============
Nam Dược tất nhiên cúi người cảm ơn, phía sau những người dân làng liền bắt đầu ồn ào:
" Kẻ trộm dám trèo tường vào nhà Nam tiểu thư thật là đáng khinh quá! "
" Đúng vậy, Nam tiểu thư à, hôm nay chúng ta định giúp ngươi sửa lại bức tường, để đảm bảo tên trộm kia không thể trèo vào được nữa! "
Nam Dược lúc này mới hiểu ra, hóa ra sáng sớm Lâm Thanh đã ra ngoài là để thực hiện lời hứa từ hôm qua.
Nhìn thấy hắn đang đứng bên cạnh dân làng trò chuyện, lông mi của nàng run rẩy, nghĩ thầm:
" Thật đáng tiếc...!chỉ là một ảo ảnh.
"
Những người dân làng lập tức cầm đá, đất để bắt đầu sửa lại bức tường cho nàng.
Nam Dược nghĩ ngợi một lúc rồi bảo Kinh Linh lấy một đống đá nhọn hoặc cây trúc đặt lên trên cùng bức tường để nếu ai trèo qua sẽ bị đâm chết.
Kinh Linh & dân làng: " ......!"
Ha hả, Nam tiểu thư quả thật thông minh.
Nam Dược đứng trong nhà, nhìn Lâm Thanh cùng những người dân làng làm việc, hỏi Kinh Linh đang thêm củi vào lò:
" Ngươi nghĩ hắn có thích ta không? Nếu không thì sao lại đối tốt với ta như thế? "
Kinh Linh nghe vậy thì cũng chẳng lạ gì nữa, như thường lệ, đáp lại:
" Ngươi nghĩ nhiều rồi, hắn đối ai cũng tốt như vậy thôi.
"
Nam Dược: " ......!"
Ngươi không thể khen ta một câu sao?
Nghĩ kỹ lại, dường như mỗi lần thấy hắn, không phải là hắn đang giúp người dân trong thôn tây chặt củi thì cũng là đang thu hoạch lúa kê cho bà cụ ở thôn đông...
Ừm, chuyện này có hơi giống với mấy nhà sư ở Đốt Âm chùa…
Sau khi bức tường được sửa xong, Nam Dược chia tiền cho những người dân làng và cảm ơn Lâm Thanh lần nữa vì đã giúp đỡ.
Những ngày sau đó, Nam Dược nằm dài trên giường, mỗi ngày không ăn thì uống, không uống thì ngủ, thỉnh thoảng lại ngồi ở góc nhà xem thoại bản, tiếng cười hi hi ha ha vang khắp cả căn nhà.
Tư thục bên kia.
Vì có quá nhiều trẻ nhỏ, Lâm Thanh không thể một mình dạy hết nên đã mời thêm hai phu tử phụ giúp.
Sáng hôm sau, Lâm Thanh thuận tay cầm cuốn kinh thư mượn từ chùa, lật xem qua một đoạn 《Tâm Kinh》, nhưng hôm nay hắn không tiếp tục đọc nữa mà đặt cuốn sách sang một bên, ngồi ngắm cảnh ngoài cửa sổ, ngón tay khẽ chạm vào chuỗi tràng hạt trên cổ tay.
Bên ngoài, Đồng Tiền mang theo mấy túi điểm tâm nóng hổi vừa mua về.
Hắn còn đắc ý kể rằng quán này bán điểm tâm ngon lắm, sáng sớm đã phải xếp hàng lâu lắm mới mua được.