Edit: Linhlady
“Ai? Chúng ta có phải cũng cần tiền mừng không?”
“Oa! Ta lần đầu tiên tham gia hôn lễ ở dị thế đó ~”
“Tiền mừng? Đó là cái gì?”
“Tiền mừng đó là khi bạn bè thân thích kết hôn chúng ta đưa tiền làm quà đó ~”
“Ồ…… Vậy chúng ta có cần biếu không?”
“Ta cảm thấy cái này có thể có, ha ha ha!”
“Tiểu Quả Quả, tới tới tới, chúng ta tham gia hôn lễ của bọn họ đi, hắc hắc hắc!”
“Hắc hắc, đến lúc đó ta đánh thưởng cho tiểu Quả Quả, sau đó tiểu Quả Quả lại cho bọn hắn đi!”
“Ừ…… Lúc này phải ngẫm lại cho cái gì, không thể vượt qua đồ vật ở vị diện kia, ừ…… Ta phải ngẫm lại.
”
“Ừ…… Tỏ vẻ bổn bảo bảo ở thế giới vong linh, nếu không ta đưa một bộ xương khô đi?”
“…… Lầu trên ngươi vẫn là thôi đi.
”
“Tỏ vẻ thế giới của ta giống như không có gì thể đưa, ta có thể đưa tiểu Quả Quả manh chiếu sao? 【 manh chiếu 】【 manh chiếu 】 ta có rất nhiều nha ~”
Mạc Vân Quả:……
Bộ xương khô gì đó, ừ…… Đường Nhất Hàng đại khái sẽ thích?
Đường Nhất Hàng bất đắc dĩ thở dài một hơi, đối với Mạc Vân Quả nói: “Chúng ta sẽ không kết hôn.
”
Mạc Vân Quả:……
Doãn Diễn Trạch chỉ cảm thấy tâm đau đớn, trong miệng tràn đầy chua xót, anh biết, anh vẫn luôn đều biết, cậu sẽ không ở bên cạnh mình.
Doãn Diễn Trạch chớp chớp mắt, nỗ lực bức nước mắt không rơi, anh à, sẽ mới không rơi lệ trước mặt Nhất Nhất đâu!
Đường Nhất Hàng nhìn qua Doãn Diễn Trạch, thấy biểu cảm ảm đạm, tâm tình đau thương của anh, tâm bỗng nhiên đau xót.
Cứ như thế, cậu cũng không muốn thu hồi lời nói của mình lại.
“À.
” Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ nói, “Luật quốc nội thật là không thể kết hôn.
”
Đường Nhất Hàng: Hắn không phải ý tứ này á quăng ngã!
Doãn Diễn Trạch: Hả?
Đôi mắt anh bỗng nhiên sáng ngời, gắt gao nhìn chằm chằm Đường Nhất Hàng, chờ cậu nói tiếp.
Đường Nhất Hàng chỉ cảm thấy ánh mắt Doãn Diễn Trạch nhìn mình nóng rực dị thường, phảng phất giống như muốn đem mình nướng chín.
Bên tai cậu ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn nói: “Ừm, về sau rồi nói sau.
”
Hấp dẫn!
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Diễn Trạch, anh thả lỏng bàn tay đang nắm chặt ra, sau đó nhoẻn miệng cười nói: “Ừ, dù sao quãng đời còn lại còn dài.
”
Lần này, mặt Đường Nhất Hàng đều đỏ.
Ít nhiều một lần ngắt lời của Mạc Vân Quả, khiến tâm tình phức tạp không thể nói rõ của Đường Nhất Hàng với Doãn Diễn Trạch cũng phai nhạt đi nhiều.
Đến nỗi Doãn Diễn Trạch chỉ cần người kia là Đường Nhất Hàng, như vậy mọi chuyện đều tốt.
Mạc Vân Quả nhìn xem tiến độ nhiệm vụ của mình ra sao, đôi mắt sáng long lanh, ừm…… Chờ bọn họ kết hôn, nhiệm vụ của mình có thể hoàn thành đi?!
Lúc sau, Doãn Diễn Trạch được Đường Nhất Hàng “Dốc lòng” chăm sóc, chân đã hoàn toàn khôi phục.
Còn việc cảm tình của hai người, ừ…… Phòng phát sóng trực tiếp tỏ vẻ, bọn họ ăn cẩu lương đã ăn đủ nhiều!
Theo ký ức của Đường Nhất Hàng khôi phục càng nhiều, cậu càng ngày càng không buông Doãn Diễn Trạch được.
Cũng sau đó, Doãn Diễn Trạch mới biết được, thì ra cái gọi là kích thích, thật ra là để Đường Nhất Hàng tiếp xúc với những thứ cậu đã quên đi nhiều hơn.
Mà những ảnh chụp cùng những dòng nhật ký kia, trở thành chất kích thích tốt nhất.
Một lần kích thích mãnh liệt, tương đương với việc cách cổng ký ức sẽ mở ra, cho nên những ký ức còn lại, theo đó thuận lý thành chương khôi phục……
Khôi phục lại toàn bộ ký ức, Đường Nhất Hàng mới viết, thì ra nguyên nhân cậu yêu thích y học, là vì muốn chữa khỏi chân cho Doãn Diễn Trạch.
Năm đó điều kiện chữa bệnh cực kém, cho nên hứa hẹn khi nhỏ với Doãn Diễn Trạch, là sẽ có một ngày, cậu sẽ chữa khỏi chân cho anh.