Phế Đế Vi Phi


Tiền thính ca vũ thăng bình, yến tiệc linh đình, vui mừng náo nhiệt, mà tại một tiểu viện hẻo lánh trong Vương phủ đang diễn ra tràng cảnh tàn nhẫn.

"Bốp –––––"
Một tiếng lại một tiếng trường tiên vang lên, xé ngang trường không, roi da đầy ngạnh thô hung bạo dừng ở thân thể hư nhược của thanh y hí tử nằm úp trên đất.

Góc ngạnh cắt qua y sam, in xuống da thịt trắng nõn từng vệt máu thật dài, huyết tích đỏ sẫm nhiễm đỏ thanh y ránh nát trên người cậu, thoạt nhìn phá lệ rợn người.

"Tiện nhân! Cho ngươi dám câu dẫn Trì ca ca này!"
Tiếng roi xé gió quất vào da thịt cùng giọng nam nhân mắng chửi liên tiếp vang vọng, một roi hạ xuống, da tróc thịt bong, máu tươi theo vết roi khắc sâu trào ra, nhỏ giọt trên mặt đất.

"Ô....."
Thanh y hí tử nằm đó thống khổ mà vô lực kêu gào, cậu còn chả kịp từ thống khổ cực độ khôi phục, lại có một roi đánh xuống.

"Ngươi dám câu dẫn Trì ca ca! Ta cho ngươi dám câu dẫn Trì ca ca......"
Roi nối tiếp roi, mỗi roi đánh xuống đều nghe được âm thanh da tróc thịt bong, mỗi roi đánh xuống đều xé mở vết thương mới...!
Thêm một roi hung hăng quất vào thân thể tràn đầy vết máu của hí tử, Trần Nguyên Tư ngồi xổm, hung ác kéo tóc Mộc Tử Trạc, ép cậu ngẩng đầu: "Tối hôm qua ngươi câu dẫn Trì ca ca thế nào?! Nói!"
"Ta......!không có......"
Âm thanh mong manh từ miệng thanh y hí tử thốt ra, cậu đã sắp mất đi ý thức, sắc mặt tái nhợt y như người chết, nhưng đau đớn kịch liệt làm câu không thể ngất xỉu, chỉ có thể đầy mặt lệ rơi lắc đầu biện giải.

"Không có?" Trần Nguyên Tư lạnh lùng cười, hung hăng đem đầu Mộc Tử Trạc nện xuống đất, "Còn dám giảo biện!"
Lại một roi đánh xuống, sống sờ sờ kéo ra một khối huyết nhục.

"A......"
Mộc Tử Trạc vô lực hô, đau đến lăn lộn trên nền đất.

"Mộc Tử Trạc, hôm nay là ngày chết của ngươi!"
Biểu tình Trần Nguyên Tử lộ vẻ tàn ngược cười lạnh, trường tiên trong tay nâng cao, dần dần che lấp ánh sáng.

Nhìn thấy Trần Nguyên Tư dữ tợn cười, Mộc Tử Trạc đã biết mình phải chết không thể nghi ngờ, cậu chậm rãi nhắm lại hai mắt, cứ như chết đi, chết rồi sẽ được giải thoát.

Thế nhưng đau đớn trong tưởng tượng không đến, Mộc Tử Trạc có chút nghi hoặc mà mở mắt, liền thấy một thân ảnh hồng sắc nghịch sáng che chắn trước cậu.

Bàn tay thon dài bắt lấy trường tiên thô ráp vốn nên hạ trên người cậu, huyết dịch đỏ sẫm dọc kẽ tay người nọ rơi xuống từng giọt, ở trên nền đất bắn ra từng đóa bỉ ngạn hoa.

"Hoàng huynh......" Mộc Tử Trạc ngơ ngác mà nhìn thân ảnh hồng sắc nhuốm ôn quang che trước mặt mình, nhiệt lệ dần dần ngập tràn hai mắt.
Mộc Tử Khâm ngoảnh đầu liếc nhìn Mộc Tử Trạc, trông thấy người cậu loang lỗ vết thương, trong mắt hiện lên đau lòng cùng tự trách, sau đó mãnh liệt chuyển hướng nhìn Trần Nguyên Tư, đồng tử hàm chứa hàn mang.

Con ngươi bắn ra sát ý băng lãnh thị huyết như đại mạc ưng lang, không khí phút chốc đông lạnh.

Trần Nguyên Tư bất giác sởn gai ốc, chỉ một cái liếc mắt, hắn liền có ảo giác như bị thiên đao vạn quả, hắn theo bản năng lui về phía sau, nhưng thân ảnh hồng y thình lình dừng tại trước mặt, còn chẳng đợi hắn phản ứng đau đớn kịch liệt đã ập tới.

"A –––––"
Tiếng kêu thảm thiết thê lương rạch ngang bầu trời, Trần Nguyên Tư nửa quỳ trên mắt bưng kín mặt mình, máu tươi tràn ra ào ạt giữa các ngón tay.

Chỉ thấy vết roi sâu tới tận xương vắt lệch trên khuôn mặt Trần Nguyên Tư, từ bên phải trán hắn lan tràn đến vai trái, tiên huyết nhiễm đỏ cả khuôn mặt.

"Mắt của ta.......!Mắt của ta không thấy gì cả......!A......." Trần Nguyên Tư bịt mắt phải tâm tê phế liệt gào thét.

Một roi sắc bén của Mộc Tử Khâm cắt qua mắt phải Trần Nguyên Tư, bây giờ con mắt đáng thương kia đã hỏng, đang không ngừng rướm máu, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.

.

Truyện Lịch Sử
"Hoàng huynh....." Mộc Tử Trạc cũng bị dọa tới rồi, ngốc lăng nhìn tình cảnh trước mắt.

Mộc Tử Khâm từ trên cao nhìn xuống Trần Nguyên Tư nửa quỳ dưới đất đau đớn la hét bằng ánh mắt lạnh lùng, tựa như đang xem giòi bọ không biết tự lượng sức mình.

"Bốp –––––"
Thêm một roi ác liệt rơi vào Trần Nguyên Tư, vài giọt huyết châu văng ra, huyết nhục mơ hồ bám ở ngạnh roi thô ráp
Tuy rằng y không còn nội lực, nhưng quyết đoán thuộc về người luyện võ còn tại.

"A –––––"
Tiếng kêu tê tâm liệt phế quẩn quanh không trung, Trần Nguyên Tư đau đến lăn lộn trên đất.

Bên môi câu lãnh tiếu thị huyết, Mộc Tử Khâm tiếp tục huy động trường tiên trong tay hướng Trần Nguyên tư đánh tới.

Một roi kế một roi, so với roi đánh vào người Mộc Tử Trạc càng thêm lăng lệ, mỗi roi quất xuống, huyết châu tung tóe, xé rách huyết nhục.

Mắt thấy roi lại sắp hạ xuống Trần Nguyên Tư, một bàn tay đột nhiên nắm lấy thân roi thô ráp.

Là Tiêu Chấn Diệp tới tìm y.

Mộc Tử Khâm cười lạnh, hơi dùng sức, đoạt lại tiên trong tay Tiêu Chấn Diệp, giây tiếp theo, trường tiên mang thế công lăng lệ đánh về phía Tiêu Chấn Diệp.

Trông thấy roi kia sắp đánh trúng mặt mình, song nhãn Tiêu Chấn Diệp chợt lóe hàn quang, theo bản năng xuất chưởng phản kích Mộc Tử Khâm.

"Ầm –––––"
Một chưởng bá đạo này vừa vặn trúng lòng ngực Mộc Tử Khâm, y bị chưởng phong đánh bay ngược ra ngoài, nặng nề va phải cột nhà mới đình chỉ, nôn ra ngụm máu tươi, cơ thể mềm nhũn dựa thân cột trượt xuống.

"Tử Khâm!"
Trong mắt Tiêu Chấn Diệp xuất hiện tia hối hận cùng bối rối, khẩn trương phi thân tiến lên, đón được Mộc Tử Khâm.

Kỳ thật thời điểm vừa xuất kích hắn đã hối hận, lúc ấy hắn chỉ phản kích theo bản năng, lại quên mất Mộc Tử Khâm hiện tại không có nội lực để ngăn cản.

Hắn biết chưởng kia có bao nhiêu kình lực, ảnh vệ của hắn cũng chưa chắc có năng lực chịu đựng, càng đừng nói Mộc Tử Khâm chút nội lực cũng chẳng còn, chỉ sợ chưởng kia đã tổn thương nội phủ của y.

"Tử Khâm, ngươi cảm thấy thế nào rồi?" Chứng kiến Mộc Tử Khâm trong ngực sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, âm thanh Tiêu Chấn Diệp chứa chút bối rối run rẩy.

Mộc Tử Khâm không trả lời hắn, y mạnh mẽ nuốt xuống tanh ngọt nơi cổ họng, chán ghét mà đẩy Tiêu Chấn Diệp ra, vùng vẫy đứng dậy, thân thể lung lay một chút mới ổn định, lập tức hướng Mộc Tử Trạc đi đến.

"Tử Khâm à......."
Tiêu Chấn Diệp vừa định tiến lên, đã bị con ngươi băng lãnh của Mộc Tử Khâm lạnh lùng đảo qua, chẳng biết vì sao, hắn bỗng nhiên không dám tiến lên, chỉ có thể nhìn Mộc Tử Khâm cẩn cẩn dực dực ôm lấy Mộc Tử Trạc ngất xỉu trên đất, bước chân hơi lảo đảo nhưng thắt lưng vẫn thẳng tắp như cũ, hướng ngoại viện ly khai.

"Tử Khâm, ngươi muốn đi đâu?" Tiêu Chấn Diệp hỏi, chính hắn cũng không chú ý, thanh âm kia hàm chứa tâm tư cẩn thận lấy lòng.

Mộc Tử Khâm chả thèm để ý hắn, ôm chặt Mộc Tử Trạc tiếp tục đi ra ngoài.

Tiêu Chấn Diệp vội vàng đuổi kịp, nhưng nào dám cách quá gần, đành duy trì chút khoảng cách.

Bởi vì Tiêu Chấn Diệp vẫn luôn đi theo phía sau, trong phủ chẳng ai dám ngăn cản Mộc Tử Khâm, y một đường thông suốt, trực tiếp bế Mộc Tử Trạc xuất Trì thân vương phủ.

Khoảnh khắc bước khỏi vương phủ, máu tươi tanh ngọt trào ra, trước mắt tối sầm, y cùng Mộc Tử Trạc ngã thẳng xuống đất.

"Tử Khâm...."
Đương lúc mơ hồ, Mộc Tử Khâm cảm giác được thân thể mình rơi vào cái ôm ấm áp, y không có phản ứng gì, triệt để lâm vào hôn mê.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui