Phật Tứ Diện

Editor: Gấu Gầy

Tấm chăn không ngừng nhấp nhô cuối cùng cũng trở nên yên bình sau một hồi rung động, ngón tay nắm chặt ga trải giường từ từ thả lỏng, tĩnh mạch màu xanh nhạt không còn lồi lên, bởi vì mất sức mà trở nên tái nhợt. Một bàn tay lớn màu nâu sẫm chạm vào da thịt, từ cánh tay lớn trượt xuống cánh tay nhỏ, cuối cùng phủ lên bàn tay kia, mạnh mẽ tách rời các kẽ ngón tay, chen vào nắm chặt.

Phàn Tiêu đuổi theo nụ hôn của Du Thư Lãng, dùng đầu lưỡi miêu tả đôi môi của anh hết lần này đến lần khác, thích đến mức siết chặt rồi cắn nhẹ, làm người ta phát cáu, đáp trả bằng một vết cắn, thấp giọng trách móc: "Lấy ra, không còn sức để làm nữa."

Phàn Tiêu cảm thấy thỏa mãn, cũng ngoan ngoãn nghe lời, hắn vẫn mặc nguyên bộ đồ làm việc, đứng dậy xử lý một chút, kéo khóa quần, gợi cảm một cách rối tinh rối mù.

Nước được đưa đến bên môi Du Thư Lãng, người đàn ông nghiêng đầu ghét bỏ: "Anh tự lo được."

Phàn Tiêu ôm lấy người, cưỡng chế uống vài ngụm: "Đúng rồi, trước kia toàn là chủ nhiệm Du chăm sóc người khác trên giường dưới giường."

Du Thư Lãng cắn một điếu son, liếc Phàn Tiêu cười: "Ghen à? Vậy em nằm dưới để anh làm, anh cũng sẽ chăm sóc em trên giường dưới giường."

Phàn Tiêu mặt mày bí xị, ghé vào sau gáy Du Thư Lãng gặm tới gặm lui. Du Thư Lãng đưa tay xoa xoa tóc hắn, bất đắc dĩ nói: "Em đừng cắn ở đó, trời ấm rồi, sẽ bị người ta nhìn thấy, Điền Tiểu Điềm hôm qua còn hỏi anh, có phải anh đang đọc tiểu thuyết đánh vần gì đó hay không, anh cũng không biết phải trả lời thế nào."

Phàn Tiêu không hiểu, cũng lười quan tâm, một mình gặm nhấm bình giấm cũ.

"Sau này trên giường anh chỉ chiều chuộng mình em." Du Thư Lãng tháo điếu thuốc, chủ động tiến lại để hắn hôn, gọi hắn bảo bối này bảo bối nọ, cuối cùng mới dỗ dành được Phàn Tiêu.

Hai người ôm nhau trong ánh chiều tà, bóng tối mênh mông bao phủ lấy cả thành phố, từng ánh đèn lần lượt được thắp sáng, dần dần kết nối thành vạn ánh đèn của muôn nhà.

"Anh từng rất ghét thời khắc chạng vạng thế này, trong lòng cảm thấy trống rỗng. Cảm giác như những ánh đèn được thắp sáng kia đã kết nối mọi người lại với nhau thành một tấm lưới, chỉ có mình anh bị loại ra ngoài, cô đơn thừa thãi."

Lời nói của Du Thư Lãng rất nhẹ nhàng, giống như làn khói anh thổi ra. Khi khói thuốc gần tan biến, anh hỏi Phàn Tiêu: "Còn em thì sao? Em có cảm giác như vậy không?"

"Em sợ đêm tối." Phàn Tiêu tựa cằm lên vai Du Thư Lãng, "Mặc dù thường tự nhốt mình trong phòng kín, nhưng em thực sự sợ bóng tối, sợ rằng ngay phút tiếp theo sẽ thấy nước biển từ từ dâng lên."

Khi ánh nắng cuối cùng bị đêm tối nuốt chửng, Du Thư Lãng ôm chặt lấy Phàn Tiêu, vươn tay bật đèn phòng.

Ánh sáng của bóng đèn sợi đốt chiếu sáng lên mày mắt dịu dàng của anh: "Bây giờ, anh cũng đã được ánh đèn kéo vào tấm lưới đó, ngôi nhà của chúng ta cũng là một trong vạn ánh đèn kia, còn em, không cần phải tự nhốt nhìn trong bóng tối nữa, đừng sợ Phàn Tiêu, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

Em chữa lành nỗi cô đơn của anh, anh giải thoát em khỏi ám ảnh trong lòng, hai linh hồn tan vỡ ôm nhau, vừa vặn tạo nên một bức tranh hoàn hảo...

Hai người cùng nhau tắm rửa, sau đó cùng nhau nấu cơm. Nấu cơm xong lại qua nhà bên cạnh đón Thiêm Thiêm về. Nhà bên cạnh chuyển đến một gia đình mới, ba người, đứa nhỏ tuổi xấp xỉ Thiêm Thiêm, là một cô bé xinh xắn, chỉ mất ba ngày, đã trở thành bạn thân nhất của Thiêm Thiêm.

Phàn Tiêu cẩn thận bóc tôm cho Thiêm Thiêm, đống tôm chất đầy nửa dĩa mà không thấy Thiêm Thiêm động vào.

"Con muốn mang cho Sơ Tam nếm thử, bạn tốt là phải chia sẻ với nhau."

Phàn Tiêu lau tay bằng khăn giấy, rót rượu cho Du Thư Lãng và mình, cụng ly, anh cười nói: "Chủ nhiệm Du, chúc mừng nha, Thiêm Thiêm nhà chúng ta chính là một cậu bé lãng mạn."

Du Thư Lãng từ từ uống, mắt cười: "Cũng không biết sau này sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối."

"Không sợ rắc rối, theo đuổi không được con gái người ta mới rắc rối, phải không Thiêm Thiêm?"

"Phải!"

Cả nhà vui vẻ, Du Thư Lãng nhìn hai khuôn mặt tươi cười, trong lòng bỗng nhiên căng tràn hạnh phúc.

Sau khi ăn cơm, Thiêm Thiêm đã chơi cả ngày bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, Du Thư Lãng giúp cậu bé tắm rửa, kể chuyện trước khi đi ngủ, mãi đến khi Thiêm Thiêm ngủ say mới tắt đèn rời phòng ngủ.

Phàn Tiêu đã rửa chén xong, đứng trong bếp nhỏ giọng nói chuyện điện thoại. Thấy Du Thư Lãng, liền tiến lại gần, ôm lấy người, buông lỏng sức lực trên người, trở thành một gánh nặng ngọt ngào. Giọng của hắn khi nói chuyện điện thoại cũng trở nên dính dính, bị Du Thư Lãng véo eo một cái mới trở lại bình thường.

Cúp điện thoại, Du Thư Lãng hỏi: "Chuyện của Hứa Trung?"

Phàn Tiêu gật đầu: "Hứa Trung muốn mở cuộc họp hội đồng quản trị, dự định lấy chỗ của em."

Du Thư Lãng lấy hai lon bia từ tủ lạnh: "Em định thế nào?"

Phàn Tiêu cười hỏi: "Sao không thấy anh lo lắng cho em?"

"Khi nào Phàn tổng nhà chúng ta để cho người ta ức hiếp? Lo lắng cũng là lo Hứa Trung có thể sẽ chết thảm mà thôi."

Phàn Tiêu nhận lấy bia, kéo Du Thư Lãng ngồi xuống sofa: "Cổ phần trong tay lão sắp sửa nhiều hơn em rất nhiều, không có bất kỳ trở ngại nào để đẩy em khỏi vị trí Tổng giám đốc của Đầu Tư Phẩm Phong."

Du Thư Lãng suy nghĩ một lát: "Em không muốn giữ Phẩm Phong nữa à?"

Phàn Tiêu cụng lon bia với Du Thư Lãng: "Nói chuyện với chủ nhiệm Du luôn khiến người ta không cần phí sức, đúng, em không muốn giữ Đầu Tư Phẩm Phong nữa."

"Đầu Tư Phẩm Phong là một công ty có tính chất đầu tư, dựa vào nguồn vốn lớn liên tục từ phía sau hỗ trợ, bây giờ nhà em đã sụp đổ, sẽ không còn vốn đầu tư tiếp theo nào được bơm vào công ty nữa, những dự án em đầu tư trước đó có lợi nhuận khá tốt, nguồn vốn lưu động trên sổ sách không ít, thêm vào đó Hứa Trung lại kéo thêm một vài đối tác, nên lão rất muốn có được Đầu Tư Phẩm Phong."

Phàn Tiêu nhẹ nhàng hôn đi bọt bia trên khóe miệng Du Thư Lãng, mỉm cười nói tiếp: "Theo như em biết, một số đối tác mà lão kéo vào, ý kiến không thống nhất, có người muốn đầu tư vào ngành công nghiệp mới nổi, cũng có người muốn tiến vào ngành công nghiệp game, còn Hứa Trung cả đời làm việc trong lĩnh vực y dược, lão vẫn muốn đầu tư vào nghiên cứu phát triển dược phẩm."

"Điều công ty phát triển cần tránh nhất là không có kế hoạch rõ ràng. Hứa Trung hiện tại vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, chỉ toàn tâm toàn ý muốn cướp lấy vị trí của em, em muốn tận dụng lúc lão đang hứng thú để bán hết cổ phần trong tay."

"Phàn Tiêu nuốt lấy hơi bia mát lạnh trong miệng: "Thuyền sắp chìm, nhưng đôi giày của em không thể ướt."

"Em có quá nhiều cổ phần trong tay, muốn bán ra cũng không phải là chuyện dễ dàng." Du Thư Lãng đặt vấn đề.

"Việc chuyển nhượng cổ phần giữa các cổ đông không cần phải thông qua hội đồng quản trị. Vì vậy, em đã liên kết với một cổ đông nhỏ, để anh ta lén lút thông báo cho Hứa Trung, em vì thiếu tiền nên muốn chuyển nhượng một phần cổ phần của Đầu Tư Phẩm Phong, nhưng điều kiện của em là chuyển nhượng tạm thời, sau nửa năm em sẽ mua lại cổ phần với giá cao hơn 3%, nghĩa là đến lúc đó, em vẫn là người sở hữu cổ phần lớn nhất của Đầu Tư Phẩm Phong."

"Đây là cái bẫy do em và cổ đông kia bày ra?"

"Đúng, mục đích là để dẫn dụ Hứa Trung vào trận. Lão hay được sẽ cố gắng mua cổ phần trong tay em bằng mọi cách, cũng biết em chắc chắn không bán cho lão, vì vậy lão sẽ thông qua người trung gian để mua, đó chính là kết quả em muốn."

"Bây giờ lão đã vào trận rồi?"

"Ừm, ngày mai em đi ký hợp đồng." Phàn Tiêu cẩn thận nắm lấy cổ tay của Du Thư Lãng, "Có lẽ em phải rời đi ba ngày, Chủ nhiệm Du làm ơn, tối nay cho em ở lại nhé."

Sau khi hai người tái hợp, Phàn Tiêu vẫn chưa từng ngủ lại qua đêm. Mỗi ngày hắn đều bị Du Thư Lãng quét ra ngoài vào phút chót, rồi lại chờ tới sáng hôm sau, mang theo bữa sáng hớn hở chạy đến.

Du Thư Lãng đặt chai bia xuống, đẩy tay Phàn Tiêu ra, đứng dậy mở cửa ra vào, nhìn vẻ mặt thất vọng của người đàn ông, cười nói: "Đi vứt rác đi, xong rồi quay lại."

—---------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui