Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Edit: Linhlady

- -----------------------🍀

“Oa ~ nghe qua thật ngưu bức!”

“Đâu chỉ là ngưu bức* a, quả thực chính là ngưu bạo được không!”

*NGƯU BỨC/牛逼: rất lợi hại; mạnh mẽ (mang ý bất nhã) (cách viết khác ngưu B(牛B)/ngưu X(牛X)/NB)

“Các ngươi có cảm thấy có điểm kỳ quái hay không? Vì sao Bạch Vinh Băng lại tới đây nói mấy thứ này với tiểu Quả Quả?”

“Lầu trên không nói còn không cảm thấy, ngươi vừa nói như vậy, ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái.”

“Đúng vậy, sớm không nói muộn không nói, cố tình ở ngay lúc này nói.”


“Ta cảm thấy các ngươi có phải suy nghĩ nhiều hay không, có lẽ Bạch Vinh Băng hiện tại mới biết được sự tồn tại của tiểu Quả Quả thì sao?”

“Ta cảm thấy không có khả năng mới biết được sự tồn tại của tiểu Quả Quả, Bạch Vinh Băng chọn lúc này cùng tiểu Quả Quả nói này đích xác có chút kỳ quái, hoàn toàn có thể chờ so tài xong nói cũng được mà.”

“Nếu không để tiểu Quả Quả hỏi một chút?”

“Phương pháp này được không.”

“Đúng vậy, tiểu Quả Quả, ngươi hỏi một chút, hắn vì sao muốn nói kể chuyện này cho ngươi nghe?”

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp nói những lời này, vừa lúc cùng cô không mưu mà hợp, cô cũng muốn biết, vì sao Bạch Vinh Băng sẽ đến nói cho cô chuyện này.

“Vì sao nói tôi nghe câu chuyện này.” Mạc Vân Quả hỏi.

B

ạch Vinh Băng ngẩn ra, anh ta vốn dĩ cho rằng y theo trình độ thông minh của Mạc Vân Quả, hoàn toàn có thể lý giải ý tứ xủa anh ta, cô là cố ý hỏi như vậy, hay vẫn là thật sự không biết?

Tâm tư Bạch Vinh Băng xoay mấy vòng, mới chậm rãi nói: “Mạc tiểu thư thật sự không biết?”

“Ừ.” Mạc Vân Quả đáp một câu.

“A……” Bạch Vinh Băng khẽ cười một tiếng, ngồi ngay ngắn, nói: “Một khi đã như vậy nói, trắng ra nói cho Mạc tiểu thư cũng không sao.”


“Ừ.”

“Hôm nay tới nói cho cô câu chuyện này, thật ra là muốn Mạc tiểu thư khi ngồi vào ghế ban giám khảo nên công bằng một ít.” Bạch Vinh Băng nói thẳng sáng tỏ ý đồ chân chính của anh ta.

“Hửm?” Mạc Vân Quả nghi hoặc nhìn Bạch Vinh Băng.

“Mạc tiểu thư là người có được tuyệt đối vị giác, như vậy đối với hương vị, nhất định là cực kỳ mẫn cảm. Tôi đương nhiên tự tin Tu Khúc có thể làm được đồ ăn mỹ vị, nhưng mà……”

Nói tới đây, Bạch Vinh Băng ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả.

“Đồn đãi, Mạc tiểu thư đối Bạc Diệc Nhiên yêu đến thâm trầm, như vậy trận thi đấu này độ công bằng, khả năng sẽ có thất bất công.”

Mạc Vân Quả:……

“Tôi không hiểu vì sao khi Tu Khúc biết chuyện này còn muốn tiếp tục trận thi đấu, hơn nữa còn không thêm các trọng tài khác, nhưng nếu là quyết định của cậu ta, tôi cũng không có cách nào ngăn cản, nhưng mà, tôi hy vọng, Mạc tiểu thư có thể công bằng đối đãi.” Bạch Vinh Băng nói lời này chính là nói có sách mách có chứng, hợp tình hợp lý, đứng trên góc độ người ngoài, thực sự không tồi.

Thế nhưng……


“Như thế nào là công bằng?” Mạc Vân Quả hỏi.

Bạch Vinh Băng ngẩn ra, trước mắt người này phản ứng cùng trong tưởng tượng của anh ta một chút cũng không giống nhau, chẳng lẽ không phải nên cảm động một chút, tỏ vẻ mình nhất định sẽ công bằng đối đãi hoặc là không màng lời anh ta nói, khăng khăng cho rằng đồ ăn của Bạc Diệc Nhiên chính là tốt nhất sao?

Bạch Vinh Băng không biết Mạc Vân Quả đến tột cùng là ý gì, lại là hỏi ra câu “Như thế nào là công bằng” này, anh ta giật mình ngồi nơi đó, trong lúc nhất thời cũng không biết như thế nào để trả lời.

Như thế nào là công bằng?

Tu Khúc có được tuyệt đối vị giác, nhưng anh không có bởi vậy mà kiêu ngạo, còn nỗ lực tiến tới, cho nên đứng ở đỉnh núi thế giới này.

Bạc Diệc Nhiên có được vô tướng vị giác, hắn cũng không có tự sa ngã, mà là trải qua tôi luyện, lớn mạnh ở trên một con đường khác, cũng đứng ở đỉnh núi thế giới này.

Hai người quyết đấu, mời một người tới quyết phán sinh tử của bọn họ, như thế nào là công bằng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận