Phát Sóng Trực Tiếp Trường Quay Phim Thần Quái

Dọc trên con đường trải đầy sỏi đá, cây thủy lạp ven đường đổ bóng dưới ngọn đèn đường chỗ đậm chỗ nhạt. Hà Chi Châu băng nhanh qua căn số 136, tiếp đến là căn số 137. Sau ngã rẽ, cuối đường là một tòa nhà gỗ ba tầng màu trắng. Dựa vào sự quen thuộc đối với bản đồ khu dân cư này hai ngày qua, Hà Chi Châu biết đó chính là nhà số 140.

"Tiểu Hà? Sao cậu lại tới đây?" Có một bóng người đi từ trong một ngôi nhà ra, cánh cửa sau lưng cô đóng sầm lại.

"Tôi tới nhà 140." Hà Chi Châu nói. Anh ta nhìn nét mặt có vẻ uể oải của Miêu Anh thì quan tâm hỏi: "Chị Miêu? Chị sao thế? Bị thương à?"

Lúc này là 10 giờ 45 phút đêm ngày thứ 2, đã bốn tiếng kể từ lúc Miêu Anh bước vào căn nhà số 142.

"Tôi vẫn ổn." Nét mặt Miêu Anh hơi ảo diệu. Thấy Hà Chi Châu tò mò, cô giải thích sơ qua: "Trong đây có một con tiểu quỷ nên tôi chơi trốn tìm với nó nguyên một buổi tối."

Hà Chỉ Châu nghĩ tới cảnh tượng đó, không kém gì The Grudge của Mỹ, lập tức tỏ ý đã hiểu rồi.

"Thế chị mau về nghỉ ngơi đi. Năm tiếng nữa là con quỷ tiếp theo xuất hiện đấy, tranh thủ còn ngủ được một giấc."

Anh ta nói rồi đưa cho Miêu Anh quyển sổ mà lúc nãy Thời Duyệt đưa mình. Để đề phòng mất mát thì nhóm người chơi đã quyết định thay phiên nhau cất giữ nó trong thời gian nghỉ. Miêu Anh đúng là mệt thật nên không nói nhiều nữa mà gật đầu cầm lấy quyển sổ, sau đó chia tay Hà Chi Châu.

Hà Chi Châu tiếp tục đi về phía căn số 140, vừa đi vừa ngẫm nghĩ, anh ta vẫn cứ cảm thấy phó bản này có gì đó sai sai.

Dò xét khu dân cư, tìm thấy tờ báo trên bảng thông báo rồi lại lần theo tin tức trên đó mà tìm được nhà của ông Alpha, phòng làm việc ở tầng ba không hề khóa cửa, thậm chí lúc bọn họ vào trong thì máy tính còn chưa hề tắt đi, mô hình đã được dựng sẵn vẫn còn đang hoạt động, ngoài ra còn có cả một chương trình khác ghi lại từng kết quả tính toán. Người chơi chia nhau tới địa điểm bị chỉ định trước dựa theo những kết quả đó, và trừ Miêu Anh vừa mới gặp một con tiểu quỷ ra thì đám còn lại đều không hề tính là mạnh, thậm chí trong đó vài con còn bị giải quyết một cách khá là nhẹ nhàng. Tất cả đều vô cùng thuận lợi, vấn đề duy nhất là nó có vẻ thuận lợi quá rồi. Hơn nữa còn có một việc khiến Hà Chi Châu tương đối để ý là tại sao sau mỗi lần bị giết thì quỷ lại biến thành mô hình. Trong đây có hàm ý đặc biệt gì chăng?

Những câu hỏi lần lượt trào dâng trong lòng Hà Chi Châu như bong bóng trong đồ uống có ga. Anh ta ngẫm nghĩ, chân không dừng bước. Đột nhiên, anh ta thoáng nhìn thấy có mấy bóng người bước ra từ một cửa hàng bên đường.

Anh chàng đi đầu để tóc mohican, mặc áo khoác phong cách punk, hai tay đút túi quần nói: "Đại ca, hình như tên nhóc mù Jack ở nhà dì Lucy bị giết mất rồi, không thấy tên của nó nữa."


"Xác chết cô gái ở cống thoát nước nhà Simpson cũng thế. Mới nãy thôi, chớp mắt một cái là tên đã mất luôn."

Một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn với mái tóc hồng cũng mở miệng nói. Cô ta còn đang nhai kẹo cao su, vừa nói chuyện vừa thổi bong bóng. Lúc cô ta hít vào, bong bóng nổ "bốp" một cái.

"Sao lại thế? Lẽ nào còn có người khác tới nữa? Xem ra chúng ta phải hành động mau lên, nhất định không được thua con lợn George ngu ngốc đó được."

"Câm mồm hết đi!" Thanh niên cao lớn mặc bộ quần áo rằn ri đi trong đám đó lạnh lùng nói.

Tiếp theo, gã quay lại nhìn chằm chằm vào Hà Chi Châu cách đó vài bước chân, nhíu mày hỏi: "Anh là ai?"

Đây cũng là câu mà Hà Chi Châu muốn hỏi. Có điều là lời vừa tới mép thì anh ta bỗng nhận ra, những người này có khả năng là NPC của phó bản.

Mặt mũi mấy người này là loại điển hình của người phương Tây, khoảng hai mươi tuổi. Hơn nữa, theo cách mà bọn họ nói chuyện thì không khó để nhận ra rằng bọn họ khá là thân thuộc khu này nên mới biết đứa trẻ nhà dì Lucy trốn trong căn số 142, hay chủ của căn nhà số 145 có xác chết ở cống thoát nước tên là Simpson. Hẳn là đám choai choai không nghe theo thông cáo, lén lút ở lại tìm cái chết. Hà Chi Châu nghĩ như thế, thấy quả thực là giống mấy bộ phim kinh dị Âu Mỹ điển hình.

"Tôi là pháp sư mà ông Alpha mời tới. Mấy cô cậu là ai?" Hà Chi Châu từ tốn đáp.

"Anh là pháp sư diệt quỷ?" Anh chàng để tóc mohican nghe vậy thì giật mình, liếc trên liếc dưới Hà Chi Châu, hoàn toàn không tin tưởng. Gã ta bày ra vẻ mặt kỳ lạ mà nói với chàng trai mặc đồ rằn ri: "Đại ca, anh ta tự nhận là pháp sư diệt quỷ. Ừm..."

"Sao? Không giống à?" Hà Chi Châu không hề bất mãn mà dang hai tay ra nói tiếp: "Nhưng tôi là pháp sư diệt quỷ thật mà. Thực tế là tôi đang tính tới căn số 140, các cậu cũng là dân cư khu này à? Có biết gì về căn số 140 không?"

Tóc Mohican và Tóc Hồng liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều hơi đề phòng người lạ đột nhiên xuất hiện này.

Cuối cùng, Tóc Mohican vẫn hắng giọng nói: "Biết. Đó là nhà của lão Edward. Hai mươi năm trước, ông ta giết chết một người phụ nữ định cưỡng hiếp mình, còn vì thế mà ngồi tù mấy năm. Sau khi khu phố bắt đầu bị quỷ phá thì cô ta cũng trở về."


Tóc Hồng vừa nhai kẹo vừa cười: "Đêm nào cô ta cũng ở trên ban công cố gắng dụ ai đó đi vào. Một khi có người thực sự đi vào định abcxyz gì đó thì... Nghe nói là chết thảm lắm."

"Tức là trong căn 140 có một con ma nữ." Hà Chi Châu gật đầu rồi lại lén dò hỏi: "Nhưng sao mấy người biết được? Con biết tường tận thế nữa chứ."

"Trên diễn đàn nói vậy mà!"

Hà Chi Châu cảm thấy hình như có gì đó không đúng, nhướng mày hỏi lại: "Diễn đàn á?"

"Cô ấy đang nói về diễn đàn của khu này. Người dân ở đây hay đăng những cái mà mình gặp phải lên đó, giống như đăng bài trên facebook ấy." Chàng trai mặc đồ rằn ri mở miệng đáp. Giọng nói của gã rất trầm, còn có cả chút ý cười lạnh lẽo. Trong đôi mắt hẹp, dài hiện vẻ thiếu kiên nhẫn, trông rất giống nam chính mấy bộ phim kinh dị.

Tóc Hồng gật đầu, liếc nhìn Rằn Ri, nói: "Đúng thế. Trên diễn đàn chuyện vớ vẩn gì cũng có, vài chuyện bình thường cũng có. Mọi người lên đó chia sẻ nhiều thông tin lắm, đương nhiên là cũng bao gồm cả mấy chuyện ma quái nữa."

"Có người thì lén lút thu thập thông tin sau chiếc màn hình, lén lút nỗ lực, sau đó khiến mọi người giật mình ngã ngửa..." Tóc Mohican nở nụ cười chế giễu, cố ý kéo dài mấy chữ cuối cùng ra rồi cùng Tóc Hồng đồng thanh hô to: "Ông Alpha!"

Hai người đó nói xong rồi nhìn nhau cười ngặt nghẽo.

Xem ra là không có vấn đề gì, chắc là do mình nghĩ nhiều rồi. Hà Chi Châu thở phào một hơi, liếc nhìn đồng hồ sau đó giơ tay chỉ vào căn nhà ba tầng trước mặt, nói: "Tôi phải đi rồi. Tóm lại là mấy cô cậu mau rời khỏi đây đi, ở đây không an toàn đâu."

Anh ta biết mấy người này sẽ chẳng để lời của mình vào tai nên cũng chỉ thuận miệng nhắc nhở theo thói quen mà thôi. Tiếp theo, anh ta vẫy tay, băng qua hàng rào và đi về phía căn nhà.

Tất cả đều rất bình thường, cho tới khi có tiếng súng vang lên. Anh ta ngã sóng soài ra đất, mắt tối sầm lại, cơn đau dữ dội truyền từ ngực tới. Hà Chi Châu sững sờ, lúc này mới phát hiện ra mình đã bị bắn, máu tươi nóng hổi từ miệng vết thương tràn ra.


"Đại ca, anh ta bảo anh ta là ai cơ? Pháp sư? Haha... Nếu anh ta là pháp sư diệt quỷ thật thì chúng ta là gì nhỉ?" Giọng điệu nhởn nhơ xà lơ của Tóc Mohican vang lên phía sau nhưng bị tiếng gió che lấp, nghe rất mơ hồ.

"Cứ cho rằng anh ta là pháp sư diệt quỷ thật thì cũng không thể tranh giành với chúng ta được. Quỷ nhiều như thế, chết một con là ít đi một con, đâu thể nhường cho người khác được chứ..." Tóc Hồng nói.

Hà Chi Châu nằm dưới đất, đỏ đỏ đen đen nhập nhòe trước mắt. Anh ta cố gắng quay đầu lại nhìn và thấy Rằn Ri bình tĩnh cất cây súng đi, họng súng màu đen biến mất sau lớp túi quần. Tiếp theo sau, gã lạnh lùng nói gì đó với mấy người khác. Hà Chi Châu nhìn cây súng nằm yên trong túi của Rằn Ri mà kinh hãi. Một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu anh ta, tiếc là mọi thứ đã quá muộn. Anh ta cảm thấy tính mạng của bản thân không thể vớt lại nổi nữa rồi.

"Ấy? Cái gì đây?" Tóc Hồng tung tăng chạy tới, nhặt một tờ giấy rơi dưới đất và giơ lên trước đèn để nhìn. "Vé tàu?"

Vé?

Một số hình ảnh khác tiếp tục lướt qua. Trong những hình ảnh lướt qua như đèn kéo quân, Hà Chi Châu thấy bản thân chật vật trốn ở góc chết chỗ mấy chiếc thùng hàng bỏ xếp đống, cắn môi len lén nhìn bên ngoài. Cách đó không xa, một con thú bông siêu to khổng lồ đang đè một chàng trai xuống đất, chiếc cưa máy gầm rú nhanh chóng được nâng lên cao rồi nặng nề hạ xuống.

"A!"

Giữa màn gió tanh mưa máu, dường như cũng có một tấm vé tàu bay bay và bị hút vào chỗ máy cưa, trước khi nó bị cắt nát thì đã bị một cái chân gấu tóm được.

"Tô Úy..."

Hà Chi Châu trợn trừng nhưng không thể nói ra được lời nào. Anh ta bi thương nghĩ, không ngờ mình thế mà lại chết ở đây. Sau đó, Hà Chi Châu lại bật cười. Anh ta đã không thể khống chế được cơ mặt của mình nữa rồi, tất cả các bộ phận đều đã cắt đứt liên lạc với não bộ, có lẽ đến ngay cả não anh ta cũng sắp ngừng hoạt động rồi.

