Edit:Linhlady
Dung Tu không thấy Mạc Vân Quả nói lời nào, cho rằng cô bị tư thái tự tin tiêu sái của mình thuyết phục.
Hắn hất cằm lên, một bộ kiêu ngạo.
Mạc Vân Quả:......
"Phiêu nhu! Chính là tự tin như vậy! Ha ha ha ha!"
"Thật là đủ tự tin......"
"Ta cảm thấy người này lại là một tên gia hỏa chơi rất vui, giống như xem hắn bị tiểu Quả Quả treo lên đánh!"
"Giám định lầu trên là run S*, nhận định xong!"
"Phi, ngươi mới là run S, ngươi cả nhà đều là run S!"
"Không, ta là run M**."
*S (Sadism):bạo dâm, ác dâm – thích gây đau đớn, hành hạ người khác (người yêu).
** M (Masochism):thống dâm, khổ dâm – thích nhận đau đớn, thích bị hành hạ bởi người khác (người yêu)
"...... Các ngươi đủ rồi!"
Phòng phát sóng trực tiếp lại là một trận cười vui, Mạc Vân Quả lại không vui vẻ nổi.
Bởi vì cô phát hiện một sự thật vô cùng nghiêm trọng, đó là đồ đệ của cô, giống như có chút ngốc.
Tỷ như cô hỏi: Nếu có người đánh anh anh làm sao bây giờ?
Đồ đệ đáp: Chạy a!
Cô lại hỏi: Nếu trốn không thoát thì sao?
Đồ đệ đáp: Chạy a!
Cô lại hỏi: Chạy không thoát......
Đồ đệ nói: Liều mạng chạy a!
Mạc Vân Quả cảm thấy, đồ đệ của cô không hề hiểu ý cô nói, hơn nữa quá mức yếu đuối, chạy là giải quyết không được vấn đề.
Ngược lại Dung Tu cảm thấy, có khả năng đầu óc sư phụ tiện nghi của mình có chút vấn đề.
Thế mà đi hỏi hắn có người đánh hắn làm sao bây giờ......
Vấn đề này còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là chạy a! Hiện tại hắn là một phế nhân, cái gì đều làm không được, trừ bỏ chạy, hắn cũng không còn phương pháp nào khác.
Mạc Vân Quả nhìn Dung Tu trước mắt trưng vẻ mặt đương nhiên, nghiêng đầu đập một cái lên đầu hắn.
"Có người đánh anh, anh đánh trở về cho tôi."
Dung Tu: Ha hả!
Với sức lực của cánh tay này, hắn có thể đánh trả được sao!
"Sư phụ a ~" Dung Tu ngoáy ngoáy lỗ tai nói. "Cô biết người thông minh làm cách nào không?"
Mạc Vân Quả nhìn hắn, ý bảo hắn tiếp tục nói.
"Đương nhiên là chạy a!" Khóe miệng Dung Tu cong cong cười lên, "Ở trạng thái địch ta cách xa vạn dặn, hà tất lấy cứng đối cứng?"
"Có thể ở dưới tình huống khẩn cấp bảo vệ được tính mạng, đó mới là cách người thông minh nên làm a!"
Thời điểm Dung Tu nói lời này trưng ra vẻ mặt đương nhiên, hắn biết, ở trong trò chơi này, hắn có danh xưng phế vật, ngoại trừ chạy, hắn không có cách khác.
Mạc Vân Quả trầm mặc một chút, giống như đang suy nghĩ sâu xa.
Lúc này, Lỗ Ban đại sư từ nội thất đi ra, hắn ta chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc.
Mạc Vân Quả nhìn hắn ta một cái, lại quay đầu nói với Dung Tu: "Cách làm của cường giả là đánh lại."
Khi Dung Tu nghe được lời này có chút sửng sốt, theo sau đó là một trận cười khẽ, không chút để ý cười ở trong không gian đặc biệt rõ ràng, nghe qua có vài phần dễ nghe.
Lỗ Ban đại sư kỳ quái nhìn thoáng qua Dung Tu, sau đó liền đem lực chú ý chuyển dời sang Mạc Vân Quả.
Chỉ thấy hắn ta bước nhanh tiến lên cong eo, trong tay hắn ta cầm một cái nhẫn, hai tay dâng lên cho Mạc Vân Quả.
"Đại nhân, vũ khí luyện thành, ở bên trong này."
Mạc Vân Quả tiếp nhận nhẫn, sau đó đưa cho Dung Tu.
Dung Tu bĩu môi, từ bên trong nhẫn lấy ra.
Đây là một thanh kiếm mộc mạc, nói là mộc mạc, thật sự chỉ để dễ nghe chút thôi.
Trên thực tế, đây là thanh kiếm vô cùng bình thường, toàn thân một màu ngân bạch, không có cái loại bá vương chi khí trong truyền thuyết, cũng không có cái loại hào quang khốc huyễn đến không có bạn bè, đây là một thanh kiếm phổ thông không thể phổ thông hơn.
Trong mắt Dung Tu xẹt qua một tia thất vọng, hắn đem kiếm thu về, cái gì cũng không nói, quay đầu bỏ đi.
Lỗ Ban nhìn Dung Tu bỏ đi, lúc này mới thẳng khởi eo nhìn Mạc Vân Quả, thở dài một hơi thật sâu.
"Đại nhân, kiếm này......"
Lỗ Ban đại sư muốn nói lại thôi, giống như có lý do khó nói.
"Nói." Mạc Vân Quả lạnh lẽo nói một chữ.
- ------