Editor: Gấu Gầy
Hơi nước lượn lờ và nhiệt độ nồng nhiệt tạo nên chút mờ ám.
Mép bồn tắm đặt một bàn tay thon dài, khẽ rung động, một giọt nước từ đầu ngón tay trượt xuống, mang theo hơi nóng rơi thẳng xuống đất.
Ngẩng cao cằm, bên trên yết hầu và đường cổ gợi cảm là thần sắc lạnh lùng, chỉ là thỉnh thoảng thần sắc này cũng sụp đổ, lẫn lộn vào sự mê muội và trầm luân trong vô thức.
Lần đầu tiên Du Thư Lãng nhận ra một số suy nghĩ trong cơ thể mình lại không thể kiểm soát như vậy, vừa rồi Phàn Tiêu chỉ nhẹ nhàng xoa bóp vết bầm của mình, đã vô tình khơi gợi lên những dục niệm của anh.
Khao khát và lý trí liên tục đấu tranh, anh không ngừng tự phỉ nhổ bản thân, nhớ đi nhớ lại những lời sỉ nhục của Bạch Vũ Bằng, nhưng cuối cùng vẫn giống như bị ma xui quỷ khiến gọi lại Phàn Tiêu, dựa vào câu "lần cuối cùng" của hắn để phóng túng chính mình.
Giống như mở ra một lỗ hổng cho sự bứt rứt, những suy nghĩ bị đóng băng từ lâu phản ứng gấp bội, Du Thư Lãng tự cho mình là người bình tĩnh kiềm chế, nhưng trước cơn sóng tình quen thuộc đã lâu không gặp, lại hoàn toàn không có sức chống đỡ, vẻ lạnh nhạt trên mặt cuối cùng không thể duy trì, chỉ có thể bất lực, để mặc mình đắm chìm trong làn sóng tình cuồn cuộn...
Khác với sự bá đạo cường thế trước kia, Phàn Tiêu hôm nay dịu dàng như một tấm lưới. Nụ hôn nhẹ như lông vũ in trên làn da của Du Thư Lãng, tinh tế nhẹ nhàng.
Bàn tay của Phàn Tiêu thô ráp hơn nhiều so với trước, có lẽ vì gần đây hắn tự mình làm rất nhiều việc. Du Thư Lãng đã thấy hắn tự tay khiêng hàng ở tiệm thuốc, những thùng thuốc to lớn mà ai nhìn vào cũng thấy nặng nề, Phàn Tiêu đã khiêng chúng qua lại nhiều lần trong một buổi sáng lạnh lẽo, đến mức mồ hôi ướt đẫm lưng.
Dù bàn tay thô ráp chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng khi chạm vào làn da, nó trở thành cảm giác khó mà diễn tả.
Du Thư Lãng khẽ run lên, Phàn Tiêu lập tức dừng mọi động tác, khẩn trương hỏi: "Không thoải mái sao? Hay là trên người đau chỗ nào?"
Hắn nhìn Du Thư Lãng qua làn sương mù trong không khí, ánh mắt vừa dịu dàng vừa sốt ruột.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn như vậy, Du Thư Lãng không thích giao tiếp tỉnh táo, lý trí chợt lóe lên khiến anh cảm thấy hối hận và sợ hãi.
Anh tỏ ra lạnh nhạt: "Không bảo cậu dừng thì đừng dừng."
Ánh đèn trong phòng tắm bị thân hình cao gầy che khuất, Phàn Tiêu lại cúi người áp sát Du Thư Lãng, khuôn mặt điển trai sắc sảo, ẩn trong đôi mắt thâm tình là sự nồng nhiệt và bi thương.
Hắn hôn nhẹ vào khóe môi Du Thư Lãng, nhẹ giọng nỉ non: "Nếu không thoải mái, phải nói cho tôi biết."
Chờ đến khi mọi việc kết thúc, Phàn Tiêu ôm Du Thư Lãng, đợi anh hồi tỉnh sau khi đạt được khoái cảm, sau đó dùng nước rửa sạch người trong lòng, rồi bế anh trở về phòng ngủ.
Đặt Du Thư Lãng xuống giường, Phàn Tiêu mới nhớ ra một việc: "Thiêm Thiêm đâu? Không ở nhà à?"
Du Thư Lãng nhàn nhạt ừ một tiếng: "Ở nhà hàng xóm bên cạnh."
Phàn Tiêu nghĩ cũng đúng, người như Du Thư Lãng, nếu Thiêm Thiêm ở nhà, anh sẽ không làm những chuyện như thế. Hắn đắp chăn cho Du Thư Lãng, tự mình mặc một bộ quần áo đơn giản, rồi đi lấy chén canh gừng đã được giữ ấm, nhìn Du Thư Lãng uống một chén đầy, sau đó dùng dầu thuốc xoa bóp vết bầm trên cơ thể anh.
Sau khi làm xong mọi việc, Phàn Tiêu mặc quần áo tử tế, ngồi bên giường, nhìn Du Thư Lãng giả vờ ngủ, ánh mắt chứa đầy sự lưu luyến và bi thương.
Du Thư Lãng là thần của hắn, cũng là tâm ma của hắn.
Là người nắm tay nói cho hắn biết thế giới này không tệ, cũng là người nói với hắn trốn tránh nỗi đau trong lòng không có nghĩa là yếu đuối. Là người luôn lặng lẽ bảo vệ hắn tiến về phía trước, cũng là người phá vỡ định kiến nhân sinh chán chường của hắn.
— Nhưng mà, mình lại làm tổn thương anh ấy.
"Thư Lãng, tôi đi đây, sau này sẽ không xuất hiện nữa, anh hãy tự chăm sóc bản thân và Thiêm Thiêm." Hắn cúi đầu, in lên môi Thư Lãng một nụ hôn sâu, "Đây là tiếng Thái (Anh là sự dịu dàng trong sóng mắt tôi, anh là sự bất tử trong trái tim tôi, anh gần như là toàn bộ lý do để tôi yêu thế giới này, mong anh luôn hạnh phúc trong suốt quãng đời còn lại.)"
Phàn Tiêu cuối cùng cũng đứng dậy, nhìn Du Thư Lãng lần cuối, nhấc chân đi về phía cửa.
"Đừng vội động đến Bạch Vũ Bằng, nếu động vào hắn, phải khiến hắn không bao giờ có cơ hội ngóc đầu lên được." Người giả vờ ngủ hé môi mỏng, thốt ra một câu nhẹ nhàng sau lưng Phàn Tiêu.
Phàn Tiêu ngoái đầu nhìn lại: "Biết rồi, tôi sẽ không hành động bốc đồng."
"Còn nữa..." Thư Lãng từ từ mở mắt, "Vừa rồi..."
"Chuyện vừa rồi là tai nạn, tôi sẽ không suy nghĩ nhiều." Phàn Tiêu mỉm cười, đó là nụ cười anh tuấn và bất đắc dĩ nhất mà Du Thư Lãng từng thấy.
Bóng cây bên ngoài cửa sổ lay động, vào thu, lá rơi xào xạc, Du Thư Lãng cuộn mình, sau đó lại duỗi ra, lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng khoác áo đứng trước cửa sổ.
Ánh mắt nhìn về phía xa, bóng lưng trong cơn mưa đêm cô đơn buồn bã, ánh đèn đường chiếu vào làm mờ ranh giới, giống như là trong suốt, dường như sắp biến mất.
Bóng lưng trông nhẹ nhàng, nhưng bước chân lại nặng nề, dừng một chút dưới cửa sổ, cuối cùng không quay đầu...
Du Thư Lãng khoác áo, châm một điếu thuốc, đứng sát cửa sổ, bóng tối mờ ảo bên ngoài làm đường nét của anh trở nên ảm đạm. Không khí tràn ngập mùi thuốc đắng, từ nhạt đến đậm, làm cay khoé mắt, Du Thư Lãng lau mắt một cái, nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay mình một lúc.
Tắt điếu thuốc, anh lấy điện thoại ra, gọi cho một số.
Điện thoại vang lên thật lâu mới có người nghe máy, giọng nữ trầm khàn gợi cảm, như thể vừa trải qua chuyện gì đó.
Người phụ nữ khẽ cười, nói qua điện thoại: "Du Du, cậu thật biết chọn thời điểm để gọi điện cho tôi."
Du Thư Lãng cách điện thoại, trong giọng nói có ý cười, nhưng trên mặt lại không có: "Vậy không quấy rầy Sử tổng nữa."
"Không sao, cậu nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"
Du Thư Lãng lại định sờ tới thuốc, nhưng tay anh lại nghiêng, hộp thuốc rơi xuống đất, anh nhìn hộp son mà Phàn Tiêu để lại, thản nhiên nói: "Sử tổng không phải muốn giới thiệu bạn trai cho tôi sao? Tôi muốn gặp."
Du Thư Lãng có bạn trai.
Là người lai Trung- Bồ, cao lớn đẹp trai, chững chạc lịch sự.
Ngón tay thon dài sạch sẽ nâng cốc cà phê, ánh mắt mang theo ý cười của người đàn ông nhìn Du Thư Lãng qua làn hơi nóng: "Thư Lãng, cậu là kiểu gì?"
Du Thư Lãng ngẩn người một chút, môi mấp máy: "Top."
Người đàn ông bị cà phê nóng làm bỏng.
"Sao, không phù hợp?" Du Thư Lãng hỏi.
Người đàn ông lại nhấc cốc cà phê, làm bộ thản nhiên: "Tôi là người nhìn duyên, là cậu, thì đều phù hợp."
Du Thư Lãng gật đầu một cách thờ ơ, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những bông tuyết thưa thớt rơi từ bầu trời âm u.
Tuyết rơi rồi, trận tuyết đầu tiên của năm nay cuối cùng cũng đến...
Thời tiết khô lạnh, Du Thư Lãng trước khi ra khỏi nhà đã tự thêm cho mình một chiếc khăn quàng cổ.
Ngoài khu chung cư cũ kỹ, có một chiếc xe hơi cao cấp đang đỗ. Du Thư Lãng mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Anh gọi một tiếng "Bác Văn", coi như đã chào hỏi, người đàn ông ngồi ở ghế lái cười, quấn lại khăn choàng cho anh, sau đó khởi động xe rồi nói: "Mới mở một nhà hàng có công viên giải trí, chúng ta đón Thiêm Thiêm rồi đến đó ăn nhé, tôi đã đặt chỗ rồi."
Du Thư Lãng "ừ" một tiếng, cười cười đáp lại: "Cảm ơn."
"Không có gì phải cảm ơn," Người đàn ông vừa lái xe vừa liếc nhìn, "Thư Lãng, cậu luôn quá lịch sự với tôi."
Du Thư Lãng không nói gì, ánh mắt thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tuyết lại rơi rồi."
Gần nhà trẻ, đường bị tắc nên xe di chuyển chậm, cả hai quyết định dừng xe, đi bộ đến đón Thiêm Thiêm.
Trên vỉa hè có tuyết đọng, Du Thư Lãng không chú ý trượt chân, cả người lảo đảo.
Người đàn ông bên cạnh nhanh chóng đưa tay ra, đỡ lấy anh, khoác vai Du Thư Lãng vòng qua đống tuyết.
Bất chợt, tiếng gầm rú của xe máy vang lên trên đường, tiếp theo là một tiếng động lớn!
—-------