Edit: Linhlady
“Tiểu Quả Quả, Tần Nhu nhất định là người có chuyện xưa.
”
“Oa ~ ta cũng cảm thấy như vậy!”
“Tiểu Quả Quả, ta cảm thấy ngươi có thể tìm thời gian cùng cái Tần Nhu tán gẫu một chút.
”
“Ừm ừm! Ta cũng muốn biết trên người người đã xảy ra chuyện xưa gì ~”
“Ta chỉ muốn nói, chị gái Mạc Du thật bạo lực, hu hu hu……”
“Hắc hắc, ta thích tiểu tỷ tỷ bạo lực ~”
“Ô ô ô…… Anh trai Tần Nhu thật đáng thương, bị đánh khẳng định rất đau ( thổi thổi liền không đau, hô hô )”
Từ Mạc Vân Quả góc độ này nhìn, nước mắt trên mặt Tần Nhu chưa từng ngừng, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đương nhiên cũng sẽ thấy một màn này.
Rõ ràng đang rơi lệ, lại có thể nhịn xuống không phát ra một âm thanh nào, bình tĩnh trả lời Mạc Du, không để cô ấy phát hiện ra.
Tần Nhu này, nhất định đã làm rất nhiều lần, cho nên mới có thể thuần thục như vậy.
Mạc Du thấy Tần Nhu không nói lời nào, hừ lạnh một tiếng nói: “Bắt đầu từ ngày mai, anh không cần lại đây.
”
Tần Nhu thân thể cứng đờ, hắn rõ ràng muốn nói cái gì đó, nhưng không biết nguyên nhân gì, toàn bộ thân mình hắn run lên, cuối cùng chỉ phát ra một tiếng.
“Vâng.
”
Mạc Du vẫy vẫy tay, hiển nhiên không muốn thấy dáng vẻ Tần Nhu, “Anh đi đi.
”
Tần Nhu lui đi ra ngoài, bình tĩnh mà tự nhiên.
Sau khi Tần Nhu đi ra ngoài, Mạc Du xoa xoa huyệt thái dương nói với Mạc Vân Quả nói: “Khi chị mới gặp hắn, hắn không phải người mềm yếu như vậy.
”
Ánh mắt Mạc Du trở nên có chút hoảng hốt, cô ấy vươn tay, vuốt ảnh chụp trên màn hình máy tính.
“Trong mắt hắn có kiên cường, có dã tính, lúc ấy chị, thích chinh phục hết tất cả đồ vật có tính dã tính, cho nên mới chuộc hắn.
”
Giọng nói anh nghe qua nhàn nhạt, nhưng mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp biết, ngữ khi nghe qua nhàn nhạt kia lại mang theo áy náy.
“Hiện tại có đôi khi chị nghĩ, lúc trước dẫn hắn trở về đến tột cùng là đúng hay là sai, rõ ràng là một người có dã tính như vậy, vì sao hiện tại lại có dáng vẻ này?”
Mạc Du nhắm hai mắt lại, ngón tay lại là không rời máy tính.
“Nếu cô để hắn ở tại nơi đó, dã tính của hắn sẽ biến mất.
” Mạc Vân Quả trần thuật sự thật này, chính xác, từ nơi đó bị chuộc đi, kết quả tốt nhất cũng là dáng vẻ hiện tại đi?
Mạc Du đương nhiên biết chuyện Mạc Vân Quả nói, chỉ là cô ấy không hy vọng, loại dã tính này bị hủy diệt trên tay mình.
.
“Chị hy vọng em, không cần biến thành hắn thứ hai.
” Khi Mạc Du nói chuyện, mở mắt, bình tĩnh nhìn Mạc Vân Quả.
“À.
” Mạc Vân Quả lạnh lẽo đáp trở về một câu.
Mạc Du:…… Luôn có một loại cảm giác đàn gảy tai trâu.
“Được rồi, không nói chuyện này, hôm em nay xem thế nào?” Mạc Du nhìn sách vở sắp xếp chỉnh tề, đoán cô cũng xem xong rồi.
“Ừm.
” Mạc Vân Quả đáp.
Mạc Du tùy ý hỏi mấy vấn đề, Mạc Vân Quả trả lời cũng rất hoàn mỹ.
Mạc Du đối biểu hiện của Mạc Vân Quả cực kỳ vừa lòng, em gái của mình, cũng không phải gỗ mục……
Theo sau thời gian, khi Mạc Du xử lý công việc, Mạc Vân Quả tùy ý làm việc của mình.
Thời điểm Mạc Du xử lý công việc thoạt nhìn thật nghiêm túc, nhưng ngẫu nhiên có lúc cũng sẽ sững sờ, vừa thấy chính là thất thần.
Bên kia, Tần Nhu rời đi công ty, về tới nhà của mình.
Đây là một căn nhà một trăm mét vuông, không tính là lớn, cũng không tính là nhỏ.
Trong phòng đồ đạc được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, còn có một ít bồn hoa màu xanh lục, mọc tươi tốt, vừa thấy đã biết chủ nhân rất dụng tâm.