Phật Tứ Diện

Editor: Gấu Gầy

Lục Trăn hít một hơi thật sâu rồi bước lên sàn catwalk. Cậu không phải là người mẫu chuyên nghiệp, không đủ cao và thiếu kinh nghiệm. May mắn thay, người thuê cậu cũng không quan tâm, chỉ cần trông đẹp và phù hợp với sản phẩm được trình diễn là được.

Cuối cùng, lý do chính là giá của những người mẫu nhỏ như Lục Trăn rất rẻ.

Đây là một buổi tổng duyệt, nhưng Lục Trăn lại cảm thấy căng thẳng bất thường. Người mẫu áp chót đã đi từ hậu trường ra ánh đèn sân khấu, và khi anh ấy quay người ở cuối sàn diễn chữ T, Lục Trăn bước bước đầu tiên.

Là người mẫu cuối cùng xuất hiện, cậu đội chiếc vương miện phiên bản giới hạn duy nhất dành cho nam giới trên đầu, khác biệt với những trang sức được trình diễn trước đó, chiếc vương miện này mục đích nhằm để nâng cao giá trị thương hiệu và khoe kỹ năng của nhà thiết kế.

Vì là tổng duyệt, xung quanh sàn catwalk chỉ có vài khán giả rải rác, chủ yếu là nhân viên của nhà tổ chức và công ty thương hiệu.

Cũng có những người đặc biệt, như người đàn ông ngồi ở vị trí cuối sàn diễn chữ T. Hắn mặc bộ suit màu tối chỉnh tề, kết hợp với áo sơ mi cổ điển cùng tông, cúc áo được cài đúng mức, kéo dài đến dưới cằm, vô cùng lịch lãm, sự cấm dục và phong độ đều chia sẻ nhau một nửa.

Đôi chân dài thả lỏng vắt chéo, bên dưới bộ suit cao cấp là sự mạnh mẽ dẻo dai, hắn ngồi xuống một cách tự nhiên, liền trở thành tâm điểm.

Người đàn ông ấy đôi mắt thâm trầm, nhìn thẳng về phía sàn diễn T trước mặt, sau khi trải qua biết bao ánh mắt cố ý lẫn vô tình, cuối cùng hắn cũng lộ ra nụ cười điển trai cuốn hút.

Lục Trăn bước đến từ từ, tâm lý mà cậu năm lần bảy lượt xây dựng đều sụp đổ trong nụ cười bất chợt ấy, hoảng hốt đến mức chân suýt vấp ngã, gần như té xuống.

Người đàn ông dưới sân nhíu mày, chân vắt chéo hạ xuống, nhưng không hề tỏ ra lo lắng quá.

Lục Trăn nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, đứng thẳng xoay người trở về, hoàn thành màn trình diễn chốt show không mấy trọn vẹn.

"Phàn tiên sinh." Khi Lục Trăn đến khu vực nghỉ ngơi, trên mặt vẫn còn trang điểm, "Xin lỗi đã để anh đợi lâu."

"Không có đợi lâu, xem show rất thú vị." Không hề có lời khách sáo giả tạo, giọng điệu của Phàn Tiêu nghe hết sức chân thành.

"Anh thích xem show hả?" Lục Trăn hơi bất ngờ, Phàn Tiêu đôi khi tạo cho người ta cảm giác hắn rất giống Du Thư Lãng, ôn hòa lịch sự, cư xử đúng mực, vì vậy cậu tự nhiên cho rằng Phàn Tiêu cũng sẽ giống như Du Thư Lãng, không mấy hứng thú với kiểu sự kiện thời trang này.

Phàn Tiêu nhẹ nhàng vuốt tóc Lục Trăn, những mảnh kim tuyến lấp lánh rơi lả tả, cũng có những mảnh cứng đầu kiên trì, dính chặt vào tóc, hắn dùng đầu ngón tay gỡ ra mảnh vụn trong tóc, miệng lơ đãng đáp lại: "Vì có cậu, nên mới thấy thú vị."


Rầm, Lục Trăn cảm thấy mình rơi vào một vũng nước sôi, như một con tôm không rõ đường đi, bị từ từ hấp chín thành màu sắc say lòng người.

Cậu cào cào tay trên quần, một lúc lâu sau mới ổn định lại hơi thở rồi hỏi: "Lần này Phàn tiên sinh vẫn muốn mời tôi làm người mẫu?"

Những mảnh vụn trong tóc được quét rơi, tay Phàn Tiêu theo tóc nhẹ nhàng trượt xuống, dọc theo vai Lục Trăn rủ xuống bên thân.

"Lần này không phải, lần này tôi đặc biệt đến để nhờ cậu giúp đỡ."

Lục Trăn tỏ ra vẻ mặt bối rối: "Giúp đỡ? Giúp việc gì? Phàn tiên sinh còn có việc gì khác cần tôi giúp sao?"

Phàn Tiêu mỉm cười một cách cưng chiều: "Tất nhiên, chúng ta có thể tự tin một chút được không, Trăn Trăn?"

"Ngày mai tối tôi có một bữa tiệc quan trọng, nhưng cậu cũng biết đó, tôi mới đến nơi này, xung quanh không có nhiều bạn bè để giúp tôi tạo dựng mặt mũi, đối phương có ba người, tôi lại không thể đi một mình, vậy bạn có thể đi cùng tôi không, giúp tôi tiếp đãi khách một chút?"

"Tiếp đãi khách?" Trong giới của Lục Trăn có nhiều chuyện bẩn thỉu, "tiếp đãi" có thể được hiểu theo nhiều cách.

Phàn Tiêu lập tức hiểu ý, trên mặt mang theo ý cười: "Chỉ là mọi người cùng nhau uống rượu tâm sự, tôi đảm bảo trước 12 giờ tối sẽ đưa cậu về nhà an toàn."

"Tôi không có ý gì khác." Lục Trăn hơi ngượng ngùng, sau đó lại có chút vui mừng, "Lần trước Phàn tiên sinh giúp tôi như vậy, lần này tôi chắc chắn sẽ tận tâm."

Phàn Tiêu vừa muốn cảm ơn, thì thấy một người đàn ông đội mũ nồi đi về phía này, anh ta có vẻ khó xử, nhưng vẫn nhanh chóng giải thích mục đích mình đến.

"Lục Trăn, phía nhãn hiệu bảo tôi thông báo với cậu, phần trình diễn vương miện cuối cùng không cần cậu nữa, thay người khác rồi, bạn vẫn trình diễn những bộ trang sức trước đó."

Lục Trăn có chút kinh ngạc, lại cảm thấy xấu hổ vì Phàn Tiêu đang ở cạnh, cậu vội vàng hỏi: "Tại sao lại thay tôi, có phải vì tôi vừa rồi trình diễn không tốt lắm?"

Trong buổi tổng duyệt biểu diễn không hoàn hảo là chuyện thường xảy ra, dù sao mọi người cũng chưa phát huy hết sức lực. Người đàn ông đội mũ nồi im lặng một lúc, méo miệng nói: "Trong giới của chúng ta cũng chỉ thế thôi, ai trả tiền nhiều người đó có quyền lực, cậu cũng biết mà, thôi, một thương hiệu không phổ biến, mất đi vị trí cuối cùng cũng không sao, còn có lần sau nữa mà."

"Lần sau..." Lục Trăn nuốt vào câu sau, mặt mày thất vọng.

"Có chỗ nào tôi có thể giúp được cậu không?" Sau khi người đàn ông đội mũ nồi đi, Phàn Tiêu hỏi.


Lục Trăn cười khổ lắc đầu, cố gắng lấy lại tinh thần nói: "Tối mai tôi sẽ đến đúng giờ."

Quán bar "Airbus" rất nổi tiếng trong thành phố.

Đẩy cánh cửa gỗ sâu mọt ra, chính là không gian sao sa bao la rộng lớn, sâu thẳm huyền bí, mênh mông xa xôi, trước tầm mắt là những ánh sao trời, những đốm sáng phẳng lì như đáy gương, cùng với những không gian kì ảo khác nhau nổi lên tứ phía.

Cánh cửa ọp ẹp từ từ đóng lại, tựa như một nhát dao cắt đứt mọi liên kết của người bước vào với thế gian phàm trần, tất cả những gì từng được cho là trường cửu, vô tận, vĩnh hằng, đều là sự hão huyền nơi phồn hoa đô hội.

Dựa vào ghế sofa, Phàn Tiêu chậm rãi nhấm nháp ly rượu trong tay. Hắn nhìn lên vòm trời đầy sao, bỗng nhiên cảm thấy trò chơi của mình thật nhàm chán.

Những năm qua, hắn luôn tìm niềm vui trong cuộc sống đơn điệu tẻ nhạt của mình, Du Thư Lãng là niềm vui mà hắn tìm được, giữ hắn hứng thú trong thời gian dài nhất, và cũng là người mà hắn tốn nhiều tâm tư nhất. Nhưng vào lúc này, dưới vòng vây của những tinh tú giả tạo, hắn lại cảm thấy mệt mỏi, lại một lần nữa nảy sinh cảm giác tâm như tro tàn.

Nước biển lạnh giá tựa như từ từ dâng lên từ dưới chân, hắn như lại mắc kẹt trong thế giới đầy kinh hoàng và bi thương đó. Sóng biển ngập trời, tiếng hét của đám đông, bản năng chạy trốn, liên tục có người bị sóng cuốn đi, chỉ có đôi bàn tay ấm áp kia kiên định kéo hắn, nói với hắn "Phàn Tiêu, mau chạy đi"!

Không muốn chạy nữa, không chạy nổi nữa.

Nếu sợ hãi thì hãy quẹt một que diêm.

Diêm cũng ướt rồi, đưa tôi theo với.

"Phàn tiên sinh!" Nước biển từ từ rút đi, lộ ra khuôn mặt tươi cười của Lục Trăn, "Chúng ta cùng nhau uống một ly rượu nhé."

"Được thôi." Phàn Tiêu thản nhiên đáp lại, "Nhưng tôi muốn nghe cậu hát một bài trước."

"Tôi? Hát?" Lục Trăn nhìn về phía sân khấu quán bar với micro đứng chình ình ở giữa, "Tôi không được, tôi hát không hay."

Phàn Tiêu nhận một hộp quà tinh xảo từ tay trợ lý, ngón tay nhẹ nhàng mở dải ruy băng, bao bì nhung màu xanh đậm được mở ra, một chiếc vương miện đính đầy các loại pha dưới sự phản chiếu của bầu trời sao lung linh lấp lánh.

Lục Trăn sững sờ: "Đây là... chiếc vương miện chốt show của buổi trình diễn?"


"Đúng vậy, bây giờ nó thuộc về cậu rồi." Phàn Tiêu nói một cách nhẹ nhàng, "Đây là đồ của cậu, không thích hợp để người khác đội."

Thấy Lục Trăn vẫn còn hơi mơ hồ, trợ lý người Hoa của Phàn Tiêu đúng lúc nói: "Lục tiên sinh, Phàn tổng đã trở thành khách hàng lớn đầu tiên của 'Tâm Ni' trang sức mùa thu đông, chiếc vương miện này là ngài ấy mua để tặng cho cậu, ngoài ra phía thương hiệu cũng bày tỏ cậu là chủ nhân của chiếc vương miện này, nên chính cậu sẽ là người trình diễn nó trên sàn catwalk."

Không đợi Lục Trăn kịp tiêu hóa xong những thông tin này, Phàn Tiêu đã lấy vương miện ra khỏi hộp quà đội lên đầu cậu, nhẹ nhàng nói bên tai Lục Trăn: "Hoàng tử điện hạ, không biết tôi có may mắn được nghe cậu hát một bài không?"

"Câu này là nói theo vở nào đây?"

Bạn bè của Phàn Tiêu lại gần ồn ào, Lục Trăn vội vàng đứng dậy, đỏ mặt lúng túng nói: "Nếu Phàn tiên sinh không ngại khó nghe, tôi sẽ..."

Phàn Tiêu chậm rãi dựa về phía sau, đặt một tay lên lưng ghế sofa, duỗi thẳng cơ thể, vắt chéo chân, ánh sáng trong mắt hắn còn rực rỡ hơn cả ngàn sao.

"Đi đi." Hắn nói.

Theo tiếng nhạc vang lên, ánh đèn mờ ảo trong quán bar lại càng tối hơn, ánh sáng duy nhất tập trung giữa sân khấu. Một bài hát chậm rãi truyền đến, giọng ca của Lục Trăn không tệ, tràn đầy tình cảm.

Cậu đội vương miện từ trên sân khấu nhìn xuống, Phàn Tiêu giơ cao ly rượu.

"Người này là ai vậy?" Thi Lực Hoa cầm ly rượu nói, "Gần đây sao anh chỉ toàn chiêu mộ đàn ông thế?"

Phàn Tiêu không nói gì, giơ tay đẩy Thi Lực Hoa ra xa. Có lẽ đã đến lúc kết thúc trò chơi, hắn lấy điện thoại ra gọi cho một số, đẩy nhanh tiến trình trò chơi.

Cuộc gọi chỉ mới vang lên vài tiếng đổ chuông đã được kết nối, giữa chốn ồn ào, Phàn Tiêu nghe được một tiếng "Phàn tổng" trầm ấm.

"Phàn tổng."

Hai từ đơn giản đột nhiên kéo hắn trở lại khoang xe tăm tối, hắn đang áp đảo người đàn ông nóng bỏng để đòi một hình phạt, người đó ánh mắt mong đợi tràn ngập tham lam, sau khi lưu luyến lướt qua tay mình, nhẹ nhàng hỏi: "Phạt thế nào?"

Phạt thế nào?! Khao khát hôm qua chưa được giải toả của Phàn Tiêu lại bất ngờ trỗi dậy!

Điều đó... không bình thường.

"Phàn Tiêu?" Trong điện thoại lại vang lên giọng nói của Du Thư Lãng, lần này đã đổi cách xưng hô.

"Thư Lãng." Giọng nói của Phàn Tiêu hơi trầm, hắn hỏi đối phương trong ồn ào, "Anh đang làm gì vậy?"


"Tôi à? Không làm gì cả, ở nhà xem bóng đá thôi."

Ánh mắt của Phàn Tiêu đổ dồn về phía Lục Trăn trên sân khấu, môi hơi mở: "Có bạn gái xem cùng đúng không? Thật tốt nhỉ."

Đối phương ngừng một chút, lại nói: "Chỉ một mình thôi."

"Ồ? Chủ nhiệm Du đêm dài đằng đẵng không có mỹ nhân đồng hành?"

"Em ấy tối nay có tiệc."

"Thật đáng tiếc cho một đêm tốt lành."

Lời của Phàn Tiêu hơi mất chừng mực, giọng nói bên kia bất đắc dĩ: "Gọi điện tìm tôi có chuyện gì không?"

"Cũng không có gì," mày mắt Phàn Tiêu hàm chứa nụ cười, "Ở quán bar nghe thấy có người hát hay, nên muốn mời anh cùng nghe một chút, dù sao anh cũng là người bạn duy nhất của tôi ở thành phố này."

Hắn giơ điện thoại lên, ánh mắt nhiệt tình dần giảm bớt: "Nghe thấy không? Hay không?"

Tiếng hát xa xôi, lại bao bọc trong âm thanh hỗn độn, người kia im lặng hồi lâu, đưa ra một câu trả lời qua loa: "Cũng được."

"Thư Lãng, đến chơi một lát không, Airbus, chỉ có vài người bạn chơi được thôi."

"Không phải cậu nói ở thành phố này chỉ có mình tôi là bạn sao?" Người trong cuộc gọi khẽ cười, "Phàn tổng đi đến đâu cũng không thiếu bạn bè, sau này đừng đề cao tôi nữa."

"Còn có chuyện gì không? Không có thì tôi cúp máy đây, đang xem bóng đá."

Giọng điệu không mấy lịch sự khiến Phàn Tiêu bật cười, hắn tốt tính nói: "Chủ nhiệm Du càng ngày càng không khách khí với tôi, phép tắc ban đầu đâu rồi?"

Đối phương cũng cười: "Phép tắc là dành cho người ngoài, còn cậu không tính."

Trái tim bỗng dưng rối loạn, tiếng hát trên sân khấu cũng dừng lại.

Một lúc lâu sau, Phàn Tiêu giơ điện thoại lên nghĩ, thực ra trò chơi vẫn khá thú vị.

—-----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận