Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!


Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả bình tĩnh nhìn Mạc Dung, cậu ta đứng ở trong đám người đang hoảng loạn, đặc biệt dễ thấy.

Không chỉ nói đến dung mạo xuất sắc của cậu ta, kà còn có khí chất đạm bạc vô tình.

Thật ra, ngạo mạn cùng lười biếng đều có vài nét tương tự, bọn họ đều đạm mạc vô tình như nhau.

Nhưng có một chỗ khác nhau đó là, một bên bởi vì tự phụ, còn một bên còn lại do lười.

Mạc Dung cũng đứng đó nhìn Mạc Vân Quả, Mạc Vân Quả ở trong đám người cũng dễ dàng thấy được.

Ngược lại với cậu ta, có thể dễ dàng thấy cô bởi vì Mạc Vân Quả không dung hợp với đám người ở đây.

Thật giống như, cô vốn dĩ không nên xuất hiện ở thế giới này……
Cái ý niệm này, càng khiến nghi ngờ trong lòng Mạc Dung lớn hơn.


Cậu ta giật giật ngón tay, nhấc chân đi về phía Mạc Vân Quả.

Vượt qua đám người phức tạp, vượt qua đường cái loang lỗ, vượt qua thời không dường như thay đổi trong chớp mắt kia, cậu ta đi tới bên cạnh cô.

“Mang tôi đi tìm Lãnh Ngạo.


Cậu ta nhàn nhạt nói một câu, đối với sự hoài nghi về Mạc Vân Quả một chữ cậu ta cũng không nhắc tới.

Mạc Vân Quả giương mắt nhìn thoáng qua nhóm cảnh sát còn đang trấn an mọi người, máu đang còn dính trên mặt đất chứng tỏ mọi chuyện vừa xảy ra.

“Được.


Lúc này, Mạc Vân Quả cũng không có ý cự tuyệt, mà thoải mái gậy đầu đồng ý.

Đột nhiên cô có chút tò mò, không biết người đàn ông này, khi gặp Lãnh Ngạo có cọ ra tia lửa nào không.

Đương nhiên, không chỉ mình cô tò mò thôi đâu, đám người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng tò mò không kém.

Cùng là kiểu đạm mạc vô tình, hai người kia, ai sâu hơn ai một bậc?
Mạc Dung không quan tâm trạng thái của người khác thế nào, cậu ta đi theo Mạc Vân Quả, từng bước một, giống như đi theo bước chân của cô, bước từng bước.

Chờ tới khi đến dưới công ty Lãnh Ngạo, cậu ta ngừng lại, lập tức bắt được cổ tay Mạc Vân Quả.

“Cô không phải cô ấy.


Cậu ta đột ngột nói ra một câu, ngữ khi còn rất chắc chắn.


Mạc Vân Quả quay đầu lại nhìn Mạc Dung, ánh mắt chung quy là lóe lóe, cái gì cũng không nói.

“Hả? Cái này làm sao Mạc Dung lại phát hiện ra được?”
“Oa! Đột nhiên có hơi sợ!”
“Mạc Dung đột nhiên thông minh đột xuất hở!”
“Đây thật sự là vị diện cấp thấp sao? ( sợ hãi )”
“Nếu…… Không có sự tồn tại của bảy tông tội, hẳn là cấp thấp vị diện đi?”
“Không, ta cảm thấy nguyên nhân khiến thế giới này ở vị diện cấp thấp hẳn là do sự tồn tạng hả nữ chủ, cô ta kéo chân bảy người này, cho nên bọn họ không có hành động nào phát hoại thế giới này.


“Bảo bảo tỏ vẻ đối chuyện này cũng không quan tâm 23333333333”
“Đúng đúng đúng, ta muốn biết, làm sao Mạc Dung có thể phát hiện ra tiểu Quả Quả nhà ta!”
“Nói đạo lý, tiểu Quả Quả biến hóa rất lớn đi?”
“Nhưng mà, có ai sẽ dễ dàng tin tưởng chuyện linh hồn bám vào thân thể người khác đâu?”
“Hiển nhiên, Mạc Dung tin.


Mạc Vân Quả cũng đồng ý với câu này của phòng phát sóng trực tiếp, chính xác, Mạc Dung tin, hơn nữa cực kỳ chắc chắn cô không phải nguyên chủ.

Mạc Dung nhìn sắc mặt Mạc Vân Quả không đổi, ánh mắt cuối cùng cũng có dao động, người này có khi nào còn âm trầm hơn cả cậu ta.


“Không hỏi xem vì sao hả?” Cậu ta hỏi ra một câu.

Mạc Vân Quả nhìn cậu ta một cái, giật giật môi.

“Vì sao?”
Mạc Dung buông tay Mạc Vân Quả ra, lười nhác nhìn cô một cái nói: “Đi thôi, đi lên tìm Lãnh Ngạo.


Mạc Dung nói xong câu đó đi lên trước gương về phía thang máy, không thèm để ý cảm giác củaMạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả đi theo sau đuổi kịp, sau khi vào trong thang máy, hai người không nói chuyện.

Thẳng đến khi thang máy sắp tới đỉnh tầng, Mạc Dung mới mở miệng nói một số ký tự.

“1283”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận