Phế Đế Vi Phi


Huyễn hoa cung, dưới tàng cây lê.

Tuyệt sắc nam tử vận hồng y đặt chiếc dao cầm phía trên đùi, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ lướt dây đàn, từng trận nhạc âm như sóng vỗ tuôn ra.

Thượng đẳng ngô đồng mộc làm cầm thân, thượng đẳng tàm ti làm cầm huyền, cầm tuệ lam sắc tựa bạch ngọc lay động, kết hợp với tiếng đàn 'tranh tranh', du dương êm tai.

Gió nhẹ thoảng qua, tay áo tung bay, tóc đen phi vũ, vô số cánh hoa phiên nhiên hạ xuống tựa hồ điệp khiêu vũ, tựa hoa tuyết tán loạn, giống tiên nữ tán hoa mà lạc vào bên người hồng y nam tử, tôn lên dung mạo như trích tiên trên cửu thiên chi thượng của y, tôn quý bất khả xâm phạm.

Thời điểm Tiêu Chấn Diệp đến đây, vừa lúc chứng kiến cảnh tượng tuyệt mỹ này.

Hắn bị thanh âm kia hấp dẫn, say mê giữa ý cảnh tiếng đàn dựng nên, thật lâu sau cũng không thể hoàn hồn.

Hắn biết cầm nghệ Mộc Tử Khâm rất cao, nhưng hiếm khi được nghe y đánh đàn, lần duy nhất nghe qua là khi thiếu niên làm chất tử ở Mộc Quốc.

Linh Tuyết đứng sau lưng Mộc Tử Khâm đã yên lặng lui xuống từ lúc thấy Tiêu Chấn Diệp xuất hiện, dành không gian cho Mộc Tử Khâm cùng Tiêu Chấn Diệp hai người.

Cổ áo Mộc Tử Khâm hơi hé mở, lộ ra dấu vết lưu lại trước đó không lâu.

Tiêu Chấn Diệp bỗng nhớ một ít hình ảnh, hô hấp dần trở nên nóng rực.


Dường như cảm nhận được tầm mắt của Tiêu Chấn Diệp, tiếng đàn ngưng lại, Mộc Tử Khâm hơi bất mãn nhìn sang, vừa vặn đối diện ánh mắt nóng rực.

Mộc Tử Khâm lập tức minh bạch trong đầu Tiêu Chấn Diệp suy nghĩ cái gì, mâu sắc nháy mắt lạnh xuống, mặc kệ Tiêu Chấn Diệp đang đi tới bên này, đứng dậy liền hướng thẳng về phòng.

Thế nhưng y mới đi được vài bước, chợt nghe âm thanh trầm khàn tương tự dã thú từ phía sau vang tới, tiếp đó trời đất quay cuồng, chờ khi khôi phục phản ứng, cả người y đã bị Tiêu Chấn Diệp đè dưới thân, đầu lưỡi ướt nóng của đối phương đang liếm láp cổ y.

Mộc Tử Khâm giật mình, lại nhìn hai mắt đối phương trở nên đỏ tươi bởi dục vọng, có xu thế bộc phát thú tính.

Nhãn thần Mộc Tử Khâm lạnh lẽo, co gối, nâng cước, hung hăng đá vào đũng quần Tiêu Chấn Diệp.

"A!!! ––––––"
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương, dọa bay chim chóc đậu trên cành, kinh hãi khiến cho thị vệ canh giữ bên ngoài toàn thân run lên, khẩn trương tiến vào xem xét.

Liền bị màn trước mắt hù rớt cả cằm.

Chỉ thấy Hoàng đế bệ hạ vô cùng tôn quý uy mãnh khí phách của bọn họ lúc này bưng kín nơi nào đó chật vật thống khổ mà quỳ trên mặt đất, đau đến khuôn mặt tuấn mĩ ưa nhìn đều vặn vẹo, trán ứa đầy mồ hôi lạnh.

Bọn thị vệ tóc gáy dựng đứng, theo bản năng che lấy chỗ kia của chính mình, làm như chỗ kia của mình cũng cảm nhận được nỗi đau đớn vỡ vụn đó.

Lại nhìn đầu sỏ gây nên hết thẩy chuyện này – Mộc Tử Khâm Mộc phi nương nương, bây giờ đang mặt vô biểu tình phủi bụi đất dính trên người, sau đó khinh bỉ liếc Hoàng đế bệ hạ một cái, rồi nhấc chân trở về phòng.

Bọn thị vệ trợn mắt há mồm mà nhìn tràng cảnh này, trong nhất thời quên mất phản ứng, cả đám sững sờ tại đương trường.

Thình lình cảm thấy lạnh cả người, chúng thị vệ theo bản năng trông qua, vừa vặn đối diện Hoàng đế bệ hạ của bọn họ, ánh mắt tràn ngập sát ý hận không thể khoét mắt họ rồi đem bọn họ cho ngũ mã phanh thây, cả dám sợ tới mức bò lăn ra ngoài.

Sau khi thị vệ lui xuống, nơi này chỉ còn lại Tiêu Chấn Diệp vẫn che chỗ kia nửa quỳ trên đất và Mộc Tử Khâm đang đi về phòng.

Đau đớn chỗ kia rốt cục giảm bớt một ít, Tiêu Chấn Diệp mới chậm rãi đứng lên, hắn vừa muốn đuổi theo Mộc Tử khâm đã nghe "Phanh" một tiếng, Mộc Tử Khâm thẳng tay đem hắn nhốt ngoài cửa.

Cánh cửa lạnh băng va vào khuôn mặt tuấn tú, lưu lại đạo hồng ngân.

Sắc mặt Tiêu Chấn Diệp lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy trầm xuống, đen muốn tích ra mực, hàn khí sâm lãnh quay cuồng trong mắt, trán bạo khởi gân xanh.


"Mộc! Tử! Khâm!"
Ngoài cửa truyền đến âm thanh Tiêu Chấn Diệp giận dữ khó nén gào to, tiếp theo liền nghe tiếng "Ầm" vang, cột đá bên ngoài nháy mắt hóa thành bột mịn.

.........!
Thời điểm Tiêu Chấn Diệp trầm mặt đẩy cửa bước vào, Mộc Tử Khâm đang nằm nghiêng trên mỹ nhân tháp an tĩnh đọc sách.

Y đặt toàn bộ lực chú ý vào quyển sách trong tay, ngay cả mắt cũng chưa nâng chút nào, dường như căn bản chẳng phát hiện hắn tiến vào.

Ánh mặt trời xuyên thấu kẻ lá, xuyên qua khung cửa sổ, ôn nhu dừng tại người y, tựa hồ khoác thêm kiện quang ảnh khinh sa yểu điệu, khiến cả người y được bao phủ bởi vầng sáng mông lung, mặt mày y trở nên nhu hòa, như khắc như mài, tạo cho người ta loại mỹ cảm ảo mộng.

Tiêu Chấn Diệp vốn dĩ muốn phát giận với Mộc Tử Khâm, hiện tại chứng kiến bộ dáng y đắm chìm trong dương quang an ổn đọc sách, nghe ngón tay y lật sách phát ra tiếng 'soàn soạt', chẳng biết sao, tâm tình hắn thế mà lắng lại, tức giận tiêu tan hơn phân nửa.

Hắn bất giác phóng nhẹ cước bộ, nhẹ nhàng đến bên người Mộc Tử Khâm, im lặng ngồi xuống, như sợ quấy rầy y.

Tiêu Chấn Diệp nhìn thoáng qua sách trong tay y, phát hiện là một ít thi từ kinh điển.

Hắn đột nhiên nhớ tới, người trước mặt không chỉ có thành tựu rất cao trên võ học, ở văn đàn cũng có trình độ sâu đậm.

Mười bốn tuổi liền ở triều đình Mộc Quốc khẩu chiến quần nho, lấy tài trí hơn người cùng đầy bụng kinh luân loại trừ dị nghị, nói cho chúng đại thần vô ngôn dĩ đối, chiếm được sự khâm phục, ủng hộ thật tâm từ thần tử, xây dựng chỗ đứng vững chắc tại Mộc Quốc.

Trong cữu quốc nhã tập, giữa khúc thủy lưu thương, càng tạo thành tác phẩm xảo diệu đẳng cấp dung hợp đa nguyên tố cầm, kì, thi, họa, kiếm, quang, ảnh, hoa lệ mà không mất phong nhã, đại khí lại tẫn hiện tài hoa, nhất thời toàn trường kinh diễm, trở thành một thế hệ truyền kì trên văn đàn sử Lăng Phong đại lục.

Tiêu Chấn Diệp đến nay còn nhớ rõ, y khi đó bừa bãi tiêu sái, khí phách phong hoa biết bao.


Mỗi một ánh mắt đều mang theo ngạo thị quần hùng cùng tự tin không kiềm chế được.......!
Hồi tưởng chuyện cũ, vẻ mặt Tiêu Chấn Diệp lộ thần sắc tưởng niệm, ánh mắt ôn nhu trực trào, hàm chứa si mê và cuồng nhiệt, thậm chí phát ra tiếng cười 'khanh khách'.

Mộc Tử Khâm cho hắn cái liếc mắt như nhìn ngốc tử, sau đó khép sách, tính toán cách hắn xa chút, nhưng bị người nọ từ ôm lấy từ sau lưng mà kéo vào ngực, đôi tay thon dài gắt gao quấn chặt thắt lưng y, tiếp theo đầu người nọ cũng dựa sát cổ y.

Mộc Tử Khâm đang muốn giãy dụa, liền nghe thấy âm thanh người nọ truyền đến từ phía sau: "Tử Khâm, thu liệp* mười ngày sau, trẫm dẫn ngươi đi được không?"
(*Hội săn mùa thu)
Hơi thở ấm áp phun ở cần cổ, khi nói chuyện môi mỏng băng lãnh hưu ý vô ý cọ vào da thịt y.

Cả người Mộc Tử Khâm run lên như bị điện giật, có chút không thoải mái nghiêng đầu né tránh.

Y chẳng nói gì, bởi vì y biết, Tiêu Chấn Diệp chả phải đang hỏi ý kiến của y, chỉ là thông báo với y một tiếng, vô luận y tỏ thái độ gì, Tiêu Chấn Diệp cuối cùng vẫn sẽ làm theo ý mình.

Tựa hồ sớm đã quen với thái độ lãnh đạm của Mộc Tử Khâm, y không hồi đáp, Tiêu Chấn Diệp chẳng tức giận, tự biên tự diễn nói: "Trâm còn nhớ ở Mộc Quốc thu liệp, tư thế mạnh mẽ của ngươi khi giục ngựa rong ruổi đoạt được giải nhất......"
Nét mặt hiện vẻ hoài niệm, đâu phát hiện đáy mắt người trong lòng chỉ có lãnh tiếu cùng thê lương...!
Ha! Giục ngực rong ruổi? Đoạt giải nhất?
Tiêu Chấn Diệp, bái ngươi ban tặng, ta hiện tại ngay cả đơn giản nhất là kỵ mã cũng chẳng làm nổi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận