Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả nhìn nhìn ngón tay của mình, tiếp tục ở trong đầu nói: “Ta vừa rồi sờ qua mặt sàn nhà, mặt trên còn có chút nhão dính dính, y theo trình độ thông minh của Lãnh Ngạo, cho dù hắn không đoán được được chân tướng, thì cũng có thể đoán được tám chín phần.
”
“Hừm? Như vậy thì hắn biết được cái gì?”
“Ai, vì sao hắn lại không cho rằng, tiểu Quả Quả vừa ăn chuối xong thì hân vào nhỉ?”
“Ta cũng vừa muốn hỏi vấn đề này! ( lầu trên bắt tay )”
“Ừm…… Tiểu Quả Quả ngươi nghĩ như thế nào?”
Mạc Vân Quả nhìn nhìn phòng nói: “Trong phòng không có hương vị chuối, hơn nữa tủ lạnh không có chuối, trong phòng ta cũng không có chuối, như vậy vấn đề là, chẳng lẽ chỉ mua một quả chuối?”
“Hơn nữa, bởi vì vỏ chuối vẫn luôn ở động phủ, hoặc nhiều hoặc ít đều dính vào một chút linh khí, tuy rằng rất ít, nhưng nếu hắn mẫn cảm mà nói, nhất định có thể cảm giác được.
Nói tới đây, Mạc Vân Quả dừng một chút, mới tiếp tục nói.
“Với hành vi cầm luôn vỏ chuối đi của hắn, hắn hẳn đã nhận thấy được không thích hợp.
”
“…… Ta muốn đi ngồi xổm cái góc tường lẳng lặng, các ngươi trước liêu ( lệ ròng chạy đi bỏ chạy ~~o(>_<)o ~~ )”
“Nói như vậy, Lãnh Ngạo thật sự phát hiện, vậy vì sao hắn lại không chất vấn tiểu Quả Quả? Cứ như thế mà đi cho được?”
“Chẳng lẽ phía sau còn có hành động gì?”
“Ta chỉ lẳng lặng xem diễn, không cần quên, còn hai nam chủ chưa xuất hiện nữa đấy.
”
“Chậc, không biết vì sao, giống như thấy được dáng vẻ cả bảy người bị tiểu Quả Quả cho trượt vỏ chuối! Nhất định rất có ý tứ!”
“Lầu trên có thú vui thật tà ác, bất quá ta thích!”
“Ha ha ha, các ngươi thật là xấu ( mắt lé cười )”
Mạc Vân Quả:……
Quả nhiên, phòng phát sóng trực tiếp người lại chệch đường ray, nhưng mà, đây mới là chân thật của phòng phát sóng trực tiếp.
Mạc Vân Quả gợi lên ý cười nhàn nhạt, thật nhạt, thời gian cũng ngắn, nhưng thực chất nó đã tồn tại.
Sau đó, Mạc Vân Quả xuống lầu ăn cơm chiều, mà Lãnh Ngạo cũng không xuất hiện ở trên bàn cơm.
Mạc Vân Quả cũng không hỏi hành tung của Lãnh Ngạo, ăn xong cơm chiều thi quay về phòng.
Bên kia, Lãnh Ngạo giao vỏ chuối cho nhân viên chuyên môn nghiên cứu, để cho bọn họ phân tích xem vỏ chuối này có gì không thích hợp.
Lãnh Ngạo có một loại trực giác, thứ này cũng không đơn giản.
Đương nhiên, hắn đồng thời cũng nhận thức được, vì sao Mạc Dung sẽ nói ra câu “Cô ấy không phải con gái anh”.
Tiểu sủng vật của hắn, trước kia cũng sẽ không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy đâu……
Lãnh Ngạo ngồi ở thư phòng, không chút để ý gõ bàn.
Hắn mở máy tính ra, trên đó ghi chép lại toàn bộ biểu hiện, hành động, việc làm của Mạc Vân Quả từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, thậm chí khi nào đi WC đều có ghi chép kỹ càng tỉ mỉ.
Lãnh Ngạo ngồi đó một tiếng đồng hồ, trong đôi mắt màu nâu kia ngẫu nhiên xẹt qua khó hiểu, sau đó lại quy về bình tĩnh.
Một tiếng trôi qua, Lãnh Ngạo giật giật thân thể.
Hắn di động con chuột, sau đó hắn đóng tệp tài liệu lại, xóa bỏ, là loại xóa bỏ vĩnh viễn.
Hắn đã đem mấy thứ này ghi tạc trong đầu, như vậy tài liệu này lưu lại ở đây cũng không còn tác dụng gì.
Lãnh Ngạo cũng không hy vọng ngày nào đó người khác sẽ thấy được phần tài liệu này, sau đó xảy ra một số chuyện không lường trước được.
Tuy rằng hắn đối với mình có tự tin, nhưng hắn cũng rõ ràng, luận về phương diện internet này, hắn cũng không bằng Mạc Dung……