Edit: Linhlady
Đảo mắt đã đến ngày thứ ba, nhưng đối với Mạc Vân Quả lúc này mà nói, đã có lúc không biết đết tột cùng là khi nào.
Không ngày đêm phân chia, cũng không thể yên tâm thả lỏng để ngủ.
Một khi thật sự ngủ, sẽ quên mất thời gian trôi qua bao lâu.
Hơn nữa Mạc Vân Quả đã ba ngày không uống một ngụm nước, ăn một chút đồ ăn nào, lúc này đối với cô mà nói, càng thêm khó chịu.
Tất cả bình luận của phòng phát sóng trực tiếp cô không thể thấy được, thậm chí ngay cả Đoàn Tử đều không có một chút ít tin tức.
Toàn bộ thế giới, dường như chỉ còn lại một mình cô, cũng chỉ có một mình cô.
Mạc Vân Quả đột nhiên nghĩ đến, thật lâu thật lâu trước kia, cô nghe được một câu chuyện xưa.
Một người còn lại cuối cùng trên trái đất, khi anh ta ngồi ở nhà của mình, anh ta nghe được tiếng đập cửa……
Mạc Vân Quả cũng muốn nghe tiếng đập cửa, tuy rằng ở cái phòng này, căn bản không có bất kỳ cánh cửa nào.
Mạc Vân Quả từ ngay từ đầu dựa vào trên tường đã chuyển thành nửa nằm trên mặt đất.
Trên đỉnh đầu ánh sáng vẫn loá mắt như vậy, chiếu rọi ở trên người, dường ngư muốn cướp lấy nguyên khí của côn
Giờ phút này, dường như cô muốn động một ngón tay cũng vô lực……
“Tiểu Quả Quả trạng thái có chút không đúng.
”
“Ừ, hình như có chút chút.
”
“Tiểu Quả Quả mấy ngày cái gì cũng không ăn, thân thể khẳng định chịu không nổi!”
“Cũng không biết vì sao hệ thống muốn an bài nhiệm vụ này, không phải hố người sao?”
“Ta cũng cảm thấy ngư vậy.
”
“Chúng ta đây hiện tại làm sao bây giờ? Cứ như vậy làm nhìn sao?”
“Nếu không thì làm sao?”
Mạc Vân Quả hơi hơi mở to mắt, cô nuốt nuốt nước miếng, khát khô không hề có giảm bớt.
Trong đầu cô tự hỏi rất nhiều thứ, ví dụ như, cô là ai, cô ở nơi nào, vì sao cô lại ở chỗ này.
Tất cả đề tài dường như vô nghĩa lại khiến cô bối rối.
Mạc Vân Quả nhớ tới lần đầu tiên khi tỉnh lại ở bệnh viện, bác sĩ nói cho cô, cô là ai, cô ở nơi nào, vì sao cô sẽ ở nơi đó.
Nhưng mà, hiện tại cô cảm thấy, tất cả không phải là đáp án.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, cô đã được một đám người nhận đưa tới phòng thí nghiệm, ở nơi đó có rất nhiều dụng cụ công nghệ cao, những người đó cũng sẽ đúng giờ đưa tới rất nhiều đồ vật.
Nhưng mà, toàn bộ phòng thí nghiệm, không có ai, ngoại trừ cô.
Đúng vậy, ngoại trừ cô cùng đồ vật thí nghiệm, không còn có cái gì.
Lúc ấy cô, có thể chịu được tịch mịch, bởi vì trong lòng cô vẫn luôn có một tín niệm nói cho cô.
Cô muốn đem thực nghiệm thành công, cô muốn làm một người sống lại.
Cô không biết người kia là ai, nhưng lúc ấy, dường như lại cũng không cần đáp án.
Như vậy hiện tại thì sao? Hiện tại cô cần một đáp án sao?
Mạc Vân Quả tự hỏi mình như vậy, lại một lần nữa chống thân thể, dựa lại trên tường.
Lúc này đã không biết trôi qua bao lâu, giống như đã ngày thứ tư, lại tựa như còn dừng lại ở ngày thứ ba.
Mạc Vân Quả vươn tay xoa xoa huyệt thái dương của mình, cô giống như đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.
Mạc Vân Quả hồi tưởng lại chuyện trước khi gặp Đoàn Tử, lúc ấy cô đã sống qua cuộc sống như thế nào?
Khi ở phòng thí nghiệm, cô gần như quên mất thời gian trôi đi, ngày qua ngày làm những thực nghiệm đó, dường như chỉ một năm, lại dường như trôi qua nhiều năm.
Vật thí nghiệm thay đổi một lần lại một lần, lúc ấy cô, không có người nói chuyện, cô mỗi ngày đối mặt chỉ là những máy móc, lạnh lẽo vô tình.
Nơi cô sống ngăn cách với thế nhân, không phải tốt đẹp như vậy, thậm chí là lãnh khốc vô tình.
Nhưng cô lúc ấy, lại như thế nào?