Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn

Vốn dĩ Diêm Hình không muốn bại lộ thân phận Thẩm Bân, dù sao để Thẩm Bân ngụy trang thành NPC mới là an toàn nhất, nhưng hắn phát hiện người nào đó đã bại lộ, liền dứt khoát tuyên bố quyền sở hữu, nói cho người chơi khác bọn họ là đồng đội, dám động tới Thẩm Bân sẽ gây thù với cả hai.

Khi Túc Sùng và Úc An rời đi, Thẩm Bân vươn tay ôm lấy cánh tay Diêm Hình: "Em đói, đi tìm chút gì ăn trước nhé?"

Hai người chơi một nam một nữ khác không định đợi tiếp ở đây, thậm chí cũng không nhiều lời liền nắm tay nhau rời đi.

Như vậy hiện tại chỉ còn lại Thẩm Bân và Diêm Hình, cùng người chơi vẻ mặt kiêu ngạo Dương Ký kia.

Lúc này vẻ mặt Dương Ký khá tốt, chỉ là ánh mắt nhìn Thẩm Bân sáng quắc, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười tươi như ánh mặt trời: "Chào cậu, tôi là người chơi Dương Ký, thế giới giống như càng ngày càng khó, hay là chúng ta hợp tác đi, trường học quá lớn, phân công nhau tìm hiểu tin tức?"

"Ngại quá, chúng tôi không có thói quen hợp tác với người khác, không biết đồng đội dễ dàng đâm sau lưng sao? Cậu là ai."

Thẩm Bân quang minh chính đại trợn trắng mắt tỏ vẻ không thích người này.

Dương Ký bị thái độ của đối phương kích thích, thiếu chút nữa muốn nổi giận, nhưng nghĩ tới bản thân biểu hiện tu dưỡng tốt một chút, chẳng phải là có thể ở trong mắt Diêm Hình bỏ xa đối phương sao?

Vì thế gã liền tiếp tục mang theo tươi cười nói: "Tôi biết trò chơi lần này ngoại trừ lớp chúng ta ra còn có người chơi khác, hơn nữa trước hợp tác giao lưu một chút manh mối, chẳng may có gì khác nhau liền lập tức tách ra không được sao? Yên tâm, trước khi tôi tìm được manh mối hữu dụng, sẽ không hỏi thăm manh mối các vị."

Lời này hợp lý hợp tình, nếu Thẩm Bân lúc trước không biết vẻ mặt thực sự của Dương Ký, thiếu chút nữa bị gã lừa rồi.

Người nào đó bĩu môi, không đợi Diêm Hình mở miệng liền lắc lắc cánh tay hắn lại lần nữa cắt ngang bằng một câu vô nghĩa: "Chồng à, em đói rồi." Sau đó chỉ vào Dương Ký: "Em không thích cậu ta, chúng ta không tổ đội với cậu ta."

Vừa lúc Diêm Hình cũng có rất có ý kiến với Dương Ký, lúc trước ngay từ đầu người này đã ngáng chân mình, tuy Diêm Hình rất nhiều thời điểm sẽ rất rộng lượng, nhưng đôi khi lại vô cùng nhỏ nhen, lúc này vô luận đối phương có ba hoa chích chòe hắn vẫn như cũ nhìn người không vừa mắt.

"Được, đi thôi." Diêm Hình chỉ trả lời Thẩm Bân một tiếng, liền muốn dẫn người đi.

Dương Ký sửng sốt, buột miệng nói ra: "Điện hạ!" Hai chữ này vừa mới hô lên gã liền che miệng lại, không xong, lộ rồi.

Ánh mắt Diêm Hình nhíu lại ngữ khí nguy hiểm nói: "Cậu biết tôi?"

Thẩm Bân hơi nhếch môi, ngu ngốc.


Dương Ký phản ứng lại rất nhanh mở miệng: "Không phải điện hạ mở phòng phát sóng trực tiếp sao, rất nhiều người đều biết điện hạ, tôi cũng rất sùng bái điện hạ." Ánh mắt khi gã nói những lời này vô cùng chân thành, tản ra ánh sáng hi vọng vô cùng tốt đẹp.

Vì thế Thẩm Bân: "...... Ọe!"

Lần này sắc mặt Dương Ký có chút nổi giận: "Cậu!"

"Biểu tình của ngươi vừa rồi rất ngu ngốc đấy biết không? Hơn nữa nếu xem qua phát sóng trực tiếp, cũng biết Diêm Hình là người của ta chứ? Ngươi có ý gì đây, muốn cướp?" Thẩm Bân lạnh lùng nói.

Lời này là cậu cố ý nói cho Diêm Hình nghe, không phải đối phương đã sớm khiêu khích mình và cho thấy muốn cướp sao.

"Tôi chỉ sùng bái điện hạ mà thôi, muốn làm bạn bè với điện hạ, sao cậu có thể xấu xa như vậy? Không phải cũng ghen tị với cả bạn bè đấy chứ?" Dương Ký cười lạnh nói.

Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp nghe được lời này sôi nổi phỉ nhổ, này cũng quá trà xanh rồi nhỉ? Cái gì mà ghen tị cả với bạn bè, mượn danh bạn bè khiến người buồn nôn!

"Bạn bè? Ngươi xứng sao?" Thẩm Bân thật sự có chút khinh thường, nhưng cậu còn muốn nói tiếp gì đó, đã bị Diêm Hình kéo vào trong ngực, người nào đó nghi hoặc nhìn hắn.

Diêm Hình: "Không cần lãng phí lời nói với kẻ ngu ngốc."

Dương Ký không thể tin nổi nhìn Diêm Hình: ".....Điện hạ." Giọng nói tràn đầy ủy khuất.

Sắc mặt Diêm Hình càng ngày càng lạnh, uy áp che trời lấp đất tập kích về phía Dương Ký, nếu người có tinh thần lực dưới cấp A, có lẽ không chết cũng tàn, nhưng Dương Ký lại không có, gã tốt xấu cũng là cấp S, chỉ hung hăng lui về sau hai bước, không chịu nổi bịch một tiếng quỳ trên mặt đất.

Đầu cúi thấp, hai tay đặt trên bụng chống đỡ thân thể.

"Điện hạ...tha mạng!" Mấy chữ này cơ hồ theo kẽ rằng từ khóe miệng Dương Ký thốt ra.

Diêm Hình hừ lạnh một tiếng, lúc này mới không quan tâm buông tha gã: "Về sau quản tốt miệng ngươi, lần sau ta sẽ trực tiếp khiến người cút khỏi trò chơi."

Dương Ký không nói một lời, từ lúc gã bị uy áp uy hiếp đến lúc kết thúc kỳ thực không bao lâu, nhưng mồ hôi trên đầu lại thiếu chút nữa ngưng kết thành thác nước.


Diêm Hình mang theo Thẩm Bân xoay người rời đi, Dương Ký một mình một người vẫn như cũ nằm bò trên mặt đất không đứng lên, rõ ràng bản thân là cấp S, gã từng hân hạnh gặp qua cường giả đứng đầu cấp SS, căn bản không có khả năng lợi hại tới loại trình độ này, một ý niệm, căn bản chưa động thủ liền áp mình không dám ngẩng đầu.

Chẳng lẽ, điện hạ so với cấp SS còn cao hơn, là cường giả tinh thần lực cấp 3S trong truyền thuyết.

Cho dù học lịch sử lại không tốt, ngay cả trẻ con ở Tinh Không giới cũng biết 3S là có ý gì, đó chính là vương tuyệt đối, từ khi Tinh Không giới thành lập tới nay mọi người tự cổ chí kim công nhận!

Dương Ký bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt không chỉ không có hối hận, thậm chí tỏa ra ánh sáng chưa từng có tới nay.

3S! Tồn tại trong mơ, nếu đem điện hạ nắm vào trong tay, tuyệt đối có cơ hội vang danh sử sách!

......

Bên kia Thẩm Bân và Diêm Hình hoàn toàn không biết Dương Ký còn đang nằm xuân thu đại mộng, bốn bề vắng lặng, người nào đó ôm cánh tay Diêm Hình liền bắt đầu cáo trạng: "Cái tên vừa rồi quá phiền, trước kia gã muốn xuống tay với em, còn nói muốn thay thế em ở cùng bên anh."

Diêm Hình xoa đầu cậu: "Không cần để ý tới mấy lời ngu ngốc."

"Đương nhiên" Thẩm Bân ngẩng cái cằm nhỏ đầy kiêu ngạo nói: "Chính là ngày mai em muốn đánh gã một trận, ngày mai gặp lại thì anh giúp em chế trụ gã? Em tự mình đánh." Người nào đó vẫn không quên đánh cược với Dương Ký lúc trước.

Diêm Hình: "....Được." Tuy vô ngữ nhưng là dung túng.

Thẩm Bân vui vẻ, trong lòng liền tính toán đợi lát nữa ăn gì, nhưng cậu nói thầm: "Vừa rồi tên kia nói là từ phòng phát sóng trực tiếp thấy anh, không nói tới phòng phát sóng trực tiếp em cũng quên! Em..." Đại đa số thời gian cậu đều quên mất sự tồn tại của phòng phát sóng trực tiếp, chỉ lo thả thính, còn bị mọi người nhìn.....

Có chút đáng sợ!

"Toi rồi! Em không còn chút hình tượng nào nữa rồi." Cậu lập tức lôi kéo Diêm Hình tới chỗ ít người: "Mở phòng phát sóng trực tiếp cho em nhìn xem!" Xem có người nào chửi mình không...

Trên thực tế đương nhiên không có, thậm chí giây phút khi Diêm Hình mở ra phòng phát sóng trực tiếp, các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp một giây ào ào chào hỏi Thẩm Bân, thậm chí còn có một vài lời nói não tàn đặc thù:

Lạc Nhã Khánh: A a a a a! Bân Bân yêm yêu ngươi! Yêm muốn sinh khỉ con cho ngươi!


Vương Mẫu hạ phàm kiếm cơm: Bân Bân nhìn nhìn ta ~ ta hạ phàm tới kiếm cơm cùng ngươi đây ~

Nỗi khổ riêng của cúc: Hu, Băng Băng, ta muốn ký tên, có thể cho điện hạ cho chúng ta sao chép một bản chữ ký của ngươi để bán không? Ta muốn mua, đắt bao nhiêu cũng được.

(Nỗi khổ riêng của cúc ném một cái hỏa tiễn làm lễ vật) thổ hào gọi bằng cụ.

Cam Ly: Đời này, ngươi có vì ai cố gắng làm việc? Ta có! Ta chịu đựng nguy cơ đói chết tiết kiệm tiền tặng lễ vật cho Băng Băng!

(Nói rồi tung một pháo hoa 666)

......

Thẩm Bân: "....." Trợn mắt há hốc mồm, cậu không ngờ mọi người nhiệt tình thế.

Sau đó vội vàng nhìn về phía Diêm Hình: "Lễ vật này tặng cho em, anh làm một cái thẻ cho em, em muốn có tiền ~"

Nói thế nào cậu cũng sắp tới thế giới nhân loại, không xu dính túi sao được chứ? Hiện tại phòng phát sóng trực tiếp tuy không phải của mình, nhưng lễ vật được tặng có thể chia cho mình một chút chứ nhỉ?

Diêm Hình gật gật đầu: "Được, mở thẻ ngân hàng chuyên môn cho em dùng."

Thẩm Bân sửng sốt, ánh mắt nhìn Diêm Hình giống như đang nói anh cmn đang thí em?

Mà các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp không hề biết Thẩm Bân có thể đi tới thế giới hiện thực, sôi nổi nở nụ cười, thì ra điện hạ còn biết nói lời ngon tiếng ngọt như vậy để "lừa" NPC nha ~

Diêm Hình mím môi, không giải thích.

Nếu mình không bị khinh bỉ, tâm tình Thẩm Bân lập tức tốt lên, tuy còn có người gọi mình là Băng Băng, nhưng bọn họ tặng quà thật mê người, thuận tiện hỏi một chút mọi người cảm thấy thế giới này như thế nào?

Các bạn nhỏ đáng yêu lập tức mồm năm miệng mười trả lời, dù sao mọi người vẫn luôn đi theo Diêm Hình, những thứ nhìn thấy khác với Thẩm Bân, không ít người cảm thán Lý Mẫn chết cũng thật kích thích.

Còn tin tức hữu dụng? Nói một chút, ví dụ như lúc trước Diêm Hình đi tra xét hai học sinh chết ở học kỳ trước, Phong Tư Tư và Tống Di.

Sự tình lúc ấy đúng là có chỗ không đúng, bởi vì tốt xấu cũng là hai học sinh cấp ba, cùng lúc rơi vào hồ nước chết đuối nghĩ cũng không quá có khả năng, hơn nữa còn là vào buổi tối, một nam một nữ có thể nói là không lo học đi hẹn hò, hai nữ cùng nhau ra có khả năng sao? Nhờ ánh trăng so cơ ngực à?


Lời này vừa nói ra có người không phục, dựa vào cái gì hai chị gái nhỏ không thể đi ra ngoài hẹn hò?

Ừmmmmm......

Có người đề nghị đi tới hồ sơ trường học nhìn xem, còn có người nói hỏi giáo viên chủ nhiệm một chút, tuy giáo viên chủ nhiệm kia đã ngu xuẩn không coi mạng người ra gì, thậm chí có người đưa ra ý kiến báo cảnh sát thử xem...

Cuối cùng không có ý kiến nào có khả năng, thế giới trò chơi có thể báo nguy còn chơi cái lông gì nữa? Một giây tìm tới chú cảnh sát tra án?

Nhưng Thẩm Bân lại gật gật đầu, tỏ vẻ nhớ kỹ, sau đó cảm ơn mọi người, chờ Diêm Hình đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp, cậu ngăn lại một giáo viên đi ngang qua, mượn di động gọi điện thoại.

Diêm Hình trơ mắt nghe Thẩm Bân đem điện thoại đặt bên tai: "A lô? Cảnh sát phải không?"

Diêm Hình: "......"

Giáo viên bên cạnh không hiểu gì: "...." Làm gì nghiêm trọng tới mức muốn báo cảnh sát?

Đầu bên kia đúng là có người nghe máy, là giọng nói của một phụ nữ, nghe ra rất thân thiết, nói đây là cục cảnh sát, có chuyện gì?

Vì thế Thẩm Bân liền miêu tả một chút sự tình xảy ra, chết người! Thi thể người chết lại rất thê thảm.

Tai Diêm Hình rất thính, vẫn luôn ở bên cạnh nghe, khi Thẩm Bân nói xong, liền nghe thấy người phụ nữ bên kia nén giận nói cục cảnh sát bận rộn, xin đừng gọi điện thoại trêu đùa, nếu không sẽ truy cứu.

Ngụ ý chắc chắn là cũng cảm thấy việc mà Thẩm Bân nói nhỏ, không cần phải báo cảnh sát.

Thẩm Bân không ngốc, cậu nghe ra, vốn dĩ cũng chỉ ôm thái độ thử xem, liền nói làm phiền với đối phương rồi cúp máy, sau đó đưa điện thoại di động cho giáo viên.

Giáo viên kia nghe được toàn bộ quá trình, cau mày giáo dục Thẩm Bân hai câu, cảnh cáo cậu không nên tùy tiện quấy rầy cảnh sát, chẳng may gặp phải người khác có chuyện nghiêm trọng hơn cần cảnh sát hỗ trợ, đường dây bận sẽ xảy ra chuyện.

Thẩm Bân: "......" Bĩu môi, thời buổi này mạng người thật sự không quan trọng như vậy sao?

Diêm Hình bên cạnh đi lên nói chuyện với giáo viên kia hai câu, hắn hiện tại liền đem người về dạy dỗ lại.

Cho nên, Thẩm Bân mới thoát khỏi kết cục tiếp tục phải nghe cằn nhằn.

Ánh mắt Diêm Hình hơi nhìn thoáng qua một góc nào đó, gần đây hình như có một con chuột.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận