"Vẫn còn thời gian cả tiết tự học thứ hai" Thẩm Bân nói.
Nhưng với dáng vẻ nghiêm túc ngày thường của Diêm Hình, Thẩm Bân cảm thấy có lẽ hắn sẽ từ chối, nếu không chẳng may ở trước mặt người khác lộ ra "tình yêu sâu thẳm", nếu là mình có thể sẽ xấu hổ muốn chui xuống đất.
Kết quả Diêm Hình dừng một chút, cư nhiên ừ một tiếng.
Sau đó Thẩm Bân liền chần chừ....
Thật sự không thành vấn đề sao?
Nhưng lời là do mình hỏi, nếu đối phương không ngăn cản, cậu còn sợ cái gì.
Người nào đó lộ ra nụ cười mẹ hiền bàn tay nhỏ lại lần nữa với qua.
......
Bí: H kiểu gì đây _ _!!!
Người nào đó ngày thường vẫn thích vuốt mèo, đặc biệt là loại mèo to vừa to vừa lớn một tay không giữ được, hơn nữa con mèo cậu nuôi này khác với những con khác, vô cùng cao lãnh, không rên một tiếng.
Nếu không phải thường thường lộ ra biểu tình hưởng thụ, Thẩm Bân cơ hồ hoài nghi nó không cảm nhận được thoải mái.
Vuốt mèo kỳ thực cần có kỹ xảo, đầu tiên phải bắt đầu từ đầu, không nhanh không chậm vuốt xuống, không thể quá mạnh tay, nếu không mèo sẽ cảm thấy có cảm giác nguy cơ.
Thứ hai, đương nhiên phải tránh mặt người khác, tốt xấu nơi này là lớp học, xung quanh nhiều người, mèo tuy rằng da mặt dày, nhưng bị người nhìn thì Thẩm Bân cũng có chút không chỗ dung thân.
Tiếc là lông mèo có hơi dày, tuy Thẩm Bân không cảm thấy gì, nhưng chú mèo cứ cảm thấy hầu hạ không thoải mái.
Vì thế mèo xốc quần lên, dùng áo khoác che chắn một chút.
Thẩm Bân: "......"
Boss mèo thành tinh đúng là không tốt, có yêu cầu sẽ trực tiếp động thủ.
Nhưng tận đến khi tan học, mèo vẫn cực kỳ có tinh thần, Thẩm Bân vuốt mèo vuốt đến mệt mỏi, yên lặng hỏi: "Chờ lát nữa hẳn là sẽ có người chết nhỉ? Chúng ta có nên tạm thời dừng lại trước không?"
Boss mèo đành phải thỏa hiệp ừ một tiếng, từ đầu tới cuối vấn là bộ dáng lạnh nhạt bất cận nhân tình, người nào đó vốn đang muốn khiến hắn mất mặt, kết quả bản thân đã mệt chết mà cũng không làm gì được.
Nam sinh bị Viên Tương Tân ngăn cản viết chữ, vừa nghe thấy chuông tan học liền phát điên, cầm lấy ghế của mình ném về phía Viên Tương Tân, cũng may hắn trốn ra sau được.
Hai người lại lần nữa xông vào đánh nhau, lần này không ai ngăn cản, dù sao đám gọi là "anh em tốt" của Viên Tương Tân tiết học trược đã chết mất ba người, những người khác không muốn tiếp tục dính vào vũng nước đục dây dưa với hắn, kể cả Thẩm Bân và Diêm Hình cũng là bộ dáng vây xem.
Viên Tương Tân không chú ý một cái, bị ghế đập vào lưng, hắn đau đến nhe răng trợn mắt, thiếu chút nữa quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Nhưng đối phương vẫn không dừng tay, thậm chí lại lần nữa ném ghế về phía hắn.
Viên Tương Tân lăn sang bên cạnh, đụng vào chân bàn, nơi này là lớp học, không tránh được là điều bình thường.
Hắn lần này có bị đau đớn cũng muốn nhanh chóng bò dậy: "Dám đánh tao! Tìm chết!" Tùy tay túm lấy cái ghế bên cạnh ném mạnh về phía đầu nam sinh.
Người theo bản năng sẽ trốn, nhưng nam sinh lại giống như mất đi bản năng, vẫn không nhúc nhích, đầu cứ thế bị cái ghế Viên Tương Tân ném tới đập trúng.
Kết quả là hắn thua, cái ghế không vấn đề, chỉ dính một chút vết máu, mà nam sinh lại thẳng tắp ngã xuống, trên trán máu chảy như trút.
Viên Tương Tân thấy một màn như vậy mới bừng tỉnh mình đang làm cái gì, đánh lên đầu có thể không chết sao?
Xung quanh có học sinh hét lên, Thẩm Bân trợn mắt há hốc mồm: "Học sinh bây giờ đáng sợ như vậy sao?" Bỗng nhiên cậu cảm thấy bản thân may mắn chưa tới trường học đi học bao giờ, nếu không có lẽ không sống được mấy ngày.
Diêm Hình ngữ khí lạnh nhạt: "Có lẽ không phải vấn đề ở học sinh, vô luận ai gặp phải loại sự tình này có lẽ đều sẽ thay đổi tính tình, hoặc là vì mạng sống sẽ làm ra việc ngoài mọi người dự đoán."
Mọi người hiện tại không chỉ sợ ma quỷ và người chết, thậm chí còn sợ Viên Tương Tân, hắn giống như bị điên, sao lại trực tiếp đánh chết người.
Túc Sùng và Úc An sau khi trở về liền nhìn thấy lớp học loạn thành một đoàn, lúc này vẫn chưa hỏi nguyên nhân, trực tiếp gọi điện cho người tới xử lý thi thể, sau đó mới nhìn về phía Diêm Hình mở miệng: "Sao lại thế này?"
Diêm Hình nhìn phía Viên Tương Tân, cho tới giờ ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ: "Bị học sinh này đánh chết."
Túc Sùng sửng sốt: "Hả?" Còn tưởng là cách chết kỳ quái gì chứ, đánh chết là có ý gì?
Viên Tương Tân mau chóng lắc đầu: "Không phải em, em chỉ phòng vệ chính đáng, nó lấy ghế ném em, tất cả mọi người đều thấy, thầy, thầy cũng thấy." Một câu cuối cùng là nói Diêm Hình.
Nhưng cho dù như thế học sinh xung quanh vẫn nhìn Viên Tương Tân với ánh mắt rất kỳ quái, hắn đánh chết bạn học đấy, vừa rồi nam sinh kia tuy nhìn vô cùng hung mãnh, nhưng không ném ghế lên đầu người.
Diêm Hình cũng không thiên vị ai, ăn ngay nói thật: "Đúng, vừa rồi là học sinh chết đi kia ra tay trước."
"Có nghe thấy không? Rõ ràng các cậu đều thấy, vì sao còn dùng ánh mắt này nhìn tôi?" Viên Tương Tân thật sự có chút suy sụp, kỳ thực từ khi Phong Tư Tư và Tống Di xảy ra chuyện, hắn liền rất không an tâm, dù sao cũng là học sinh, tâm lý năng lực thừa nhận không tốt như vậy.
Trong kỳ nghỉ đã bình ổn lại, vốn dĩ hắn tính toán hết thảy liền giống như chưa từng xảy ra, tiếp tục đi học, đem sự việc kia chôn thật sâu trong đáy lòng, nhưng hiện tại người ta trở về trả thù.
Hơn nữa hiện tại mình ở trước mắt mọi người cư nhiên giết một người.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Viên Tương Tân cảm thây đại não hơi trống rỗng, cho nên nhất cử nhất động đều có chút cuồng loạn.
Xung quanh không ai trả lời hắn, vẫn là Diêm Hình mở miệng trước: "Được, hôm nay còn một tiết học cuối cùng nữa, mọi người trở lại vị trí ngồi đi."
Thẩm Bân ở một bên sắm vai người tàng hình, càng không có cảm giác tồn tại càng tốt.
Sau đó lại có nam sinh đi lên viết chữ......
Các học sinh: "....." Vẻ mặt như ăn phân, một tiết học cuối cùng cũng không buông tha mọi người.
Trải qua việc ở tiết trước, lúc này cũng không có ai dám ngăn cản hắn, chỉ ở bên dưới cầu nguyện ngàn vạn đừng xuất hiện tên của mình.
Sau đó lời cầu nguyện của mọi người ứng nghiệm, trên bảng đen viết: [Màn đêm buông xuống, mở ra hình thức ban đêm, từ giờ trở đi cho tới 6 giờ sáng mai, mọi người chỉ có thể nói thật, hoặc là, lựa chọn đại mạo hiểm, giết chết một người, nếu nói dối sẽ chết nha ~]
Ý tứ chính là nếu nói sai, có thể lựa chọn giết chết một người bảo toàn tính mạng?
Lớp trưởng cười, lại lần nữa lên tiếng: "Viên Tương Tân, rốt cục cái chết của Phong Tư Tư và Tống Di có liên quan tới cậu không?"
Lời này vừa nói ra, toàn trường lặng im, định mệnh chơi lớn như vậy sao? Mọi người nhất trí nhìn về phía Viên Tương Tân.
Sắc mặt Viên Tương Tân như màu đất, nhìn chằm chằm lớp trưởng: "Mày!"
Lớp trưởng: "Không thể nói dối, nếu không cậu nói xem có thể bị chết hay không?"
Kỳ thực hắn muốn thử xem tìm được hung thủ giết chết Phong Tư Tư và Tống Di, sự tình có thể kết thúc được không, nếu không cứ tiếp tục như này sẽ khó tránh khỏi càng nhiều người chết hơn.
Nhưng Viên Tương Tân hít sâu một hơi, quả thực vừa nói vừa nghiến răng: "Không liên quan một chút nào tới tôi!"
Thẩm Bân: "......" Sắc mặt mờ mịt nhìn Diêm Hình: "Em cư nhiên thật sự oan uổng cậu ta!" Lúc này còn không thừa nhận, vậy không phải chứng tỏ thật sự không liên quan tới hắn sao?
Ngón tay Diêm Hình gõ gõ trên mặt bàn, giọng nói rất nhỏ: "Không nhất định...."
Học sinh xung quanh sau khi nghe thấy Viên Tương Tân nói lập tức nhiều ít có chút đổi mới về hắn, nếu cái chết của Phong Tư Tư và Tống Di thật không liên quan tới hắn, vậy hắn liền giống như mọi người là vô tội bị liên lụy.
Mà lớp trưởng hơi hơi nhíu mày, không có khả năng, hắn tin vào phán đoán của mình, cho nên sai ở đâu?
Sắc mặt Viên Tương Tân đỏ bừng, cũng không biết là bị chọc tức hay là bị dọa, hắn nhìn lớp trưởng: "Cả ngày mặt người dạ chó, từ nhỏ tới lớn, rốt cục mày đã gây ra việc gì có lỗi với lương tâm hay chưa?"
Lớp trưởng không thay đổi chút biểu tình nào trả lời: "Không có."
Viên Tương Tân cười nhạo: "Sao có thể? Thế vậy khi bạn học trong lớp bị bắt nạt, mày không hề có chút lương tâm cắn dứt nào à?"
Ánh mắt lớp trưởng nhìn thẳng vào hắn: "Khi chó cắn người tôi đương nhiên sẽ che chở người, nhưng hiện tại chó quá tinh vi, tôi bảo vệ được vài người, bọn chúng sau lưng liền cắn người."
Ngụ ý những học sinh yếu thế đều bị bắt nạt trong bóng tối, hắn thấy tự nhiên sẽ quản, hết sức, nếu không nhìn thấy dựa vào cái gì lương tâm mình phải cắn rứt?
Mọi người đều nghe ra ý tứ trong lời nói của lớp trưởng là gì, sau đó ngẫm lại thấy không sai, đặc biệt khi người khắc bắt nạt bạn học, lớp trưởng thấy chắc chắn sẽ quản, mọi người biết điểm này.
Viên Tương Tân: "Mày nói ai là chó?!"
"Mày đấy" lớp trưởng không chút đợ nói: "Tao nói rõ ràng như vậy mày cư nhiên không hiểu? Chỉ số thông mình thấp như vậy sao."
Các học sinh: "...." Bọn họ cảm thấy lớp trưởng có chút buông thả bản thân, hình tượng nam sinh ấm áp một đi không trở lại, nhưng như vậy cảm giác cũng tốt, dù sao Viên Tương Tân đúng là rất đáng ghét.
Thẩm Bân nhỏ giọng nói với Diêm Hình: "Hiện tại học sinh đều thật là lợi hại nha."
Diêm Hình nhìn lớp trưởng một cái: "Thật thú vị." Ngoại trừ cái này ra không có bất cứ lời đánh giá nào thêm.
Viên Tương Tân lại bị vả mặt một lần, nhưng hắn không dám đi lên đấu với lớp trưởng, dù sao lúc trước mới bị đấm một trận.
Túc Sùng vào lúc này nói: "Được rồi, hiện tại chỉ cần mọi người nói thật, tốt xấu không cần người chết, đều chú ý một chút, cho dù là một câu thuận miện nói ra việc nhỏ, cũng đừng nói dối biết không?"
Các bạn học thưa thớt trả lời đã biết.
Tiết học này mọi người khá yên tĩnh, dù sao chỉ cần không nói lời nào thì sẽ không dẫm phải bom mìn nói dối.
Diêm Hình và Thẩm Bân không tiếp tục chơi vuốt mèo nữa, Diêm Hình tính toán về rồi lại chơi với tên nhóc này, Thẩm Bân đơn giản là vì mỏi tay.
Tận đến khi tan học, Túc Sùng dặn dò mọi người chú ý an toàn một chút, tốt nhất nên ngủ cùng người quen biết, chờ bạn học đều đi hết rồi hắn mới đi, sau đó thấy Úc An còn đợi tại chỗ.
"Sao còn chưa về?" Túc Sùng nói: "Em không quen bạn nào sao?" Lời vừa nói ra miệng liền có chút hối hận, đứa nhỏ này trời sinh nhát gan yếu đuối, không có bạn bè mình còn rắc muối vào miệng vết thương của nó.
"Không có" bản thân Úc An cũng không cảm thấy có vấn đề gì, kỳ thực y không thích kết giao bạn bè, lúc trước còn cảm thấy cô độc, lúc này lại có chút may mắn nói: "Thầy ơi em sợ lắm, em có thể ngủ cùng thầy không?" Sau khi nói xong sắc mặt đỏ bừng.
Y tự cổ vũ bản thân trong lòng, mình cũng không nói dối, đúng là rất sợ và không có bạn bè, hơn nữa hai người đều là nam, ngủ cùng nhau thì có làm sao? Cho dù trong lớp còn có những người khác chưa đi nghe thấy lời này cũng không nhìn ra có gì sai.
Đương nhiên, nói không nhìn ra có gì sai chính là người thường, đối với người đã hưởng qua tư vị kia như Thẩm Bân mà nói, cậu có chút nghi hoặc hỏi Diêm Hình: "Có phải em bị ảo giác không? Sao cứ cảm thấy bạn học này hình như có gì ám muội với giáo viên?"
Diêm Hình xoa đầu cậu: "Không phải ảo giác?" Là sự thật.
Cá nhân Túc Sùng không có thói quen ngủ cùng với người khác, nhưng nếu là Úc An mở miệng thì hắn cảm thấy có thể tiếp thu, hơn nữa hiện giờ là thời kỳ đặc biệt, cùng nhau ngủ cũng được.
"Được, đến nhà tôi thôi." Túc Sùng nói.