Editor: Gấu Gầy
Dù đã nửa đêm, nhưng khi Lục Trăn từ câu lạc bộ đi ra, làn da của cậu vẫn bị làn hơi nóng ẩm bao bọc.
Cậu vén chiếc quần short lên, hơi hối hận vì hôm nay mình đã ăn mặc phong tình như vậy.
Ở không xa, có người vẫy tay gọi cậu, Lục Trăn biết mình không thể trốn tránh, hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm giác căng thẳng khó hiểu, bước tới.
Người đàn ông cao lớn tựa vào siêu xe, hắn đã cởi áo vest ra và thay bằng áo gió, cổ áo mở rộng để lộ nếp nhăn trên áo sơ mi, mái tóc được giữ bằng gel cũng đã rối bời không ít, loà xoà trước trán, cùng với góc áo gió kia, cả hai đều đang bay bổng giữa trận gió đêm nhẹ nhàng.
Ngón tay hắn kẹp điếu thuốc, khi Lục Trăn tiến lại gần, hắn chủ động dập tắt và vẫy tay xua đi làn khói còn vương, rồi mỉm cười với người đến.
Lục Trăn vô thức lại vén quần lên, ước gì có thể tìm được mảnh vải che đi đôi chân thon dài tự hào của cậu.
"Trông cậu rất đẹp." Giọng nói của người đàn ông rất dễ nghe, thanh mát ẩn chứa chút khàn khàn, chui vào trong tai, như lông vũ nhẹ nhàng phất phất, mềm mại mà ngứa ngáy.
"Chỉ là tôi không hiểu cậu đang nóng hay lạnh." Lời nói hàm chứa sự ranh mãnh, ánh mắt vô cảm của hắn di chuyển giữa đôi chân trần của Lục Trăn và chiếc áo khoác lông nhân tạo rộng lớn, sau đó xác nhận lần nữa, "Nhưng thực sự rất đẹp."
Cảm giác đó lại đến, giống như bị ai đó nắm lấy hơi thở. Ngón tay Lục Trăn siết chặt không khí, sau đó cứng nhắc nói: "Phàn tiên sinh, cảm ơn anh hôm nay, thực ra anh không cần phải tốn kém, họ... không tính là bạn bè của tôi."
"Biết mà."
"Biết ư?"
Không biết có phải do chạm vào rượu hay không, nụ cười của người đàn ông không còn dịu dàng như trước, hắn lười biếng dựa vào xe, đôi môi cong lên một cách hờ hững.
"Vừa vào phòng tôi đã thấy cậu đứng đó như một chú gà trống, hiên ngang khí phách trước mặt họ, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn đã xảy ra chuyện không vui."
Cách gọi "chú gà trống" cưng chiều dính dấp không kém gì "Trăn Trăn" về sức mạnh sát thương, Lục Trăn tự động bỏ qua những sóng gió khó hiểu trong lòng, miễn cưỡng tìm kiếm trong ký ức: "Tôi không phải là người cuối cùng anh nhìn thấy sao?"
Người đàn ông phì cười, mang theo chút tinh nghịch: "Chỉ là làm bộ thôi, để tăng thêm hiệu ứng kịch tính."
Lời nói này nửa thật nửa đùa, quả nhiên Phàn Tiêu thấy sự khó hiểu trong mắt Lục Trăn.
Hai người ngồi cạnh bãi đậu xe, lúc này có xe chạy qua phía sau Lục Trăn. Ngón tay dài của Phàn Tiêu đặt lên cúc áo khoác của chàng trai trẻ, nhẹ nhàng móc một cái, bất ngờ kéo cậu tới trước mặt mình.
Chiếc xe hơi lao vút qua, mang theo làn gió khiến cho lông giả trên áo của Lục Trăn bay phấp phới, giống như trái tim không thể kiểm soát của cậu lúc này, hoàn toàn lộn xộn.
Ngón tay không hề buông lỏng, vẫn cài vào cúc áo, Phàn Tiêu cúi đầu nhìn chàng trai trẻ gần như dán lên người mình, nhẹ giọng nói: "Mời họ uống rượu là để tát vào mặt bọn họ, không ai được phép bắt nạt Trăn Trăn chúng tôi."
"!!!"
Nóng quá, làn sóng nhiệt từ phòng vẽ tranh, hơi nóng mùa hè, nhiệt độ của máu đều đang bốc cháy! Lục Trăn ngây người nhìn vào khuôn mặt điển trai của người đàn ông, cảm nhận nhịp đập gấp gáp của trái tim mình vọng vào màng nhĩ.
Bất ngờ, tiếng chuông điện thoại vang lên, xé tan bầu không khí bất thường giữa hai người. Lục Trăn vội vàng bước lùi một bước, lấy điện thoại ra trong sự hoảng loạn, sau khi nhìn thấy cái tên hiện rõ trên màn hình, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Phàn Tiêu thành công nhận ra sự ân hận tự trách trong biểu cảm của Lục Trăn, hắn tựa người lại vào xe, cảm thấy hứng thú nhưng vẫn nho nhã lịch sự hỏi: "Cần tôi tránh ra không?"
Lục Trăn lắc đầu, nhận cuộc gọi: "Ừm, sắp xong rồi, bây giờ em đang ở cùng... bạn bè."
Quả nhiên, Phàn Tiêu nghe thấy giọng nói của Du Thư Lãng từ trong ống nghe truyền đến. Cúi đầu che giấu nụ cười khó hiểu, hắn lấy ra hộp thuốc lá, rút một điếu thuốc ra và kẹp giữa răng.
Hút thuốc đúng lúc có thể làm cho tâm trạng người ta trở nên vui vẻ hơn, như hắn bây giờ.
Cuộc gọi của Lục Trăn vẫn tiếp tục: "Anh cứ tăng ca đi, không cần đến đón em, về nhà em sẽ gọi điện cho anh."
Bóng dáng cao lớn đột nhiên ập tới, như thể muốn ôm lấy Lục Trăn vào lòng, lồng ngực cường tráng gần như chạm vào mũi miệng cậu, chất liệu quần tây mỏng manh lướt qua da đùi mịn màng của cậu, để lại một cảm giác mát lạnh.
Người đàn ông nhanh chóng vung tay bên cạnh Lục Trăn, mang theo làn gió phất vào cổ cậu.
Phàn Tiêu cúi người xuống, ghé sát tai Lục Trăn thấp giọng nói: "Có muỗi, tôi đã giúp cậu đuổi đi rồi." Hắn nghiêng đầu nhìn chiếc điện thoại đặt bên tai kia của Lục Trăn, tử tế nhắc nhở, "Người trong điện thoại hỏi cậu làm sao vậy? Anh ta có vẻ hơi... lo lắng."
Lục Trăn như bừng tỉnh từ giấc mơ sâu, vội vàng ôm lấy tay che điện thoại lại nói vội: "Em không sao, đừng lo, chỉ là gặp phải... côn trùng bay. Em cúp máy trước nhé, được rồi, tạm biệt."
Lục Trăn cúp điện thoại, thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, Phàn Tiêu đã tách người ra, hút thuốc và hỏi: "Hút một điếu thuốc, cậu có phiền không?"
Thấy Lục Trăn lắc đầu, hắn dùng diêm để châm thuốc, sau đó lắc cổ tay để tắt ngọn lửa đom đóm kia.
"Vừa rồi trong điện thoại là...?"
Làn khói trắng hoà cùng giọng nói của Phàn Tiêu bay đến bên tai Lục Trăn, chàng trai trẻ trầm ngâm một lát, giống như hạ quyết tâm nói: "Phàn tiên sinh, tối nay làm phiền anh rồi, tiền rượu đó tôi sẽ trả lại cho anh, nhưng hiện giờ tôi không có nhiều như vậy, anh có thể cho tôi trả từ từ được không?"
Không đợi Phàn Tiêu phản ứng, cậu lại nhanh chóng nói tiếp: "Còn nữa, người vừa gọi điện cho tôi là..."
"Phàn ca, Lục Trăn? Hai người chưa đi à?" Giọng nam dễ nghe đột nhiên ngắt lời Lục Trăn.
Theo tiếng nhìn lại, là gã đẹp trai ngồi chính giữa sofa phòng VIP. Gã bước ra từ câu lạc bộ, đi xuống từng bậc thang, nụ cười ngọt ngào, ánh mắt như móc câu luôn dừng trên người Phàn Tiêu, không chia sẻ cho Lục Trăn nửa phần.
Gã bước đến một cách ung dung, đứng rất gần Phàn Tiêu, ngửa mặt bày ra vẻ mặt nũng nịu hờn dỗi: "Rượu của Phàn ca làm người ta say, anh mua rượu sảng khoái, nhưng người ta say anh lại mặc kệ."
"Vậy sao?" Phàn Tiêu nhàn nhạt cắn đầu điếu thuốc, trong làn khói mỏng lam nhạt lượn lờ, hắn liếc nhìn người bên cạnh hững hờ cười nói, "Thật là có lỗi."
Sau đó ánh mắt của hắn chuyển hướng, lại đặt trở về trên người Lục Trăn và hỏi: "Cậu vừa mới nói người vừa gọi đến là... ai?"
Lục Trăn nhìn gã đẹp trai đứng sau Phàn Tiêu, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, chậm rãi nắm tay thành quyền, lắc đầu nói: "Không có gì, anh ấy là... người nhà."
Phàn Tiêu nhướng mày: "Người nhà?" Không biết hắn vừa nghĩ đến chuyện gì buồn cười, vui vẻ hít sâu một hơi thuốc lá rồi kết luận, "Người nhà của cậu... thực sự rất quan tâm đến cậu."
Gã đẹp trai bên cạnh không thích bị bỏ qua, gã bèn nheo mắt tinh nghịch, ngón tay móc vào tay áo Phàn Tiêu, nhẹ nhàng lắc lư cánh tay hắn: "Rượu của Phàn ca làm người ta say, anh tính chuộc lỗi như thế nào đây?"
Lại là giọng nói chậm rãi và thong thả: "Cậu nói xem."
Gã đẹp trai liếc nhìn chiếc siêu xe bên cạnh, dùng thái độ kiêu kỳ dè dặt nói: "Em hơi chóng mặt, hay là Phàn ca đưa em về nhà được không?"
Người đàn ông cười nhẹ một cái, Lục Trăn dường như thấy được sự lạnh lùng trong đôi mắt nửa cười của hắn.
Phàn Tiêu hít một hơi thuốc lá thật sâu rồi nghiêng đầu thổi ra, sau đó vứt điếu thuốc xuống đất rồi dùng đế giày dập tắt. Làm xong những việc này, hắn đột nhiên giơ tay, hất văng ngón tay đang móc vào ống tay áo.
Hắn lùi lại phía sau, đút hai tay vào túi quần tây, hơi cúi người, nhìn chằm chằm vào gã đẹp trai, gằn từng chữ nói: "Tôi sợ đồng tính, tránh xa tôi ra một chút."
"Nhưng..." Hắn khoác cánh tay lên vai Lục Trăn, "Ngoại trừ Lục Trăn."
Lục Trăn: "!!"
—--------