Edit: Linhlady
Mạc Du thấy Phó Liên gật đầu, cuối cùng trên mặt cũng có ý cười, em gái của cô, cũng có người đàn ông thích.
Mạc Du nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, nhàn nhạt nói: “Nếu cậu ta thích em, thì hai người tâm sự với nhau đi.
”
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả chỉ nhàn nhạt nhìn Phó Liên một cái, sau đó dời sự chú ý lên trên bàn ăn.
Phó Liên nhìn thấy tư thái của Mạc Vân Quả như vậy, trên mặt xẹt qua một tia nan kham, nhưng tưởng tượng đến gia thế của Mạc Vân Quả, y vẫn treo nụ cười trên môi, chủ động tìm đề tài.
“Roi nghe nói gần đây cô đang rèn luyện thân thể,cảm giác thế nào?” Phó Liên dùng nụ cười y cho là hoàn mỹ nhất để nói chuyện.
“Bình thường.
” Mạc Vân Quả ăn đồ ăn tiện thể trả lời, toàn bộ quá trình đều khoong thèm liếc nhìn Phó Liên một cái.
Nụ cười trên mặt Phó Liên có chút cứng, nhưng y vẫn cố nhịn xuống.
“Rèn luyện thân thể tuy rằng quan trọng, nhưng vẫn nên bảo vệ thân thể tốt hơn.
” Phó Liên cảm thấy mình thật tri kỷ, mọi người xem, y cũng không yêu cầu Mạc Vân Quả rèn luyện dáng người hoàn hảo.
Mạc Vân Quả nghe thấy Phó Liên nói như vậy, liền nghĩ tới nhiệm vụ luyện ra cơ bụng tám múi, ừm…… Thần giống tám khối cơ bụng.
Phụ nữ có cơ bụng tám múi thật sự đẹp sao?
Ở trong mắt của người thế giới này, như vậy là đẹp.
Mạc Vân Quả vẫn như cũ chỉ là nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, Phó Liên lúc này đã cảm thấy mình trụ không nổi nữa.
Y tự nhận mình là một người ôn nhu hiền thục hào phóng, mấu chốt nhất đó là, y lớn lên cũng không tồi, phụ nữ thích y xếp hàng dài từ phố này tới phố khác.
Nhưng đám phụ nữ kia, lại không có tiền bằng Mạc Vân Quả……
Phó Liên cắn cắn môi, có chút không cam lòng, nhưng thái độ của Mạc Vân Quả lạnh nhạt, y còn chưa gặp qua người cn gái nào lạnh léo như vậy.
Đương nhiên, ngoài trừ Mạc Du, người ở thành phố S này có ai mà không biết, Mạc đại tổng tài không gàn nam sắc, ngoại trừ trợ lý Tần Nhu, nhưng cho tới bây giờ không có người nào nhìn thấy đàn ông tới gần cô ấy một mét.
Người trong thành phố S này đều truyền tai nhau, Mạc Du không yêu đàn ông mà yêu phụ nữ……
Nhưng tất cả chuyện đó không có quan hệ gì với y, y chỉ cần câu được con cá Mạc Vân Quả này, từ đây về sau cuộc sống nhất định sẽ viên mãn, vinh hoa phú quý.
Phó Liên chỉ cần tưởng tượng đến cuộc sống kia, cả người đều kích động đến run rẫy.
Y cười cười, tiếp tục ôn nhu hỏi: “Vậy ngày thường cô có sở thích gì không?”
Sở thích? Nhìn mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp nói chuyện trên trời dưới đất ở các thế giới khác nhau có tính không?
Đương nhiên, Mạc Vân Quả không có cách nào nói ra chuyện phòng phát sóng trực tiếp.
Vì thế cô trả lời: “Rèn luyện, đọc sách.
”
Phó Liên thở dài nhẹ nhõm một hơi, không có xã giao, xem ra Mạc tiểu thư khá giống trong lời đồn, đơn thuần ấu trĩ.
Lúc trước lạnh lẽo, có lẽ là vỏ ngoài ngụy trang do không biết tiếp xúc với người khách như thế nào kà thôi.
Người như vậy, là dễ đối phó nhất……
Phó Liên trong mắt xẹt qua một tia tia sáng, khóe miệng cũng hơi hơi nhếch lên.
Y có chút đắc ý, lại có chút vui vẻ, y quả nhiên là con cưng của trời, trời cao đem tất cả những tài nguyên tốt đẹp nhất đưa tới trước mặt y, y làm sao có thể bỏ phí tâm tư của trời cao đât?
“Như vậy cũng tốt.
” Y mới không phải đâu, y thích nhất là đem những người phụ nữ tự cho là đúng chơi đùa xoay vòng vòng.
“À.
” Mạc Vân Quả lại đáp lại y bằng một chữ.
Phó Liên nhìn Mạc Vân Quả ngốc nghếch, trong mắt phát ra tia sáng nhất định phải có được lóng la lóng lánh.
Cái người Mạc Vân Quả này, y đã định rồi!
Một bữa cơm ăn xong, Phó Liên đã nắm kha khá về Mạc Vân Quả, kế tiếp, đó là kế hoạch “Câu dẫn” của y……