Phát Sóng Trực Tiếp Trường Quay Phim Thần Quái

Bíp! Bíp! Bíp!

Trên con đường cũ nát của thị trấn, một chiếc xe khách nhỏ lụp xụp và cũ nát không kém dừng lại trước một trạm dừng đơn sơ. Người tài xế hơi sốt ruột bấm còi nhắc nhở những hành khách chưa lên xe hãy nhanh lên.

Cung Tử Quân đột nhiên tỉnh táo lại, cảm nhận được tay phải hơi nặng, hóa ra là đang xách một chiếc ba lô màu xanh đậm.

Cửa sổ xe mở ra, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa thò đầu ra khỏi xe, kinh ngạc nhìn hắn: "Cung Tử Quận! Còn đợi cái gì nữa vậy? Mau lên xe đi! Gì đấy? Cậu đang ngẩn người đấy à?"

Cung Tử Quận thấy khuôn mặt này hơi quen quen nhưng cũng chỉ là hơi mà thôi. Có vẻ rất lâu về trước họ đã từng gặp nhau.

"Ừ."

Sau khi lười biếng đáp lại, Cung Tử Quận đứng yên quan sát xung quanh, đưa ra phán đoán và phân tích tình hình hiện tại.

Tiếp đó, hắn thản nhiên hỏi cô gái buộc tóc đuôi ngựa: "Đang đi đâu vậy?"

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa sững sờ, hét lên: "Cung Tử Quận! Cậu sốt đấy à? Hôm nay là chủ nhật đó! Giờ này không về trường thì còn đi đâu được nữa?!"

Cô gái nói rồi vươn tay ra định sờ trán Cung Tử Quận nhưng hắn lạnh lùng né tránh bàn tay của cô gái.

"Này! Không có ý gì khác đâu. Tôi chỉ định xem có phải cậu bị ốm nặng không thôi." Cô gái buộc tóc đuôi ngựa thản nhiên giải thích, lại chỉ vào mình, nói: "Thế có nhớ tôi là ai không? Tôi! Phàn Tiêu Tiêu! Chúng ta là hàng xóm, cũng là bạn cùng lớp đó!"

Phàn Tiêu Tiêu? Không nhớ.

Cung Tử Quận gật đầu rồi lạnh lùng đáp: "Ờ."


Bíp! Bíp!

Tài xế lại ấn còi, sau đó mất kiên nhẫn nói: "Này mấy đứa lên xe rồi nói chuyện có được không hả? Cả xe đang chờ đấy! Tôi không có thời gian ngồi xem anh chị diễn Thập Bát Tương Tống, sinh ly tử biệt, mất trí nhớ các kiểu đâu!"

Phàn Tiêu Tiêu đỏ mặt, nhăn mũi, có chút bất mãn nói: "Thập Bát Tương Tống gì chứ! Chú An Quốc! Chú đừng có nói linh tinh!"

Không khí trong xe rất ngột ngạt, có mùi đặc trưng của xe khách, đặc quánh và bao bọc lấy mọi người, dù có mở cửa sổ cũng khó mà bay đi. Trên xe có tổng cộng mười hai người, có nam, có nữ, khoảng mười hai, mười ba đến mười bảy, mười tám tuổi. Bọn họ đều mặc đồng phục, ôm cặp sách, có người vẫn còn đang cầm sách đọc. Tất cả đều đang trở về trường học. Hơn nữa, dựa trên sự giống nhau về trang phục và sự quen thuộc của mọi người với nhau, rất có thể họ học cùng trường.

Cung Tử Quận tới một hàng ghế trống, thả cặp xuống chiếc ghế bên trong còn mình thì đặt mông xuống chiếc ghế bên ngoài.

Vừa ngồi xuống, cô gái buộc tóc đuôi ngựa tên Phàn Tiêu Tiêu đã quay lại, lo lắng nhìn Cung Tử Quận và hỏi: "Cậu không sao thật đấy chứ?"

"Tôi phải có sao à?"

Phàn Tiêu Tiêu chép miệng, định nói gì đó nhưng lại nuốt nó xuống, sau đó miễn cưỡng đổi lời: "Cậu có thể đừng như vậy không? Tôi cũng chỉ là đang quan tâm đến cậu thôi mà... Thôi, biết tính tình cậu không tốt nên tôi tha thứ cho cậu đấy."

Cung Tử Quận liếc nhìn cô nàng, nói: "Trông tôi giống người xấu tính lắm à?"

"Không! Không! Tôi xấu tính! Được chưa?" Phàn Tiêu Tiêu nhún vai, quay người lại, khẽ lẩm bẩm: "Đồ vô ơn."

Cung Tử Quận không có ý định để ý nên vờ như không nghe thấy luôn. Đó là vì hắn đang phải để ý đến một chuyện quan trọng hơn, tại sao mình lại xuất hiện ở đây?

Hắn vừa nghĩ, chút ký ức giống như mảnh pháo đỏ rơi vào trong tâm trí của Cung Tử Quận. Lớp 10A2, trường trung học phổ thông Thanh Thạch, Chủ Nhật về trường, bốn rưỡi chiều là phải xuất phát vì bảy giờ tối là có lớp tự học. Có một chuyến xe bus đi từ thôn đến trường, tài xế Ngụy An Quốc cũng là người trong thôn, ngày xưa là đồng nghiệp của cha hắn. Vài năm trước xưởng gạch đóng cửa, Ngụy An Quốc lên trấn tìm được công việc mới ở bến xe, còn cha hắn...


Nghĩ đến cha, vẻ mặt của Cung Tử Quận bỗng trở nên âm u, ánh mắt cũng lạnh lùng hẳn đi. Người cha vô dụng, chỉ có khuôn mặt đẹp trai, của hắn không thể chấp nhận được sự thật mình thất nghiệp. Ông ta buông thả bản thân, suốt ngày chỉ biết uống rượu và nằm nhà ngủ. Mẹ hắn, người phụ nữ cũng chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, chê bai chồng bất tài, thường xuyên cãi vã và đánh nhau với ông ta. Sau cùng, vì quá chán nản nên không biết từ lúc nào mà đã bắt đầu ngoại tình với một người góa vợ ở trong thôn.

Còn bản thân Cung tử Quận thì vì đã số thời gian đều ở lại trường nên cũng chẳng rõ được tình hình ở nhà. Mãi tới hai tháng trước, nhân lúc cha hắn không ở nhà, không hiểu mẹ hắn nghĩ sao lại không kiêng nể gì mà dẫn người đàn ông kia về. Lúc hai người đang vần nhau trên giường thì bị cha hắn đột nhiên trở về bắt được tại trận. Rượu vào lời ra, uống thêm vài chén thì đến chuột cũng dám chiến lại mèo. Cha hắn chạy vào trong bếp cầm con dao ra, ngay lúc mẹ hắn còn đang quạc mồm lên chửi thì đã chém chết cả bà và người đàn ông kia.

Hai người, tổng cộng ba mươi ba nhát dao. Sau đó, kết quả khám nghiệm tử thi của cảnh sát cho thấy, trên hai thi thể tổng cộng chỉ có năm vết chém chí mạng, hai mươi tám vết còn lại đều là do cha hắn thực hiện để trút giận. Ông ta vừa chém vừa chửi, những lời lẽ thô tục và máu thịt tung bay khắp nơi, từ tường nhà cho tới trần nhà. Chém giết xong, cha hắn bần thần ngồi giữa hai cái xác nát bét một lúc rồi mới bình tĩnh gọi điện tự thú. Nửa tiếng sau, ông bơ phờ ngồi trong phòng thẩm vấn của đồn công an và thú nhận những gì mình đã gây ra.

Tối hôm đó, tin tức lan truyền khắp thị trấn. Cô chủ nhiệm đang mang thai, tái nhợt mặt gọi Cung Tử Quận ra khỏi lớp toán nhàm chán, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt hắn vì quá sợ hãi. Thầy tổng phụ trách hói nửa đầu cũng bị sốc, dù đã cố làm ra vẻ buồn bã nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự dò xét. Hiệu trưởng đau lòng nhìn hắn, do dự mãi rồi mới nói cho hắn biết tin mẹ hắn ngoại tình, bị cha hắn giết chết rồi.

Lúc đó, Cung Tử Quận im lặng một lúc lâu mới "Ồ" lên một tiếng rồi đứng ngây người ra đó. Sự việc này khiến hắn không biết nên bày tỏ cảm xúc thế nào, chỉ biết từ giờ trở đi, cuộc đời hắn đã thay đổi.

"Cung Tử Quận, cậu làm bài tập môn Lý được giao hôm thứ Sáu chưa?"

Hồi ức bị một giọng nói cắt ngang, một chàng trai hơi thấp bé, đeo mắt kính quay lại, quan tâm hỏi hắn.

"......"

Cung Tử Quận không trả lời vì trong trí nhớ của hắn không hề có vấn đề này.

Thấy hắn như vậy, chàng trai kia đột nhiên gật đầu rồi lấy cuốn vở bài tập trong cặp ra, đưa cho hắn và nói: "Nè!"

"Làm gì đấy?" Cung Tử Quận hỏi lại.

Chàng trai nghe hắn hỏi thế thì hơi hoang mang, ngây người một lúc mới nói: "Cho cậu chép đó. Không làm bài tập sẽ bị phạt đó, cậu chép của tớ đi."


Nữa! Lại thế! Từ lúc gia đình xảy ra chuyện, hắn đã luôn nhận được sự quan tâm và ý tốt kỳ lạ này, càng ngày càng nhiều.

Có vấn đề! Hắn nhớ là... Không, hắn chẳng nhớ được gì cả, nhưng hắn cảm thấy mọi chuyện có lẽ không phải như vậy. Tuyệt đối không phải như vậy.

"Tôi chưa làm." Cung Tử Quận nói, cố tình lật mở quyển vở bài tập đã viết đầy đáp án ra xem rồi ném trả về, mỉm cười xấu xa, nói: "Hay cậu chép hộ tôi đi."

Chàng trai rõ ràng là đã hơi do dự nhưng chỉ chốc lát sau cậu ta đã hạ quyết tâm, gật đầu nói với Cung Tử Quận: "Được! Cậu đưa vở bài tập của cậu cho tớ đi."

Được.

Được con khỉ! Sự phẫn nộ và ghê tởm vô cùng cực dâng lên từ đáy lòng Cung Tử Quận, thậm chí nhất thời hắn còn có ý định đánh nhau. Nhưng cảm xúc gần như bạo lực này lại biến mất nhanh chóng như khi nó xuất hiện, nháy mắt tan biến như làn khói mỏng. Cung Tử Quận hoàn toàn quên mất những cảm xúc trước đó, trở lại trạng thái bình thường lúc trước.

Hắn ném cặp sách của mình qua, lười biếng nói: "Tự tìm đi."

*

Sau khoảng gần một tiếng đồng hồ, xe bus cuối cùng cũng dừng lại ở cổng trường trung học phổ thông Thanh Thạch trước sáu giờ tối. Mười mấy học sinh lục tục xuống xe, từng người tạm biệt Cung Tử Quận dưới ánh mắt thiếu kiên nhẫn của hắn rồi tốp năm tốp ba đi bộ về ký túc xá.

Cung Tử Quận nhớ ra ký túc xá của mình là phòng cuối cùng trên tầng ba, một gian sáu người đơn sơ, nhỏ hẹp. Trong phòng không có nhiều đồ đạc, chỉ có ba chiếc bàn màu vàng xếp ở giữa, trên bàn có sáu bình đựng nước nóng có mới, có cũ.

Lúc Cung Tử Quận vào phòng thì thấy đã có một cậu bạn đến từ trước rồi. Chốc lát sau, tên của cậu bạn đầu đinh lập tức hiện lên trong đầu Cung Tử Quận: Trương Lỗi. Cùng với cái tên, hình ảnh hắn và Trương Lỗi lúc bình thường cũng hiện lên, tuy không thân thiết lắm nhưng vẫn có thể nói là khá tốt. Hoặc là nói, quan hệ của hắn với nguyên cả ký túc xá, lớp hay toàn khóa đều khá tốt. Nghĩ đến việc bản thân thế mà là một người thân thiện đến vậy, Cung Tử Quận thấy hơi mắc cười, không có bình luận gì về điểm này.

Thấy có người vào, Trương Lỗi quay lại nhìn sau đó cười, nói: "Về rồi đấy à? Ê này! Làm bài tập Lý chưa vậy? Mày không... Ý là tao làm xong bài tập rồi, chép không?"

Cung Tử Quận nhếch mép cười với cậu ta.

"Mày cũng làm rồi à? Thế bài tập tiếng Anh thì sao? Chép không?" Trương Lỗi tỏ ra hơi tiếc nuối khi thua keo này, nhưng vẫn cố gắng bày ra một keo khác.


Thấy Cung Tử Quận vẫn không đáp lại, Trương Lỗi gãi đầu sau đó chỉ vào bình nước nóng trên bàn, nói: "Ờm... Không chép nữa luôn à? Thôi, lần sau muốn chép thì cứ bảo tao nhé. Đừng có ngại đấy. À mà, tao lấy nước cho mày rồi đấy, đầy bình luôn. Dùng đi nhé!"

Xuất phát từ trực giác chứ không phải lễ phép, Cung Tử Quận cho rằng mình nên nói gì đó. Vì thế, hắn liền một tiếng "Cảm ơn" cho có, sau đó về giường mình nằm dưới con mắt kinh ngạc kiêm mừng rỡ của trương Lỗi.

Thực ra hắn không mệt, cũng không buồn ngủ, chỉ là rất hoang mang. Trong lòng hắn cứ có một cảm giác mất mát và trống rỗng khó tả, như đang nhắc nhở rằng hắn đã quên mất một người và một việc rất quan trọng, nhưng dù có cố thế nào, hắn vẫn không nhớ ra được. Cung Tử Quận không thể kìm nén sự cáu kỉnh, chỉ muốn đập phá.

Đúng lúc này, cửa phòng ký túc mở ra, một cái đầu ló vào bên trong, là Quách Lâm Đào phòng bên cạnh.

Quách Lâm Đào chần chừ một lát rồi nói: "Ờm... Thầy tổng phụ trách tìm cậu đó. Nãy tôi gặp thầy ấy ở dưới tòa phòng học, thầy ấy nhờ tôi chuyển lời bảo cậu đến phòng làm việc của thầy ấy trước giờ tự học buổi tối."

"Ừm." Cung Tử Quận đáp.

Quách Lâm Đào lo lắng mà nhìn Cung Tử Quận, nói tiếp: "Còn mười lăm phút nữa, cậu mau tới đi. Hay tôi đi cùng cậu nhé? Nếu ông già đó mà làm phiền gì cậu thì..."

"Thì cậu có đi cùng cũng chẳng ích gì."

Cung Tử Quận thờ ơ đáp rồi đi ra ngoài. Vừa bước hai bước, hắn đột nhiên nhớ ra mình không biết phòng làm việc của thầy tổng phụ trách ở đâu.

"Phòng làm việc của thầy ấy..."

Cung Tử Quận vừa nói vừa quay lại nhìn, nói chưa hết câu đã im bặt. Đằng sau tấm cửa khép hờ của căn phòng ký túc xá chật hẹp, hai bóng người đang lơ lửng trên không trung như hai miếng thịt xông khói sắp khô. Khuôn mặt chúng sưng tấy và thâm tím tái, đôi mắt lồi ra ngoài như thể chúng sẽ vỡ ra hoàn toàn trong giây tiếp theo. Chiếc lưỡi màu tím thò ra ngoài và dán lên ngực chúng, hiển nhiên là đã chết từ rất lâu rồi.

Như cảm nhận được ánh mắt của Cung Tử Quận, Quách Lâm Đào đang phơi trước gió đột nhiên co giật, nhãn cầu đỏ ngầu trong hốc mắt lăn lộn lưỡi giật giật, từng đống chất lỏng nhớp nháp cùng với những âm thanh mơ hồ bị ném vào trong không trung.

"Sao thế?"

"Không có gì. Làm phiền cậu rồi." Cung Tử Quận bình tĩnh đáp lại rồi rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận