Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn

Đương nhiên Diêm Hình không phải là người không nhìn rõ chân tướng, xung quanh tràn đầy máu tươi, người thường không ngửi được nhưng hắn lại có thể, cho nên lucsn ày xuống tay với Phùng Thế cũng không có gì phải sợ, kế tiếp không cần nghĩ cũng biết sẽ xảy ra việc lớn.

"Ai?" Phùng Thế đứng dậy hoảng sợ nhìn bốn phía: "Ai vừa đá ta?"

"A a a ——" còn chưa có người trả lời câu hỏi của gã, bên ngoài liền truyền tới tiếng hét thảm thiết.

Người trong viện đồng thời nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy Nguyễn Ninh Nhã cùng Diêm lão tứ đi vào trong viện, nhìn thoáng qua thì không có vấn đề gì, nhưng chưa tới hai giây lại có một đóng nha hoàn gã sai vặt chen vào.

Hình dáng thì kỳ lạ, thiếu tay thiếu chân, nghẹo cổ, trên người có lỗ thủng đang chảy máu, trên mặt đất vết máu kéo dài, rõ ràng đều là người chết, nhưng mọi người lại đang động đậy.

Không biết còn tưởng rằng đang trình diễn xác chết biết đi.

Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp:

Mộng Y Trác: Đậu xanh rau má! Ta vốn định mỗi ngày khi ngủ trưa sẽ ấn vào bàn chân của mình, kết quả như này làm sao người ngủ được? Người địa cầu cổ thật đáng sợ.

Vô Ngân: Quá chi là kích thích, hì hì hì ta thích.

Vương Mẫu hạ phàm kiếm cơm: Nhìn một đống "thi thể" trước mắt, đùi gà trong miệng ta càng lúc càng thơm, thậm chí bánh bao còn có mùi vị thịt người ~

Rầm rì: Các chị em thật mạnh mẽ, ta nhìn qua một cái sau đó toàn bộ quá trình đều nhắm mắt lại, hiện tại mù đánh bàn phím có chữ "lào" sai không?

Một giấc mơ trên mây: Có, lầu trên có viết sai nha ~ (híp mắt cười.jpg)

......

Thẩm Bân khiếp sợ, không nhịn được lùi về sau một bước, không biết là Diêm Hình cố tình bắt lấy cậu hay là làm sao, người nào đó vừa lúc ôm lấy hắn, rúc vào trong ngực hắn.


Ban ngày không nhìn thấy Diêm Hình, tư thế này của Thảm Bân liền có chút kỳ quái, chỉ là mọi người bị dọa hết hồn, ai còn đi chú ý tới cậu chứ?

Là một người bình thường, bị một màn trước mắt dọa sợ cũng rất bình thường, hơn nữa Thẩm Bân đã biểu hiện đủ tốt, không có so sánh thì không có đau thương, Phùng Thế cách đó không xa nhìn ngoài cửa cơ hồ muốn tè ra quần, kêu còn thảm hơn cả nha hoàn bên cạnh.

Đám hạ nhân trong viện run bần bật, sôi nổi chạy vào phòng trốn tránh, những cơ thể hình thù kỳ quái kia bị Nguyễn Ninh Nhã khống chế cư nhiên không bắt các nàng, chỉ bắt một vài người ngày thường hay bắt nạt người khác, ngoài ra cũng không quản, đối với Phùng Thế cũng như hổ rình mồi, đi lên liền xé hắn.

Thẩm Bân không muốn nhìn một màn đầy máu me trước mắt, lập tức quay đầu đi, hình ảnh người ngoài không nhìn thấy, cậu đã đem khuôn mặt vùi vào ngực Diêm Hình.

Nhưng làm Boss Nguyễn Ninh Nhã nhìn thấy được, trong mắt nàng tràn đầy thương tâm và phẫn nộ, gằn từng chữ: "Ta hôm nay sẽ kết thúc tất cả, đem tam thiếu trả lại cho ta!" Hai mắt nhìn chằm chằm Thẩm Bân.

Thẩm Bân nghe được lời này liền cảm thấy không ổn, cẩn thận nhìn về phía Nguyễn Ninh Nhã, kết quả phát hiện những người chết bị khống chế đó đang vọt về phía mình.

Mèo đen vẫn luôn ngồi xổm trong bụi cỏ, có thể nói nó ẩn nấp vô cùng hoàn mỹ, cảm giác tồn tại ở thế giới trò chơi lần này từ đầu tới cuối đều rất thấp.

Thẩm Bân lúc này bất chấp sợ hãi, trái tim đập bình bịch sắp nhảy ra ngoài, nhìn chằm chằm Nguyễn Ninh Nhã mở miệng nói: "Cô muốn làm gì? Tôi đã thành thân với Diêm Hình, cho dù chết cũng sẽ ở bên nhau!"

Nguyễn Ninh Nhã sững người một lát, đúng vậy, Diêm Hình hiện tại là người chết, nếu giết Thẩm Bân, có thể khiến cho bọn họ làm một đôi vợ chồng quỷ, ngược lại vĩnh viễn sẽ không tách ra?

Loại ý niệm này vừa sinh ra, toàn bộ thi thể bị nàng khống chế xung quanh lập tức dừng lại cứng đờ tại chỗ.

Chẳng lẽ cho dù là sống hay chết, tam thiếu đều sẽ không thuộc về nàng sao?

Rõ ràng là ban ngày ban mặt, nhưng xung quanh không biết từ lúc nào đã trở nên tối sầm, mặt trời đã sớm không thấy bóng dáng, mây đen tầng tầng lớp lớp dày đặc, khiến xung quanh giống như đêm tối.

Diêm Hình lặng lẽ hiện hình, bản thân hắn có thể cảm giác được khác thường, giơ tay đánh giá bản thân: "Thì ra chỉ cần đủ âm khí, tôi có thể xuất hiện vào ban ngày."


Nguyễn Ninh Nhã nhìn Diêm Hình, nàng thật không hiểu bản thân vì sao lại thích đối phương, lần đầu tiên gặp mặt ánh mắt đối phương hiện ra tàn nhẫn vô tình, thậm chí căn bản không nhìn qua nàng.

Nhưng Nguyễn Ninh Nhã cũng không thể quên được người nọ, tam thiếu tựa như hoa anh túc, khiến người nhìn một cái liền nghiện, không phải vì khuôn mặt tuấn lãng, mà là đôi mắt áp lực thâm trầm tà mị tuyệt vọng kia, một người có thể có được ánh mắt phức tạp như thế, khiến người nhìn say mê trong đó.

Diêm Hình đã nhận ra ánh mắt của Nguyễn Ninh Nhã, hắn vẫn không thể hiểu được vì sao đối phương lại có tình cảm với mình, bởi vì trong trí nhớ hai người xác thực không hề có giao thoa, hắn trầm tư một lát rồi nói: "Người ngươi thích chính là tam thiếu trong trí tưởng tượng của ngươi, không phải ta."

Nguyễn Ninh Nhã bị vây trong việc mình có nên giết Thẩm Bân hay không, không giết bọn họ sẽ ở bên nhau, giết rồi bọn họ vẫn ở bên nhau, lặp đi lặp lại....

Sau khi nghe thấy Diêm Hình nói liền bật cười thống khổ: "Có gì khác nhau sao? Nếu chúng ta ở bên nhau, ta thậm chí không ngại huynh đối xử với ta giống như gã" nàng chỉ tay vào Diêm lão tứ ở bên cạnh: "Không đánh thì mắng cũng được, ít nhất đó là huynh."

Giọng nói Nguyễn Ninh Nhã nhẹ nhàng bay bổng: "....Nhưng hiện tại cái gì cũng không có, ta không có nhà, không có cha mẹ, không có huynh, thậm chí cũng không có sinh mệnh...."

Thẩm Bân muốn nói gì đó vớt vát một chút, nhưng có nhận ra đối phương rất chán ghét mình, nên liền sợ thêm phiền mà ngậm miệng lại.

Diêm Hình nhìn nàng: "Trong trí nhớ người là một người phụ nữ dịu dàng, hiện giờ biến thành như vậy, là bắt chước tam thiếu? Nói thật, rất thất bại, ngươi chưa bao giờ hiểu ta, mỗi một ánh mắt của ngươi đều thể hiện vô cùng cực đoan, cố chấp, tàn nhẫn, nhưng chúng ta không giống nhau, ta cố chấp chỉ đối với thích, ngươi chính là thù hận."

Ví dụ khi lần đầu tiên Diêm Hình nhìn thấy Thẩm Bân ở thế giới này, ánh mắt cố chấp khi đó là thích, thấy người nào đó cười nói với người khác, hắn cố chấp đến thiếu chút nữa muốn giết người, cũng là thích.

Mà Nguyễn Ninh Nhã thì khác, nàng ngày thường vô cùng yên lặng, đối với việc mình thích – thêu thùa, vô cùng yên lặng, chỉ có khi nàng trở nên thù hận, muốn giết người, ánh mắt mới bỗng nhiên biến thành cố chấp.

Ở phương diện nào đó mà nói, bắt chước rất thành công, khi nàng báo thù mang theo bóng dáng người nọ, tựa như tam thiếu ở bên cạnh mình, hoài niệm.

Nhưng hai người vẫn khác biệt rất lớn, bọn họ khác nhau, Nguyễn Ninh Nhã có bắt chước như thế nào cũng không bằng tam thiếu, huống chi tính cách thực sự của Diêm Hình kỳ thực là lạnh nhạt khắc trong xương cốt.

Hắn không có thù hận, không vui không buồn, khi còn nhỏ vương thượng còn cố tình dẫn hắn đi gặp bác sĩ tâm lý, kết quả biểu hiện tất cả đều bình thường, nên cảm giác ấm lạnh yêu ghét v.v hoàn toàn rõ ràng, chỉ là không giỏi thể hiện ra mà thôi, hoặc là nói đối với hắn mà nói, không cần thiết phải thể hiện, hỉ nộ ai nhạc tự mình hiểu, vì sao phải thể hiện ra cho người khác?


Nguyễn Ninh Nhã giống như hiểu lời Diêm Hình nói, nàng vốn không ngu ngốc, cẩn thận suy nghĩ hình như là như vậy.

Nguyễn Ninh Nhã đem bản thân sống thành bộ dáng tam thiếu, nhưng tam thiếu này chung quy không phải tam thiếu.

Nàng tiếp tục đánh giá Diêm Hình, sau một lúc lâu không mở miệng, người trước mắt kém quá nhiều so với trong trí nhớ.

"....Ta giết tất cả anh chị em và cha mẹ của huynh" Nguyễn Ninh Nhã bỗng nhiên nói sang chuyện khác: "Huynh có hận ta không?" Vẻ mặt nàng không giống như lo lắng Diêm Hình sẽ hận nàng.

Diêm Hình chỉ nhìn nàng một cái: "Vấn đề này có ý nghĩa không? Ta đã chết, kế tiếp ngươi muốn làm gì? Mang theo thi thể tiếp tục giết chóc?"

Nguyễn Ninh Nhã không biết, nàng chỉ muốn giết hết người Diêm gia để báo thù, nếu có thể, cho dù tam thiếu biến thành quỷ, cũng muốn ở bên cạnh hắn.

Báo thù đã làm được, tiếp theo chỉ có Diêm Hình vẫn là chấp niệm, nàng giương mắt nhìn chằm chằm Thẩm Bân và Diêm Hình.

Những thi thể đó bỗng nhiên lại cử động, Thẩm Bân lập tức kinh hoảng ra tiếng: "Là không định buông tha chúng ta sao?"

Ánh mắt Diêm Hình lập tức thay đổi, sắc bén quét về bốn phía, đánh giá sức chiến đấu một chút, tự bảo vệ mình thì được, nhưng rất khó bảo vệ Thẩm Bân, nhưng có khó hắn cũng sẽ không lùi bước.

Bắt giặc bắt vua trước, nói cho cùng chỉ cần giải quyết Nguyễn Ninh Nhã trước, thi thể xung quanh sẽ không động đậy được.

Diêm Hình lôi kéo Thẩm Bân chạy đi, trong đầu hắn đã có lộ trình kế hoạch, khi thi thể tiếp cận sẽ tấn công trước.

Thẩm Bân dù sao cũng là một nam nhân, tố chất thân thể cậu kỳ thực rất khá, ít nhất tốt hơn nhiều so với nữ nhân, chỉ là mặc sườn xám có chút không tiện vận động, ừmmmm nữ trang hại ta.

Vốn dĩ Diêm Hình tuyệt đối sẽ rơi xuống hạ phong, nhưng Nguyễn Ninh Nhã hình như không muốn tổn thương hắn, khi đối đầu liền nương tay, dẫn tới bọn họ thật sự chạy ra khỏi viện.

Diêm Hình nắm chặt tay Thẩm Bân nhanh chóng chạy tới từ đường, đây là nơi đặt bài vị liệt tổ liệt tông Diêm gia.

"Tôi không thể vào từ đường, bên trong có một tấm phù chú, không biết tổ tiên lấy được từ đâu, em vào lấy ra đây." Diêm Hình nói.


Thẩm Bân sửng sốt, đó là ngụ ý trong từ đường có đạo cụ đối phó Boss? Không tồi nha!

Kỳ thực người nào đó không lo lắng cho bản thân lắm, cậu đã thu thập xong nữ trang đã có trạng thái vô định, nhưng vẫn rất tích cực giúp Diêm Hình giải quyết Boss, mau chóng chạy vào trong từ đường.

Diêm Hình không dám đi vào, những thi thể đó càng không dám, bản năng nhận ra nếu tiến lên phía trước một bước sẽ thực sự biến thành tử thi.

Diêm Hình nhìn theo bóng lưng Thẩm Bân, đầu choáng váng trong giây lát, trong lòng hắn đột nhiên lạnh lẽo, làm sao vậy? Loại cảm giác choáng váng này không phải xuất hiện lần đầu, lúc trước cũng từng có một hai lần, lại không tìm ra nguyên nhân.

Phù chú rất dễ nhìn ra, dù sao thứ này là để trừ tà trấn trạch, đặt ở chính giữa từ đường.

Thẩm Bân lấy ra cũng không dám tới gần Diêm Hình, người nào đó cũng không ngốc, Diêm Hình nói hắn không thể đụng vào thứ này.

Nguyễn Ninh Nhã theo lại đây, nàng nhìn phù chú trong tay Thẩm Bân cười lạnh một tiếng: "Thứ này có lẽ ngày hôm qua ta sẽ sợ, nhưng hôm nay, cho dù tự tổn hại 800 ta cũng có thể giết người 1000!" Nói rồi tấn công về phía Thẩm Bân.

Nàng nhất định phải giết Thẩm Bân, đây cũng là chấp niệm, vô luận có được tam thiếu hay không, cũng tuyệt đối không cho phép đối phương ở cùng người khác tiêu dao tự tại, làm ma bọn họ còn có thể ở cùng nhau? Nhưng ai nói mà không thể chết được!

Nói cái gì thành toàn? Nguyễn Ninh Nhã đã từng có loại thiện tâm này, nhưng chuyện tới hiện giờ, điều tồi tệ nhất cùng lắm cũng chỉ như vậy, liền trở thành người phụ nữ lòng dạ rắn rết đi.

"Bân Bân!" động tác của Diêm Hình còn nhanh hơn Nguyễn Ninh Nhã, lập tức chạy tới gần Thẩm Bân.

Hắn vốn muốn Thẩm Bân cầm phù chú phòng thân, không định để cậu đối phó với Nguyễn Ninh Nhã, làm tổn thương thân thể, cho dù cầm phù chú trong tay đối đầu với quái vật cũng sẽ bị thương, thậm chí là chết.

Diêm Hình không chút suy nghĩ đoạt lấy phù chú trong tay Thẩm Bân, phù chú bỗng nhiên tản ra một đoàn ngọn lửa mù mịt, nhanh chóng đốt cháy quỷ hồn Diêm Hình.

"Anh làm gì thế?!" Thẩm Bân kinh hãi, muốn đoạt lại phù chú.

Diêm Hình lại né tránh cậu giúp đỡ, đem phù chú vỗ vào người Nguyễn Ninh Nhã vừa mới tới.

Bất luận kẻ nào muốn tổn thương Thẩm Bân, hắn đều không bỏ qua! Ánh mắt Diêm Hình tàn nhẫn nhìn chằm chằm Nguyễn Ninh Nhã.

Nguyễn Ninh Nhã tiếp xúc phù chú thống khổ kêu lên một tiếng, hai mắt chảy ra một hàng huyết lệ, vì sao! Cho dù là đồng quy vô tận, tam thiếu cũng muốn che chở cho người vừa mới thành thân được hai ngày này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận