Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Edit:Linhlady

Trong không gian đã hết một ngày, nhưng bên ngoài mới là nửa ngày.

Bên ngoài trời vẫn còn sáng, ánh mặt trời chiếu xuống, mang lại cảm giác ấm áp, thế nhưng bầu không  khí khủng bố lại khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Bên trong nỗi tuyệt vọng đó, lại tồn tại hy vọng, đó là khát vọng muốn sống của con người.

Mạc Vân Quả thu tất cả đồ có thể dùng và trong không gian, sau đó lại lấy vũ khí từ trong không gian ra, đây là một trường đao, nếu có người ở Tu Chân giới nhìn thấy thanh đao này, lập tức có thể nhận ra nó là thượng phẩm linh khí.

Mạc Vân Quả sở dĩ lựa chọn nó,  đơn giản vì nó dùng thuận tay, ừm...... Nhìn qua cũng có bộ dáng uy vũ.

Mạc Vân Quả thân mình nho nhỏ, thân thể không cao quá một mét sáu lại vác một thanh trường đao, "Hùng hổ" ra cửa.

Ngoài cửa, không ít vết máu trải rộng trên mặt đất, thậm chí bên trong căn phòng Mạc Vân Quả còn có vết máu hình bàn tay.


Mạc Vân Quả chỉ nhìn lướt qua, bắt đầu đi về phía trước.

Lúc này, cô đột nhiên cảm giác được một tia nguy hiểm, thân thể lách sang bên, chém về phía bên trái.

Tức khắc, bùng. Máu bắn khắp nơi, may mắn cô nhanh nhẹn tránh sang nơi khác, nếu không cũng không thoát khỏi tình cảnh máu me đầy người.

Một đao kia chém trúng đầu tang thi, một phát chết ngay.

Mạc Vân Quả nhớ tới phòng phát sóng trực tiếp từng nói về tinh hạch trong đầu tang thi, dùng dao nhỏ tìm kiếm, thấy một viên tinh hạch không lớn không nhỏ.

Mặt cô không có biểu cảm nhặt viên tinh hạch lên, Mạc Vân Quả vừa định đi khỏi đây.

Ngay lúc đó, cô nghe được một giọng nói.

"Là tiểu Quả sao? Bác là bác Vương cách vách nha!" Mạc Vân Quả tùy ý nhìn lại, chỉ nhìn thấy phòng bên có một khe hở nhỏ, bên trong đó có một người phụ nữ.


" Ừm." Mạc Vân Quả nhàn nhạt lên tiếng.

Bác gái Vương kia thấy Mạc Vân Quả trả lời, lá gan hơi lớn một ít, cửa mở rộng hơn một ít, cho đến khi nhìn thấy xác tang thi dưới đất, lúc này lại hoảng sợ đóng cửa lại.

Vài giây sau, bác ta lại mở cửa, xác định tang thi kia thật sự đã chết, lúc này mới dám nói chuyện với Mạc Vân Quả.

"Tiểu Quả, cháu xem, nhà của chúng ta có một người phụ nữ cùng đứa bé, cháu xem, chúng ta có thể đi cùng không?"

Bác gái Vương đương nhiên biết bản thân có bao nhiêu thực lực, mắt thấy cô bé sát vách có thể chém chết tang thi, cũng không biết chồng mình còn có thể trở về hay không, lương thực trong nhà cũng không còn, cứ như vậy cũng không phải là cách tốt, cho nên bác ta quyết định ôm chặt cái đùi này, cho đến khi tìm được chồng......

Mạc Vân Quả nhìn bác ta một cái, không có đáp lời, đôi mắt đen láy kia nhìn chằm chằm cho đến khi bác ta thấy chột dạ, nhưng bác ta căng da đầu chống lại, ôm mang theo con gái cùng đồ đạc chuẩn bị tốt, mở cửa trực tiếp đuổi theo Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả đối với chuyện này không có cảm giác gì, cô chỉ cần đi tìm Âu Dật Huyền cùng Tiêu Vũ Thanh mà thôi, còn chuyện của khác, ừm...... Không có quan hệ với cô.

Bác gái Vương gắt gao đi theo Mạc Vân Quả, theo sau còn có con gái bác ta, tầm mười lăm mười sáu tuổi, nhìn qua có vẻ yếu đuối mỏng manh, nhút nhát.

Vừa thấy tang thi đã bắt đầu thét chói tai, ngược lại đưa đến càng nhiều tang thi hơn, hai người đi phía sau Mạc Vân Quả, quẳng cũng quẳng không ra.

Cũng may, Mạc Vân Quả có thể chống đỡ, hơn nữa, ừm...... Tinh hạch của tang thi thật xinh đẹp, cô hy vọng có thể lấy thật nhiều thật nhiều, nhất là sau khi cô phát hiện ra một viên tinh hạch màu vàng kim......

- ------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận