Phế Đế Vi Phi


Di Đồng cung.
"Khụ khụ......!Bệ hạ, ngài đã tới?"
Nhìn thấy Tiêu Chấn Diệp đến đây, ánh mắt Liễu An Di ngập tràn kinh hỉ, muốn đứng dậy hành lễ mà thân thể lại "vô lực" ngã về giường.
"Nếu thân thể ái phi không khỏe, thì đừng miễn cưỡng hành lễ." Trông Liễu An Di giãy dụa nghĩ muốn hành lễ, Tiêu Chấn Diệp ngăn cản hắn.
"Tạ ơn bệ hạ." Liễu An Di nũng nịu nói.
"Ái phi đang êm đẹp sao lại sinh bệnh thế?" Tiêu Chấn Diệp ngồi ở mép giường, hỏi han như rất quan tâm.
"Hôm nay, lúc nô tỳ tản bộ, bất cẩn té xuống hồ nước......" Liễu An Di nhu hòa kể, vẻ mặt có vài phần né tránh.
"Không phải đâu, nương nương không phải tự mình ngã xuống hồ, rõ ràng là......" Lan Phong đứng bên cạnh đột nhiên nói chen vào.
"Lan Phong!" Liễu An Di chợt lớn tiếng quát một câu, Lan Phong liền uất ức ngậm miệng.
Con ngươi Tiêu Chấn Diệp phát lạnh, chẳng biết hắn suy nghĩ cái gì, sau một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Ái phi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Liễu An Di ngoảnh đầu đi, không nói, chỉ lộ ra – 'Ta rất ủy khuất, nhưng ta không muốn nói' – sườn mặt tái nhợt.
"Lan Phong, ngươi nói."
Lan Phong hơi sợi sệt liếc nhìn Liễu An Di, rồi lập tức cúi đầu, bộ dáng không dám nói.

Nhãn thần Tiêu Chấn Diệp càng lạnh: "Nói, có chuyện gì? Trẫm tất thay các ngươi làm chủ."
Lúc này, Lan Phong mới thật cẩn trọng nói ra: "Hôm nay, nương nương vốn là hảo tâm đi thăm Mộc phi nương nương, nhưng ai biết Mộc phi chẳng những không cảm kích, còn đẩy nương nương xuống nước......"
"Lan Phong, câm miệng!" Liễu An Di hấp tấp trách cứ, "Mộc phi nương nương nào có cố ý......!Không! Là tự ta ngã, đâu liên quan đến Mộc phi......"
"Nương nương, Mộc phi nương nương đối xử với ngài như vậy mà ngài còn che chở y sao......"
"Còn không im miệng, rõ ràng do bản cung......"
"Đủ rồi, trẫm đã biết." Tiêu Chấn Diệp thình lình đứng dậy, hướng bên mà đi.
"Bệ hạ, ngài muốn đi đâu?" Thấy Tiêu Chấn Diệp tính toán rời khỏi, Liễu An Di cuống quýt gọi hắn.
"Đương nhiên là đi đòi công đạo cho các ngươi." Tiêu Chấn Diệp lưu lại một câu, chả thèm quay đầu mà ly khai.
"Bệ hạ......"
Chỉ còn bóng lưng ngày càng xa đập vào mắt hắn.
"Bang...".

Truyện Tiên Hiệp
Liễu An Di đem toàn bộ đồ vật trên giường hất xuống đất.
"Nương nương......" Cung nhân hầu hạ đều lạnh run.
"Lăn! Tất cả lăn hết đi cho bản cung!"
Nhóm cung nhân vội vã chạy trốn ra ngoài.
Lòng ngực Liễu An Di phập phồng kịch liệt, đêm nay vốn định vô luận thế nào cũng phải giữ Tiêu Chấn Diệp ở đây, hắn còn cố ý ngâm nước lạnh làm bệnh trạng của mình nặng thêm, không nghĩ đến Tiêu Chấn Diệp chưa nghe hết lời hắn nói đã trực tiếp rời đi.
Hiện tại chỉ hy vọng bệ hạ có thể thay hắn hảo hảo giáo huấn tiện nhân kia, tốt nhất là đem y lăng trì xử tử.
Móng tay Liễu An Di cắm thật sâu vào thịt, con ngươi nhuốm toàn oán độc băng lãnh.
Huyễn Hoa cung.
Nguyệt quang tựa thủy, lê hoa tán loạn dưới táng cây, nam tử tuyệt sắc thân thể trần trụi ngâm mình trong dục trì.
Dục trì hơi nước lượn lờ, cánh hoa bạch sắc theo gió phiêu dật linh động mà bay múa, lạc vào mặt nước, lan tỏa từng trận u hương, cảnh đẹp tựa chốn bồng lai.
Nam tử khép hờ hai mắt, lẳng lặng dựa vào vách trì, tóc đen như thác xõa tung trên đá, như bức họa quyển tuyệt mỹ được triển khai.

Ánh trăng lộng lẫy chiếu rọi da thịt trắng nõn như ngọc của y, tựa hồ vì y khoác thêm kiện khinh sa, ẩn hiện ánh sáng lưu chuyển, khiến cho mãn thụ phồn hoa đều thất sắc.
Bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt nóng rực, Mộc Tử Khâm mở bừng mắt.

Liền thấy dưới ánh trăng, Tiêu Chấn Diệp đang đứng cách đó không xa câu mắt nhìn mình chằm chằm, đồng tử kia mang theo nóng rực làm người ta bị bỏng.
Mi tâm không vui nhíu chặt, Mộc Tử Khâm vừa định ra khỏi dục trì, đã bị Tiêu Chấn Diệp ôm lấy thắt lưng, cả người rơi vào ôm ấp nóng bỏng.
Mộc Tử Khâm cong khuỷu tay nhắm đầu Tiêu Chấn Diệp đánh tới, bất chợt cảm thụ phía sau có cái gì rất nóng đâm trúng y.
Trong nháy mắt, thân thể Mộc Tử Khâm cứng lại.

Đều là nam nhân, y đương nhiên biết đó là gì.
Hồi ức của đêm nọ bổng chốc tuôn trào, Mộc Tử Khâm bất giác run rẩy.
"Tử Khâm à, lửa do ngươi châm, tự ngươi phụ trách dập đi." Âm thanh trầm thấp khàn khàn rót vào bên tai, Mộc Tử Khâm chẳng kịp phản ứng, hai tay đã bị Tiêu Chấn Diệp đặt quá đỉnh đầu, gắt gao ấn lên vách trì.
Sau đó, hơi thở nam tính thuộc Tiêu Chấn Diệp phô thiên cái địa ập đến.....
"......!!!"
Mộc Tử Khâm toàn thân chấn động, mâu sắc chợt lóe hàn quang, hung hang cắn rách đầu lưỡi Tiêu Chấn Diệp, khoang miệng lập tức tràn ngập mùi máu tanh.
"Ui..."
Nam nhân ăn đau, kêu lên một tiếng, tạm thời buông tha y.
Mộc Tử Khâm đang chuẩn bị thừa thắng xông lên, tính nâng chân triệt để phế bỏ chỗ kia của Tiêu Chấn Diệp, nhưng Tiêu Chấn Diệp kịp thời thuận thế tóm vững chân y..

......!!!!
Mộc Tử Khâm nhất thời vừa thẹn vừa giận, khuỷu tay mãnh liệt xuất kích, Tiêu Chấn Diệp buộc phải đỡ đòn.

Bấy giờ, Mộc Tử Khâm mới thoát khỏi tư thế thẹn thùng và nguy hiểm kia.
"Tiểu dã miêu, còn chưa học ngoan?" Tiêu Chấn Diệp tùy ý lau vết máu nơi khóe miệng, mắt hàm tiếu ý nhìn người trước mặt, bàn tay to lớn cường ngạnh chế trụ sau ót của y: "Vậy lần này trẫm sẽ dạy ngươi phải ngoan ngoãn thế nào."
Tiêu Chấn Diệp lần thứ hai hôn tới, mưa rền gió cuốn, mang theo chút ý vị trừng phạt, căn bản không chừa cho Mộc Tử Khâm cơ hội phản kháng cùng thở dốc.
Rất mau Mộc Tử Khâm liền hổn hển, Tiêu Chấn Diệp mới buông y ra, ngậm cười ngắm nam tử nằm trong lòng hắn vô lực thở dốc.
......!!!!
Ý thức được chính mình vậy mà tiểu điểu y nhân tựa vào ngực Tiêu Chấn Diệp, Mộc Tử Khâm nhất thời kinh sợ muốn đứng dậy, ai dè Tiêu Chấn Diệp dứt khoát khóa trụ eo y, chặt chẽ giam y trong ngực.
Con ngươi Tiêu Chấn Diệp càng đậm ý cười, ngón tay phủ tầng vết chai vuốt ve chu sa tiểu chí tại khóe mắt Mộc Tử Khâm: "Nghe nói, hôm nay ngươi đem ái phi của trẫm đẩy vào hồ nước?"
Hơi thở ấm áp phun lên cần cổ, tê tê dại dại, có chút ngứa, Mộc Tử Khâm giãy chẳng thoát, khó chịu mà nghiêng đầu đi: "Cho nên, ngươi đến báo thù cho hắn sao?"
"Đương nhiên, ngươi đẩy ái phi của trẫm, trẫm tất phải ở trên người ngươi hảo hảo đòi đền bù.....".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận