Phật Tứ Diện

Editor: Gấu Gầy

Trường Đại học Tài chính Lâm Thị đang tu sửa nhà thi đấu thể thao, đôi giày da cao cấp giẫm lên gạch đá, bám một lớp bụi mịn.

Băng qua công trường xây dựng, Phàn Tiêu thấy một thanh niên đứng bên hồ nhân tạo, lông mày và mắt bị cành liễu trơ trụi che khuất, nhìn không rõ.

Hắn cúi người phủi phủi bụi bám trên ống quần rồi mới không nhanh không chậm đi tới, đến gần hỏi: "Trương Thần? Em trai của Du Thư Lãng?"

Phàn Tiêu không hề giấu giếm khí thế, đúng như ý muốn khiến thanh niên tỏ ra lo sợ, có chút e dè gật đầu, đáp lại: "Đúng, là tôi."

Phàn Tiêu hơi rũ mắt quan sát thanh niên, hắn không giống Du Thư Lãng, trông thanh tú hơn một chút, diện mạo mơ hồ còn giữ được dáng vẻ của thời niên thiếu, chỉ là giữa lông mày nặng nề u ám.

"Cậu định đứng nói chuyện sao?" Phàn Tiêu lạnh lùng hỏi.

"À, chúng ta qua bên kia ngồi có được không?"

Phàn Tiêu theo hướng chỉ của thanh niên, nhìn thấy một chiếc ghế dài bên hồ, hắn nhíu mày, nhưng cũng bước đi qua đó.

Phàn Tiêu sợ lạnh, lại không thích mặc quần áo dày cộm, trên người chỉ mặc một chiếc áo len, cũng may buổi sáng lúc ra khỏi nhà, dưới sự uy hiếp của Du Thư Lãng, hắn đã khoác thêm áo khoác lông cừu.

Quấn chặt áo khoác, Phàn Tiêu ngồi trên ghế dài, hắn có chút không kiên nhẫn, liền đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện của cậu tôi đã điều tra qua rồi, lấy thân phận nghiên cứu sinh đại học kinh tế tài chính lừa gạt người già rút tiền tiết kiệm, sau đó cậu dùng số tiền đó giúp họ đầu tư chứng khoán, kiếm hoa hồng từ đó."

Phàn Tiêu nhìn người thanh niên bên cạnh, trong mắt lộ rõ sự khinh thường: "Đây vốn không phải là chuyện lớn gì, cậu sai ở chỗ tham lam quá mức, không chỉ kiếm hoa hồng mà còn ăn chặn, hơn nữa gần đây cậu giao dịch thất bại, làm mất một nửa số tiền, bây giờ đã không thể che giấu được nữa."


Thanh niên vội vàng biện hộ: "Theo hợp đồng, tôi chỉ là người giao dịch trung gian, nếu có thua lỗ, người đầu tư phải chịu, không liên quan đến tôi!"

Phàn Tiêu lấy ra một điếu thuốc kẹp vào miệng, cười giễu cợt: "Nhưng số tiền cậu nhét vào túi riêng còn nhiều hơn con số trong hợp đồng."

Hắn hỏi nhẹ nhàng: "Ở đây có thể hút thuốc không?" Không đợi đối phương trả lời đã châm thuốc, hít sâu một hơi rồi thổi ra khói, "Cậu tưởng rằng chỉ cần qua mặt những người già này là xong, nhưng không ngờ người con trai của bà bác đầu tư nhiều nhất lại không phải dạng vừa, không chỉ thuê chuyên gia lấy được chứng cứ cậu làm giả dữ liệu, mà còn muốn tống tiền cậu một khoản, nếu không sẽ làm lớn chuyện."

Thanh niên tái mặt, giống như bầu trời xám xịt của trời đông. Bỗng dưng, hắn nheo mắt đầy hung tợn, tức giận nói: "Tôi không phải đến đây để nghe anh hả hê, không phải anh đã nói trong điện thoại anh là bạn của Du Thư Lãng, có thể giúp tôi sao?!"

Phàn Tiêu nhấc mi mắt: "Cậu thường gọi thẳng tên anh trai mình như vậy sao?" Hắn quét mắt nhìn trang phục của thanh niên, từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu, "Theo tôi biết, mọi chi phí của cậu đều do anh trai cậu chịu, nhưng ngoại trừ lần này cậu xin tiền, bình thường tôi chưa bao giờ thấy cậu chủ động liên lạc với anh ấy."

Nụ cười khinh bỉ chuyển sang mặt thanh niên, hắn "hừ" một tiếng bằng mũi: "Anh và Du Thư Lãng là quan hệ đó phải không? Muốn làm hài lòng Du Thư Lãng thì cứ giúp tôi làm việc, sau này tôi sẽ bảo anh ấy ngủ với anh thêm vài đêm."

Phàn Tiêu cắn điếu thuốc bỗng nhiên mỉm cười, hắn đặt cánh tay lên lưng ghế dài, thả lỏng cơ thể, vắt chéo chân: "Chuyện này thú vị hơn tôi tưởng, có vẻ như chuyến đi này không uổng phí."

Hắn bỏ điếu thuốc, thô lỗ nói: "Bù đủ vốn gốc, cộng thêm số tiền bồi thường, dù anh trai cậu có bán nhà cũng không đủ số tiền đó, con trai bà bác kia sẽ không chờ cậu gom tiền, nếu anh ta làm ầm lên, bằng cấp và tương lai của cậu sẽ hỏng bét."

Ánh mắt hoảng loạn của thanh niên như những cành liễu đu đưa theo gió, lộn xộn và hỗn độn. Phàn Tiêu thưởng thức đủ rồi, mới tiếp tục nói: "Tôi có tiền, cũng có mối quan hệ, chuyện của cậu không khó giải quyết." Khói thuốc mang theo hơi ấm xẻ ngang không khí lạnh lẽo, vật lộn một hồi, từ từ tan biến, "Nhưng, tôi không cần phải thông qua cậu để làm hài lòng anh trai cậu, tôi muốn ngủ với anh ấy bao nhiêu lần thì ngủ."

Thanh niên đột nhiên đứng dậy, tức giận đến nỗi cổ họng phồng lên: "Vậy anh tìm tôi làm gì? Để xem trò cười à?!"

Phàn Tiêu từ từ ngẩng mắt, giữa lông mày có chút sắc bén: "Tôi chỉ không muốn cất bức ảnh lại mà thôi."


"Cái gì?"

Người đàn ông nói một cách lơ đãng: "Tiền gốc và tiền bồi thường tôi sẽ trả thay cậu, con trai bà bác kia cũng đã đồng ý không truy cứu trách nhiệm của cậu nữa. Luật sư của tôi đang soạn thảo văn bản thỏa thuận, ước chừng ngày mai có thể ký với đối phương."

Phàn Tiêu nhìn đôi mắt sáng lên của thanh niên, kéo dài giọng nói thêm: "Nhưng có một điều kiện."

Thanh niên không giấu được vui mừng, ngồi phịch xuống bên cạnh Phàn Tiêu: "Anh trai, anh nói điều kiện gì, tôi đều đồng ý hết!"

"Dễ dàng gọi anh trai như vậy à?" Phàn Tiêu cảm thấy khó chịu trong lòng, giọng nói lạnh đi: "Điều kiện là sau này cậu hãy tránh xa anh trai cậu ra, đừng có chuyện rách nát gì cũng đến tìm anh ấy."

Thanh niên sững sờ, nhanh chóng thu lại nụ cười, khinh thường nói một tiếng: "Làm như tôi thích tới lui với anh ta lắm vậy. Tìm anh ta, là vì anh ta nợ tôi, nợ gia đình chúng tôi, cả đời này anh ta dù thế nào cũng không thể trả hết!"

Phàn Tiêu nhíu mày: "Lời này có ý gì?"

"Sao anh không đi hỏi Du Thư Lãng?" Thanh niên hừ một tiếng, "Cũng đúng, chuyện như thế làm sao anh ta có thể nói ra."

Phàn Tiêu im lặng một lúc, lại bắt đầu cười tinh quái: "Trương Thần, tôi đã chi ra nhiều tiền như vậy, không nghe được vài đoạn chuyện xưa cũ à?"

"Nghe thì nghe, anh muốn nghe, tôi có gì không thể nói." Thanh niên kéo mũ áo bông lên đầu, khuôn mặt chìm trong bóng tối, không thể nhìn rõ sắc mặt.

"Du Thư Lãng không phải anh trai ruột của tôi, anh ấy là đứa trẻ mồ côi mà mẹ tôi nhặt được ở bãi rác, lúc đó anh ấy bảy tuổi, mùa đông lạnh giá mặc áo mỏng đi nhặt phế liệu, mẹ tôi thấy thương nên đưa về nhà."


"Mẹ tôi có chút khiếm khuyết trí tuệ, tôi không biết ba tôi là ai, bà ấy cũng không biết. Tôi và mẹ tôi luôn dựa vào nhau, sau đó lại có thêm Du Thư Lãng."

"Mẹ tôi làm thùng carton, làm giúp việc, đạp máy may làm lót giày để nuôi anh ấy ăn học, cuối cùng cũng đưa anh ấy lên đại học, nhưng anh ấy... nhưng anh ấy lại là thằng đồng tính!!"

Tiếng rống giận vỡ òa trong gió lạnh, không biết cái nào lạnh hơn.

Phàn Tiêu tháo điếu thuốc: "Điều này có liên quan gì?"

"Dĩ nhiên là có! Khi anh ấy học cấp ba, bị người ta phanh phui là người đồng tính, gây ra một trận bão lớn. Anh ấy bị học sinh toàn trường tẩy chay, bị những kẻ xấu bắt nạt, nhưng Du Thư Lãng mạnh mẽ, dùng bạo lực để chống lại bạo lực, sau vài lần ra tay đánh trả không ai dám động vào anh ấy nữa, anh ấy lại bình yên vượt qua thời kỳ cấp ba, thi đậu đại học, nhưng lại hại tôi!"

"Khi anh ấy tốt nghiệp cấp ba, tôi đang học lớp mười một, những tên lưu manh trong trường không làm gì được Du Thư Lãng, lại đến bắt nạt tôi! Anh biết hai năm đó tôi sống thế nào không?" Thanh niên đột nhiên quay đầu, Phàn Tiêu thấy đôi mắt đỏ ngầu của hắn, "Mỗi ngày chỗ ngồi của tôi đều có rác, đồng phục ướt đẫm, bị đánh hội đồng trong nhà vệ sinh, họ nói Du Thư Lãng là thằng đồng tính, tôi là em trai anh ấy, tôi chắc chắn cũng vậy!"

Thanh niên run rẩy nói: "Những điều này tôi đều có thể chịu đựng, ai bảo anh ấy là anh trai tôi, là người tôi ngưỡng mộ từ nhỏ đến lớn!"

"Nhưng mà..." Thanh niên cúi người, chôn mặt vào lòng bàn tay, "Hôm đó tôi lại bị người ta đánh, mẹ tôi thấy tôi bị thâm mũi sưng mặt liền chạy đến trường học, muốn thuyết phục đối phương đừng đánh tôi nữa, nhưng bọn chúng cười mẹ tôi là kẻ ngốc, tất cả mọi người đều hò reo, nói trong nhà chúng tôi một người đồng tính, một người ngốc nghếch, còn lại một người là kẻ hèn nhát!"

"Tôi nóng lên, đánh nhau với những người đó, mẹ tôi chạy tới can ngăn..." Thanh niên bắt đầu nghẹn ngào, "Trong cảnh hỗn loạn, không biết ai đã đẩy mẹ tôi một cái, bà không đứng vững, lăn xuống cầu thang... gãy cổ, nằm trên giường bệnh chịu đựng hai tháng... rồi qua đời."

Gió lạnh thổi qua, rít lên như một khúc hát bi thương.

Nhưng, một giọng nói bình tĩnh đã cắt ngang nỗi buồn vô tận: "Mặc dù tôi rất tiếc, nhưng chuyện này liên quan gì đến anh trai cậu?"

"Không liên quan?!" Thanh niên bất ngờ lớn tiếng, "Nếu anh ta không phải là thằng gay chết tiệt, chuyện này đã không xảy ra; nếu lúc đầu anh ta không phản kháng quyết liệt như vậy, những người đó cũng không sẽ giữ hận trong lòng, đối xử với tôi quá đáng, mẹ tôi... mẹ tôi cũng sẽ không vì vậy mà chết!"

"Cái đầu mày mẹ kiếp nghĩ cái quái gì vậy?" Phàn Tiêu dừng lại một chút, cảm thấy chưa mắng đủ mạnh, trong đầu lựa chọn lại những câu mới học, mở miệng lại lần nữa, "Con mẹ nó cái đầu mày bị kẹp cửa à? Mày yếu đuối dễ bị bắt nạt lại còn đổ lỗi do anh trai mày mạnh mẽ? Nếu hắn để người khác bắt nạt, mày sẽ có kết quả tốt sao?"

"Anh biết cái gì? Mẹ tôi đã cứu mạng anh ta, nhưng anh ta lại giết chết mẹ tôi, vậy nên Du Thư Lãng nợ tôi, nợ mẹ tôi, cả đời anh ta cũng trả không hết!"


Phàn Tiêu nhìn thanh niên vẻ mặt bi phẫn, suy nghĩ một lát rồi bất ngờ cười: "Tao thấy thực ra trong lòng mày biết rất rõ ràng, chỉ là cố tình làm ngơ, chẳng qua là muốn Du Thư Lãng cảm thấy tội lỗi, cả đời làm trâu làm ngựa nuôi mày."

Hắn đứng lên, lạnh lùng nói: "Ngày mai 10 giờ sáng ký thoả thuận tại nhà hàng Mãn Phúc Lâu, tiền tao sẽ trả cho mày, nhưng mày không được nói với Du Thư Lãng đã gặp tao, cứ nói bằng chứng đối phương không đủ, mày chỉ cần trả lại tiền đã ăn chặn là được."

Sắc mặt của người trẻ tuổi thay đổi nhanh chóng, bây giờ lại là vẻ mặt phục tùng, liên tục nói "Vâng".

Trước khi rời đi, Phàn Tiêu thổi ra làn khói cuối cùng, hắn nhấc cằm về phía thanh niên, liếc nhìn tay hắn.

Thanh niên hơi sững sờ, mở tay ra một cách hoang mang.

"Cao lên." Phàn Tiêu ra lệnh.

Người trả tiền là ông chủ, Phàn Tiêu bây giờ có quyền lực tuyệt đối trước mặt thanh niên.

Tay lại được nâng cao hơn một chút.

Nụ cười tan rã, đôi mắt của Phàn Tiêu bất ngờ trở nên sắc lẹm, hắn lấy điếu thuốc, không chút cảm xúc đè tàn thuốc nóng bỏng vào lòng bàn tay người đối diện.

Trong tiếng kêu đau đớn thấu tận tim gan, hắn hời hợt nói: "Xin lỗi, gần đây không có thùng rác."

Vỗ vỗ bả vai thanh niên: "Bảo vệ môi trường là trách nhiệm của mọi người."

Nói xong, người đàn ông cao lớn quay người đi về hướng mình đã đến.

—--------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận