Edit: Linhlady
“Hừ…… Tô Chi Cảnh càng ngày càng quỷ súc.
”
“Ai, cũng là bị tiểu Quả Quả nhà ta bức……”
“Lời của lầu trên ta không thích nghe nha, cá tính của Tô Chi Cảnh vốn là như thế hiểu không? Cái gì gọi là bị tiểu Quả Quả nhà ta bức?”
“Luôn cảm thấy gần đây phòng phát sóng trực tiếp có mấy người quấy rối……”
“Đúng vậy, luôn cảm thấy mấy cái ID này nhìn hơi quen……”
“Ha hả, ta thấy các ngươi đang suy nghĩ nhiều đi?”
“Hừm? Suy nghĩ nhiều? Chỉ mong đi.
”
“Khụ khụ…… Đại gia không cần nghiêm túc như vậy đâu ~ vui vẻ thưởng thức dáng vẻ bụ bẩm của tiểu Quả Quả đi được không?”
“Hắc hắc, ta muốn nỗ lực chụp hình!”
“Ta cũng vậy ta cũng vậy!”
Mạc Vân Quả nhìn đoạn nhạc đệm nho nhỏ trong phòng phát sóng trực tiếp, lại cảm giác hơi kỳ quái, cái giác kỳ dị này lại tới nữa, nhưng nàng lại không biết nguyên nhân từ đâu.
Sau đó, Tô Chi Cảnh lại đánh đứt suy nghĩ của nàng.
“Tiểu gia hỏa, phải làm ta vui vẻ nha, nố cách khác……”
Tô Chi Cảnh để tay lên đầu Mạc Vân Quả, câu nói kế tiếp cũng không hoàn toàn nói ra, nhưng người sáng suốt vừa nghe liền biết hắn có ý gì.
Đương nhiên, Mạc Vân Quả trải qua nhiều thế giới như vậy, lúc này đã biết Tô Chi Cảnh còn chưa nói hết câu.
Mạc Vân Quả do dự một chút, sau đó mới gật gật đầu.
Nếu làm Tô Chi Cảnh vui vẻ, hắn sẽ cho nàng ác ý sao?
Nhưng hiển nhiên là, tình huống trước mắt không cho phép nàng có ý tưởng khác.
Tô Chi Cảnh nói xong câu đó, lại cảm thấy không thích hợp.
Hắn nhíu nhíu mày, muốn nói thêm câu gì đó, nhưng thấy nàng ngoan ngoãn gật đầu, hắn lại muốn lời muốn nói ra lại.
Hắn vỗ vỗ đầu Mạc Vân Quả, chậm rì rì hộc ra một chữ “Ngoan”.
Mạc Vân Quả:……
Tô Chi Cảnh thuộc típ người vô cùng rối rắm, khả năng câu trước hắn nói một câu, câu sau sẽ vả ngay câu trước.
Cũng vì như vậy, cho nên rất nhiều người không nguyện ý tiếp cận hắn, tính cách của hắn của được xem như là tâm tình bất định.
Cố tình một người có tâm tình bất định như vậy bọn họ lại không địch lại được, lần này, bọn họ chỉ có thể tránh thật xa.
Tô Chi Cảnh giật giật chân, vừa lúc Mạc Vân Quả ngồi trên đùi hắn theo động tác kia mà giật mình.
Tô Chi Cảnh cẩm thấy chơi thế này khá vui, cho nên lại giật giật chân.
Sau đó Mạc Vân Quả lại giật mình, Tô Chi Cảnh lại giật chân……
Mạc Vân Quả:……
Một hồi lâu sau, Tô Chi Cảnh mới dừng hành vi ấu trĩ này lại, khuôn mặt vốn dĩ tươi cười lại đột nhiên trở nên âm trầm.
Hắn bình tĩnh nhìn Mạc Vân Quả, bỗng nhiên cười, lại không ấm áp như ánh mặt trời như trước, mà mang theo một tia âm u.
“Ẩn tình hoa……”
Hắn nâng cằm bụ bẫm của Mạc Vân Quả lên.
Mạc Vân Quả:…… Biến hóa quá nhanh, trở tay không kịp.
Tô Chi Cảnh lật mặt thật nhanh, một giây trước còn cười đùa, một gây sau đã âm trầm, khiến người ta không thể nào hiểu được, không biết nên làm thế nào.
Mạc Vân Quả xem như bình tĩnh, nàng gật gật đầu, “Ừ” một tiếng.
Vị đai thần trong phòng phát sóng kia đã nói thân phận hiện giờ của nàng cho nàng, ừ…… Là ẩn tình hoa không sai.
Khóe miệng Tô Chi Cảnh cong lên lười tà tứ, hắn liếm liếm miệng mình, thấp thấp giọng nói: “Quả nhiên như thế.
”
Mạc Vân Quả:……
“Ẩn tình hoa à…… Thật đúng là một cái……” Tô Chi Cảnh tạm dừng một chút, giống như đang tìm từ thích hợp.
“Diệu nhân nhi* ~”
*Đứa bé khéo léo tinh xảo, đồ vật mầu nhiệm thần kỳ