Edit: Linhlady
Lời của Bạch Hành Trình quả thật thay đổi tam quan của mọi người, lần đầu tiên nghe thấy đồ vật như vậy, đúng là thần kỳ lắm đấy!
Đương nhiên, thần kỳ thì thần kỳ, bọn họ tỏ vẻ mình vẫn nên rụt rè thì hơn.
Ừ! ! Chờ đến khi phòng phát sóng trực tiếp lên tới cấp 10, bọn họ có thể cùng đại thần trao đổi một viên?
Đám người trong phòng phát sóng trực tiếp âm thầm nghĩ như vậy, nhưng mà, khoảnh cách để lên tới cấp 10 hình như còn hơi xa! !
Sau khi Bạch Hành Trình giải thích xong, trong lòng cũng cực mệt tâm, ai tới nói cho hắn, vị diện này còn có thể có quan hệ với mình nữa quăng ngã!
Bạch Hành Trình quyết định phải chăm chú xem diễn mới được, kiên quyết không trộn lẫn với việc ở sự kiện kia.
Đương nhiên, có thể giúp được tiểu Quả Quả, vẫn có thể làm một chút.
Mạc Vân Quả không biết tâm tư của Bạch Hành Trình, sau khi nghe hắn nói xong, giật giật mầm cây mập mạp, hấp thu ác ý à! !
Tô Chi Cảnh thấy hạt giống cuối cùng cũng chịu nẩy mầm, trong lòng có vài phần vui vẻ.
Biểu hiện vui vẻ của hắn đó là suy nghĩ có nên đi trêu chọc mầm non mới mọc kia một chút không.
Mạc Vân Quả cảm thấy có chút không thoải mái, mỗi khi như vậy, thân thể nàng đều hơi run run, sau đó đổi lại là Tô Chi Cảnh càng cảm thấy hứng thú mà chọc chọc nàng.
Sống trong giằng co như vậy, vài ngày trôi qua, Tô Chi Cảnh lại bất mãn khi mầm cây không lớn tiếp.
Ngày này, hắn ôm bồn ngọc, cực kỳ nghiêm túc đem nó đặt ở trên bàn, sau đó chọc chọc chồi non nói: "Ngươi sao còn không lớn lên?"
Mạc Vân Quả:! !
Bởi vì ngươi không có cho ta ác ý! !
Đương nhiên, những lời này Mạc Vân Quả nói không nên lời.
Đương nhiên Tô Chi Cảnh cũng biết chồi non không thể nói, nhưng chuyện này cũng không thể ngăn cản việc hắn tiếp tục nói.
Trong sinh mệnh dài dằng dẳn của hắn, thật ra hắn cũng rất cô độc.
Bên người hắn, không thiếu người, bọn họ nguyện ý trung thành với hắn, cũng có một ít người có tâm tứ khác.
Nhưng mà, nhiều năm trôi qua, hắn có thể trưởng thành như bây giờ, nhưng gian nan cực khổ trong quá trình kia, không cần nhiều lời cũng có thể biết được.
Đúng là bởi vì những cực khổ đó, cho nên hắn không thể tín nhiệm bất kỳ kẻ nào, hai chữ "Tín nhiệm" này, đối với hắn mà nói, quá mức xa lạ.
Đúng là bởi vì như vậy, bên người hắn, gần như không có người nào để nói chuyện.
Đặc biệt sau khi trở về từ nơi vô vọng, tâm tình của hắn càng trở nên bất định, càng thêm sâu không lường được.
Không có người nào biết tâm tư của hắn, cũng không dám đi vọng tưởng tự phỏng đoán, càng đừng nói cùng hắn nói chuyện.
Nói đến cùng, Tô Chi Cảnh chỉ là một người tịch mịch.
Hắn có được lực lượng cường đại, lại không cách nào đắp nặn trái tim cường đại.
Có đôi khi, Tô Chi Cảnh vô ý nhớ sến tiểu cương thi kỳ quái hắn gặp được ở nơi vô vọng, có thể nói, đúng là bởi vì nó, hắn cùng Tô Manh Manh mới có thể trở về.
Tô Chi Cảnh vẫn luôn nhớ rõ, ở trước khi đi, đôi mắt mỹ lệ kia làm chấn động tâm linh hắn! !
Tô Chi Cảnh từ trong suy nghĩ hồn thần lại, hắn cúi đầu nhìn chồi non mới mọc, cười cười nói: "Tiểu gia hỏa, ngươi cần phải mau mau lớn lên mới được.
"
Tay Tô Chi Cảnh lướt qua chồi non, rồi lướt qua bồn ngọc, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt mình.
Hắn xoa xoa khuôn mặt, vân vê cánh môi, lại tiếp tục nói: "Nuôi mãi không lớn, giết ngươi nha ~"
Mạc Vân Quả:! !
"! ! Làm sao Tô Chi Cảnh càng ngày càng quỷ súc vậy?"
"Chậc chậc, quả thật! Tô Chi Cảnh là kẻ biến thái!"
"Ai, đáng tiếc lại không biết cách nào để tiểu Quả Quả lớn lên.
"