Suy nghĩ của Hà Chi Châu trở nên lộn xộn. Hi vọng Miêu Anh có thể nhận ra thế giới này... Nếu có Tống Dục ở đây thì tốt biết bao, con búp bê của anh ta... Cẩn thận Tô Úy... Trước lúc xuống tàu còn hứa với Lâm Phưởng là về sẽ đi xem phim, không ngờ mình lại thất hứa như vậy...

Mí mắt của Hà Chi Châu càng lúc càng nặng. Trước lúc ánh sáng cuối cùng vụt tắt, Hà Chi Châu lờ mờ thấy không khí khẽ chập chờn, một con số màu vàng chậm rãi hiện lên: 11.

Địa Đàng cuồng hoan có một người tử vong, số người chơi hiện tại: 7 người.

*


Tiếng súng vang lên, chàng trai trẻ ngã xuống, khuôn mặt ôn hòa nhuốm máu, bàn tay đang vươn về phía anh ta cũng buông xuống. Mùi máu tanh nồng ngập tràn trong không khí, cách đó không xa có hàng loạt tiếng bước chân đang chậm rãi tiến lại gần anh ta. Cộp... Cộp... Cộp... Phải rời khỏi đây mau! Kẻ đó sắp tới rồi! Lần lữa mãi thì sẽ không kịp mất! Nhưng sao anh ta lại không thể động đậy nổi thế này? Ai có thể kéo anh ta đi không? Kéo nhẹ một cái thôi...! Sẽ phải có một cánh tay kéo mình đi chứ?!

"Hộc...!"

Lâm Phưởng giật mình ngồi bật dậy, mặt mũi trắng bệch, thở hổn hển như sắp ngạt thở tới nơi. Bên trong căn phòng, trần nhà trắng như tuyết, ánh đèn mờ ảo và rèm cửa đơn sắc lặng lẽ rũ xuống một bên. Vài giây sau, Lâm Phưởng mới nặng nề thở một hơi dài, nhận ra bản thân mình đang nằm ở phòng cho khách trong nhà của Lưu Văn Hiên.

"Sao thế?"

Lúc tối, sau khi tạm biệt Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận, Lâm Phưởng và những người khác tới nhà của Lưu Văn Hiên. Lúc chuẩn bị nghỉ ngơi sau bữa tối, vì lý do an toàn nên Tống Dục đã xin Lưu Văn Hiên cho ở tại một căn phòng có giường tập thể để mọi người có thể ngủ cùng nhau. Tống Dục ngủ rất nông nên lúc này đã tỉnh dậy, nhìn về phía Lâm Phưởng.

Lâm Phưởng cười khổ: "Chắc là áp lực lớp quá nên mơ thấy ác mộng."

Anh ta không nói rõ nên Tống Dục cũng không hỏi, chỉ liếc nhìn đồng hồ treo tường nói: "Mới ba rưỡi, vẫn ngủ thêm được một lúc nữa. Sáng mai còn nhiều việc phải làm lắm."

"Ừ. Tôi đi rửa cái mặt." Lâm Phưởng gật đầu, vẫn cảm thấy hơi choáng váng.

Anh ta vừa nói vừa bước xuống giường. Chiếc giường này vốn không rộng lắm, lại còn sáu người cùng nằm nên có hơi chật chội.

Lâm Phưởng nhìn ngang ngó dọc, cuối cùng chỉ đành huých huých Đồng Văn Khải nằm bên cạnh nói: "Văn Khải, tôi muốn xuống giường, anh dịch sang cạnh một xíu đi."

Đồng Văn Khải không hề đáp lại, có vẻ đang ngủ rất say. Lâm Phưởng thấy thế bèn gọi lại nhưng vẫn không có hồi âm.

Lâm Phưởng chờ thêm một lát mà vẫn không thấy gì nên vươn tay lay lay vai anh ta gọi: "Văn Khải?"

"Bộp!" Một cánh tay của anh ta rớt ra. Giờ khắc này, cơ thể của Đồng Văn Khải cứ như mô hình lego, tất cả các bộ phận đột nhiên rơi rụng hết ra dưới tác động của ngoại lực. Anh ta chết rồi.

Vùng đất cực lạc có một người tử vong, số người chơi hiện tại: 7 người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận