Edit: Linhlady
“Em biết nên làm như thế nào rồi chứ.
” Lãnh Ngạo tùy tiện ngồi ở ghế, chờ Mạc Vân Quả đi hầu hạ hắn.
Nếu không có bàn làm việc chống đỡ, tiểu Lãnh Ngạo sẽ được mọi người chiêm ngưỡng.
Bất quá, hẳn là sẽ bị mosaic thôi……
Mạc Vân Quả không động, nhìn Lãnh Ngạo ngồi trên ghế, suy nghĩ làm sao mới có thể để Lãnh Ngạo trượt vỏ chuối.
Sau đó lại cẩn thận tưởng tượng, cô giống như không có vỏ chuối.
Mạc Vân Quả:……
“Oa! Thế giới này đều là đơn giản thô bạo như thế sao?”
“Cái tên Lãnh Ngạo này thật lợi hại!”
“Ta quả thật không thể tưởng tượng được, một người nhìn cấm dục như vậy sao có thể làm thế được!”
“Ai nha má ơi, tuy rằng hành vi của Lãnh Ngạo cực kỳ đáng khinh, nhưng mà…… Thật soái á làm "xao" đây!”
“Lúc này ta chỉ nghĩ thay thế tiểu Quả Quả đi đá tiểu Lãnh Ngạo.
”
“Dự cảm tiểu Quả Quả nhà ta sẽ vả mặt bạch bạch.
Bang!”
“Không, lầu trên ngươi sai rồi, tiểu Quả Quả nhà ta hẳn sẽ thờ ơ.
”
Mạc Vân Quả:……
Cô thật sự thờ ơ, bởi vì căn bản cô cũng không nhì thấy tiểu Lãnh Ngạo trông như thế nào, cho dù Lãnh Ngạo hào phóng phô ra ngoài, cũng sẽ bị mosaic.
Hệ thống, chính là bá đạo không nói đạo lý như vậy!
Lãnh Ngạo nhìn Mạc Vân Quả thật lâu không có động tác, hơi hơi nhíu nhíu mày.
“Như thế nào?” Hắn hỏi.
“Không có việc gì.
” Mạc Vân Quả lắc đầu nói, “Gọi tôi lại đây có chuyện gì?”
Lãnh Ngạo nhướng mày, nhìn Mạc Vân Quả cách đó không xa, rõ ràng vẫn là người kia, nhưng khí chất lại đã xảy ra biến hóa.
Ánh mắt Lãnh Ngạo lóe lóe, là muốn cùng hắn chơi trò chơi mới sao?
A…… Nhưng thật ra một cô con gái thú vị~
Lãnh Ngạo nghĩ như vậy, kéo khóa quần lên, sau đó một lần nữa cầm lấy bút nói: “Không có việc gì.
”
Mạc Vân Quả:……
“Tiểu gia hỏa nghĩ ra trò chơi mới? Baba sẽ chơi với con.
” Lãnh Ngạo tùy ý xoay chuyển bút, cả người có vẻ cực kỳ tự phụ.
Hắn tin tưởng, biến hóa của Mạc Vân Quả giờ phút này, hoàn toàn là bởi vì cô muốn hấp đưa lực chú ý với mình muốn mang đến niềm vui mới.
Đã lâu không có thấy tiểu gia hỏa hứng thú chơi đùa như vậy, hắn bồi cô chơi một chút thì đã sao?
Mạc Vân Quả không biết sục nghĩ trong lòng của Lãnh Ngạo, cô ngồi vào sô pha, nhìn Lãnh Ngạo không biết cuối đầu viết từ khi nào.
Nhưng mà Mạc Vân Quả lúc này trong đầu lại là: Nên làm thế nào để hung hăng vướng ngã hắn đây?
Lãnh Ngạo cũng không có để Mạc Vân Quả ở lại bao lâu, hắn còn có một hội nghĩ rất quan trọng cần tham gia, đương nhiên không có khả năng để Mạc Vân Quả ở lại nơi này.
Dưới tình huống không có người giám thị, hắn sẽ không để Mạc Vân Quả một mình trong văn phòng của hắn.
Hắn một chút cũng không tin Mạc Vân Quả, bất kể là trước đó, hiện tại, hoặc là, là tương lai.
Mạc Vân Quả cũng không có ý ở lại, Lãnh Ngạo muốn cô đi, cô cũng ngoan ngoãn đi ra.
Sau khi đi khỏi đó, cô cũng không có ý về nhà, mà đi tìm nơi để ăn cơm.
Cũng ở trong quá trình này, Mạc Vân Quả lại gặp một nam chủ khác.
Mạc Vân Quả là ở nhà ăn gặp được Mạc Dung, lúc ấy Mạc Dung đi thẳng về phía bàn của Mạc Vân Quả, sau khi ngồi xuống không hề có ý muốn đứng lên.
Mạc Vân Quả chọn lựa chỗ ngồi là vị trí cách cửa nhà ăn gần nhất, vừa thấy Mạc Dung ngồi xuống, cô cũng không kinh ngạc bao nhiêu.
Bởi vì Mạc Dung, đặc điểm lớn nhất đó là lười biếng……
Hơn nữa, loại lười biếng này còn không phải lười biếng theo nghĩa thường.