực, thật lâu sau mới lên tiếng: "Tôi từ nhỏ thân thể đã không tốt, vừa qua đời vào hai tháng trước, cha mẹ từ nhỏ yêu thương tôi, liền tổ chức minh hôn cho tôi, tôi không muốn cũng không có cách nào, tối hôm qua tôi vốn định giết em...."

Thẩm Bân: "......" Bỗng nhiên kinh hoàng.

Diêm Hình tiếp tục nói: "Nhưng tôi lại không ra tay, về sau cũng có thể che chở cho em, nhưng tiền đề là em đừng nghĩ tới rời khỏi tôi, dù sao tính tình tôi không tốt, là thứ của tôi, chết cũng phải ở bên người tôi."

Lời nói tràn đầy uy hiếp, Thẩm Bân nghe ra, tính cách của Diêm Hình lúc này quá khác biệt so với trước kia, giống như thay đổi một người khác, chẳng lẽ là giải thoát bản tính?

Mạng chó quan trọng, Thẩm Bân vội vàng nói: "Em sẽ không rời khỏi anh...." Nói như vậy có vẻ cực kỳ xấu hổ, hơn nữa sẽ cho kẻ mạnh một loại cảm giác mình thật dễ bị bắt nạt.

Vì thế Thẩm Bân điều chỉnh một chút ngữ khí trở nên mềm nhẹ nói: "Anh làm em sợ, đều đã thành thân với anh, sao còn có thể rời đi." Ủy khuất vô cùng.

Rõ ràng là làm nũng, cho dù Diêm Hình có khó hiểu phong tình cũng không ngu ngốc, hắn cười nhẹ một tiếng, không nói gì, nhưng tay lại dò về phía tiểu ong mật.

"Đừng...." Nếu có thể, Thẩm Bân cũng muốn cùng người đàn ông của mình ngủ một giấc, thoải mái dễ chịu ở trên giường nằm một ngày, nhưng hiện tại phải đi kính trà cha mẹ chồng.

Đúng lúc này nha hoàn ở bên ngoài tựa hồ nghe thấy thanh âm gì, liền mở miệng nói: "Thiếu nãi nãi, có cần nô tỳ thay quần áo cho ngài không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận