Phật Tội

Nhậm Hoài Tô quả nhiên quay về rất sớm, trên tay ôm một mớ cành nhánh to,
không mảy may phát giác hành động lén lút vừa nãy của nàng. Y bỏ cành
cây xuống, bắt đầu dựng lều. “Cô Quang, đêm nay trăng sáng, cơ thể cô
không khoẻ, vẫn nên cẩn thận là hơn.” Y cởi áo khoác ngoài đắp kĩ lên
đầu nàng, che kín toàn thân, “Đêm mười lăm trăng tròn, ánh trăng có lợi
với lệ quỷ, cô nương là người ngự quỷ, phải cẩn thận.”

Nhậm Hoài
Tô quả nhiên quay về rất sớm, trên tay ôm một mớ cành nhánh to, không
mảy may phát giác hành động lén lút vừa nãy của nàng. Y bỏ cành cây
xuống, bắt đầu dựng lều. “Cô Quang, đêm nay trăng sáng, cơ thể cô không
khoẻ, vẫn nên cẩn thận là hơn.” Y cởi áo khoác ngoài đắp kĩ lên đầu
nàng, che kín toàn thân, “Đêm mười lăm trăng tròn, ánh trăng có lợi với
lệ quỷ, cô nương là người ngự quỷ, phải cẩn thận.”

“Lắm lời!” Nàng lạnh lùng trả treo, “Có lợi hay có hại kệ ta, liên quan gì đến ngươi?”

Y không nổi giận, vẫn cẩn thận trùm kín cho nàng.

Sau đó y ngồi xuống, móc ra vài củ khoai lang trong tay nải mà Cơ Nhị tặng, nướng trên đống lửa. Nàng liếc nhìn dáng người y ngồi điềm tĩnh, trên
đất rải bột xương Nghĩ Long, một loài mãng xà hình dáng tựa rồng, sinh
sống ở nơi tích tụ xương cốt, có khả năng tụ quỷ bẩm sinh, chết rồi xương cốt vẫn còn có thể gây ảnh hưởng lên quỷ mị. Bột xương của nó là một trong những bí thuật ngự quỷ, nhưng Nhậm Hoài Tô ngồi lên mà chẳng có phản ứng gì.

Thế nên nàng biết y không phải là quỷ, bất kể là Nhậm Hoài Tô hiện tại hay thứ có sát
tính khinh người ám trên người y đều không phải quỷ.


Phàm là quỷ, đều phải chịu ảnh hưởng của xương loài mãng xà kia.

Ngọn lửa nhảy múa, nàng nhắm mắt vờ ngủ, Nhậm Hoài Tô ngồi xếp bằng. Tối nào y cũng ngồi thiền, trong lúc ấy, không biết là do hoàn toàn mất đi tri
giác đối với ngoại giới hay do quá tin tưởng nàng, y chưa từng quan tâm
đến việc nàng động tay động chân với mình. Nhưng quái vật này mang theo
bên người khá nhiều thánh vật nhà Phật, nàng cũng không dám hành động
thiếu suy nghĩ, kẻo lại bị thứ gì đó trên người y phát nổ làm bị thương.

Ánh lửa đỏ loè, với người mà nói thực ra không có gì đặc biệt,
thứ nàng ném vào lửa là một loại hương liệu lạ lung, nó toả ra mùi thơm
tương tự như mùi của sinh linh thượng đẳng, mùi này người không ngửi
thấy, nhưng lại có sức quyến rũ mãnh liệt đối với loài lệ quỷ và yêu vật sống bằng cách ăn linh hồn. Nếu Nhậm Hoài Tô là lệ quỷ hay yêu vật thì
nhất định sẽ phản ứng.

Nhưng y vẫn ngồi thiền nghiêm ngắn bên đống lửa, thậm chí một sợi tóc cũng tuyệt không động đậy.

Lẽ nào y không phải quỷ?

Không thể.

Y mọc tóc quỷ, bị ảnh hưởng bởi giết choc, thậm chí từng mở cả quỷ môn, dù chỉ mới khơi ra một lỗ hổng.

Nhưng chỉ vậy thôi đã rất đáng sợ rồi, loài người không có sức mạnh khai mở
quỷ môn, một khi mở, hung thần lệ quỷ lang thang dưới hoàng tuyền địa
ngục sẽ đổ về nhân gian, từ đó nhân gian không phân sống chết, khó nhận
người ma.

Y có sức mạnh của quỷ, tóc của quỷ, mà không phải quỷ?

Có chuyện như vậy ư?

Một con người, một thánh nhân, lẽ nào bỗng dưng sở hữu năng lực lệ quỷ mạnh mẽ không thể nào tưởng tượng được?

Nàng ngửi được Phật khí sực nức trên người y, không hề là giả.

Một kẻ tu hành từ bé, làm thế nào để thân thể đồng thời chứa được cả quỷ
khí? Quỷ khí vì sao không bị ảnh hưởng bởi Phật khí trên người y? Phật
khí vì sao dường như không mảy may hay biết về sự tồn tại của quỷ khí?

Nhất định có một điểm mấu chốt nào đó mà nàng chưa nghĩ đến.

Mùi khoai lang phảng phất trong không khí, một con chuột bị múi thơm hấp
dẫn lủi đến cạnh đống lửa. Nàng thấy Nhậm Hoài Tô mở mắt, lấy củ khoai
trong lửa ra, đưa cho con chuột.


Con chuột giật mình chạy mất bóng.

Nàng thầm hừ lạnh một tiếng, giả nhân giả nghĩa! Y trực tiếp đưa tay vào
lửa, với tu vi của y, cho tay vào lửa trong một thời gian ngắn sẽ không
bị thương, nhưng nếu là quỷ, sẽ tuyệt đối không dám động vào. Y thực sự
là người, nhưng là loại người gì?

Ánh trăng dần sang tỏ, bóng thỏ (1) đã treo cao.

Đã đến giờ nuôi quỷ, nàng không thể tiếp tục vờ ngủ nữa.

Trăng sang ngời, có tiếng ù ù mơ hồ rỉ ra từ quạt quỷ, Nhậm Hoài Tô mở mắt,
trông thấy từng luồng khơi đen lờ lững tuôn ra từ quạt, một luồng, hai
luồng, ba luồng… Chẳng mấy chốc, mười trượng quanh họ dày đặc thứ khói
đen ấy, không đếm được là bao nhiêu. Những thứ này rõ ràng sợ lửa, chúng chừa ra một khoàng không quanh đống lửa. Khói đen phủ kín ánh trăng, Cô Quang dỡ cái áo y đắp trên người nàng xuống, thong thà đứng dậy. Nàng
trút từ ngực áo ra một thanh đoản đao, cứa vào cổ tay, từng giọt máu đỏ
theo đó dần chảy xuôi xuống, rơi vào khoàng không… Những âm thanh ù ù
vang vọng, tiếng quỷ kêu khò khè, mấy giọt máu chưa kịp chạm đất đã bị bóng quỷ cướp đi, vô số quỷ ảnh lượn
lờ dưới cổ tay nàng như đom đóm, giành giật lấy từng giọt máu.

Nàng đứng quỷ ảnh bay dưới thấp, ánh trăng rọi xuống từ bầu không đổ trên
vai nàng, làn da trắng ngần phát ra thứ ánh sáng nhợt nhạt như thể có gì đó đang bị hút đi, sắc mặt nàng xanh xao không rõ vì mất máu hay vì
trăng.

Ngay lưc ấy, một bóng đen nghiêng tới, nàng ngoảnh nhìn,
Nhậm Hoài Tô cầm chiếc ô giầy dầu hơi nghiêng, chậm rãi đứng lại bên
nàng, che bớt ánh trăng.

Vạn quỷ giành giật máu nàng, lúc y bước
qua, có lẽ như trong lòng đang có chuyện suy nghĩ, nàng bất giác mỉm
cười với y, một nụ cười chừng như thân thiết.


Y vừa cầm ô, vừa đưa qua một mảnh vải trắng. Nàng nhất thời không hiểu, ngây người nhìn mảnh vải.

Hồi lâu sau nàng mới vỡ lẽ, mảnh vải là để băng vết thương.

“Cô Quang, thịt da trên thân thể, không thể thương tổn.” Y đang nói.

“Phật Tổ của người không phải dạy ngươi xẻo thịt mình cho hùng hổ ăn sao? Ta
cho quỷ ăn lại không được? Hổ là chúng sinh, sư tử cũng là chúng sinh,
lẽ nào quỷ mị không phải chúng sinh?” Nàng lạnh lùng nói, “Ta không cho
quỷ ăn, chúng sẽ đói mà chết, đại sư, lòng từ bi của ngươi ở đâu?”

Y khẽ chuyển chiếc ô sang cho nàng, tư tay giúp nàng băng bó vết thương.
Quỷ ảnh không lấy được máu tươi đồng thanh rên xiết, nhất tề xông về
phía Nhậm Hoài Tô, y nhặt thanh đao của nàng lên, cứa một nhát trên cổ
tay mình, “Ngả Phật từ bi, không thể đứng nhìn cái khổ của kẻ khác.”

Nàng đảo mắt, vô số quỷ ảnh đổ sang giành giật máu Nhậm Hoài Tô, máu y sánh
đặc lạ lung, chảy rất chậm. Chốc sau, y lại cầm đao cứa thêm một nhát. Nàng chợt giật mình, chăm chú nhìn vết thương trên cổ tay y, máu chảy ra rất ít, dù cứa rất sâu, khi y cứa vết thứ hai thì vết thương đầu tiên gần như lành hẳn.

Đây là…

“Nhậm Hoài Tô!” Nàng thình lình chộp lấy cánh tay y, “Ta có chuyện muốn hỏi
ngươi, từ bé đến lớn ngươi thực sự chỉ tu hành trong chùa? Hai mươi mấy
năm nay ngươi nhớ được những gì? Sư phụ ngươi là ai? Ngươi đã ở Bích Phi tự bao lâu? Nói hết cho ta biết, lập tức nói cho ta biết!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận