Liễu An Di được phóng xuất khỏi Lãnh cung.
Do trước kia Mộc Tử Khâm lưu lại bóng ma, cộng với thời gian sống tại lãnh cung khiến hắn triệt để cảm nhận thói đời nóng lạnh.
Nên lần này được thả ra, Liễu An Di thu liễm rất nhiều.
"Huynh trưởng!" Liễu An Di vừa thấy Liễu Hạo Diễm liền nhào vào ngực, ôm chầm thắt lưng hắn ta rồi ủy khuất khóc òa, dường như muốn đem khổ sở tủi nhục những ngày qua phát tiết hết.
Liễu Hạo Diễm cái gì cũng không nói, chỉ trấn an mà vỗ về lưng hắn, khuôn mặt cương nghị lãnh tuấn xuất hiện chút nhu hòa hiếm thấy.
Từ nhỏ hắn ta đã sủng ái đệ đệ này.
Mặc cho dưỡng thành Liễu An Di tính tình kiêu hoành ương ngạnh, phần sủng ái này vẫn vẹn nguyên, bằng không hắn ta cũng chẳng dốc sức vì Tiêu Chấn Diệp, trở thành trợ thủ đắc lực cho hắn.
"An Di, ngươi gầy......" Chạm phải eo lưng có chút gồ lên của Liễu An Di, Liễu Hạo Diễm thực đau lòng, hắn ta ly khai chưa đến nửa năm, mà đệ đệ hắn ta cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay làm sao bị đánh vào Lãnh cung? Còn gầy xuống nhiều như vậy?
"Là Mộc Tử Khâm! Đều do Mộc Tử Khâm! Là y hại ta bị biếm vào Lãnh cung! Cũng là y giết chết Lan Phong!!"
Hai mắt Liễu An Di bắn ra hận ý băng lãnh, đồng tử nhuốm màu đỏ tươi, vẻ mặt kích động túm lấy ống tay áo Liễu Hạo Diễm: "Huynh trưởng, giúp đệ giết y! Huynh nhất định phải giúp đệ giết y!"
Liễu Hạo Diễm bị bộ dáng của Liễu An Di dọa sợ, hắn ta chưa từng gặp qua hắn thế này, đành xoa đầu an ủi hắn: "Không sao rồi, huynh trưởng đã trở về, sẽ không để đệ chịu ủy khuất nữa...."
Ánh sáng sắc lạnh hiện lên trong mắt Liễu Hạo Diễm, vô luận Mộc Tử Khâm có đúng theo lời An Di nói hay không, hắn ta đều sẽ không cho y cơ hội thương tổn An Di.
Huyễn Hoa cung.
"Bệ hạ biết Mộc phi nương nương yêu thích thi từ ca phú cùng chư quốc kì văn dị sử, những thư tịch này đều do bệ hạ cố ý thu thập từ khắp nơi, có nhiều bộ đã là tuyệt bản, vẻn vẹn còn một quyển này thôi, bệ hạ phải tốn không ít công phu......"
Lưu công công vừa nói vừa chỉ huy nhóm tiểu thái giám sắp xếp mấy rương thư tịch vào Huyễn Hoa cung.
Nhiều ngày qua, Tiêu Chấn Diệp liên tục hướng Huyễn Hoa cung ban tưởng, châu bảo trang sức, lăng la tơ lụa, món ngon tiến cống, tranh chữ, thư tịch......!Các phương diện y thực trụ hành* có đủ mọi thứ.
(*Ăn, mặc, chỗ ở và đi lại)
Tiêu Chấn Diệp kỳ thật thừa biết với người kiêu ngạo như Mộc Tử Khâm mà nói khắc chữ trên thân thể y, hơn nữa còn là bộ vị riêng tư đó mang ý nghĩa gì, vì vậy mấy ngày này hắn cứ thế nhất mực vụng về lấy lòng Mộc Tử Khâm, vụng về cầu xin y tha thứ.
Lưu công công và các tiểu thái giám bận trên bận dưới, Mộc Tử Khâm thì ngồi dưới gốc lê thụ lẳng lặng phẩm trà, thần sắc thủy chung duy trì sự thản nhiên, trên mặt chẳng lộ chút biểu tình, tựa hồ chung quang phát sinh sự tình gì đều không can hệ với y.
Lúc trước, đồ Tiêu Chấn Diệp đưa tới Mộc Tử Khâm xem cũng không xem liền kêu Linh Tuyết đem vứt hết, nhưng Tiêu Chấn Diệp ngày ngày kiên trì hướng Huyễn Hoa cung tặng đồ, Mộc Tử Khâm dứt khoát mặc kệ.
Dù sao cả tòa Tiêu cung này đều là của Tiêu Chấn Diệp hắn, hắn thích thế nào thì làm thế đó đi.
So với Mộc Tử Khâm thần sắc lãnh đạm, chúng hạ nhân ở Huyễn Hoa cung cao hứng thấy rõ.
Tuy rằng tính tình Mộc Tử Khâm có chút lãnh đạm, nhưng bất đồng với những chủ tử động tí thì lấy hạ nhân phát hỏa kia.
Mộc Tử Khâm đôi khi cả ngày cũng chả cần bọn họ hầu hạ, hơn nữa y ra tay cực kỳ hào phóng, vật Tiêu Chấn Diệp ban thưởng y cơ hồ chẳng thèm chớp mắt mà thưởng cho bọn họ.
Mấu chốt chính là, mỗi ngày bệ hạ đều tặng đồ đến Huyễn Hoa cung, đủ để chứng tỏ nương nương nhà họ hưởng thánh sủng vô vàn, bọ họn xuất môn liền đắc ý dạt dào.
Dầu gì đối với những hạ nhân như họ, việc chủ tử có được sủng ái hay không sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến địa vị của họ tại hậu cung.
Bất quá Mộc Tử Khâm chẳng để tâm những điều đó, hoặc là nói y hoàn toàn chả quan tâm.
Hiện tại y một lòng một dạ tập trung hết thảy vào việc phục quốc, cũng không biết Mạnh Hào và Vân Nhai các bên kia tiến hành tới bước nào rồi.
..............
Lần này Liễu Hạo Diễm đẩy lùi Man Di, đại thắng trở về, Tiêu Chấn Diệp tự mình thiết yến vì hắn ta đón gió tẩy trần.
Trong yến tiệc, Tiêu Chấn Diệp dẫn theo Mộc Tử Khâm cùng Liễu An Di, chỗ của Liễu An Di là vị trí bên dưới chủ tọa, mà Mộc Tử Khâm lại ngồi ngay bên trái Tiêu Chấn Diệp —— đây vốn là vị trí của hoàng hậu, ý tứ trong đó đã rõ mười mươi.
Khoảnh khắc thấy rõ dung mạo Mộc Tử Khâm, Liễu Hạo Diễm vậy mà thoáng cái ngây người, dù sớm nghe qua danh hào vị chiến thần mỹ nhân này, thế nhưng tận mắt chứng kiến vẫn làm người ta bị chấn động thật lớn.
Tiêu Chấn Diệp thường thường bóc quả vải Tây Vực tiến cống uy đến bên miệng Mộc Tử Khâm, Mộc Tử Khâm lười phản ứng hắn, Tiêu Chấn Diệp lại không sinh khí.
Liễu An Di bên cạnh oán đố nhìn chằm chằm Mộc Tử Khâm, hận không thể xông lên đem y ngũ mã phân thây.
Liễu Hạo Diễm thu màn này vào đáy mắt, mâu sắc lạnh lùng.
Yến hội nhanh chóng bắt đầu, không khí tưng bừng náo nhiệt hấp dẫn hết lực chú ý của mọi người.
Cầm thanh róc rách, y tụ phiêu đãng, thực như họa, tửu tựa tuyền, ăn uống linh đình, hoa ngôn yến ngữ.
Nhạc điệu bỗng dưng thay đổi, tiếng đàn chợt trở nên dồn dập, tiếp theo, một vũ giả dị vực vũ bộ nhiệt liệt phóng khoáng xuất hiện từ giữa nhóm vũ cơ.
Một thân hồng y thắng hỏa, tôn trọn vòng eo mảnh khảnh trắng ngần, eo nhỏ như thủy xà chuyển động theo tiếng nhạc, uyển chuyển mà dụ hoặc.
Không ít đại thần trắng trợn ngắm nhìn, hai mắt chòng chọc dán vào yêu gian nõn nà ẩn hiện, nuốt nước bọt.
Linh đang treo trên cổ chân phát ra âm ngân êm tai theo từng bước nhảy, ba ngàn sợi tóc hoàng kim sắc gợn sóng, bóng dáng xinh đẹp dưới ngọn đăng quang chiếu rọi càng thêm lộng lẫy.
Lụa mỏng che nửa khuôn mặt để lộ đôi đồng tử dị sắc diễm lệ cực kỳ hiếm thấy, mắt trái sở hữu sắc đạm lam mắt phải lại mang màu hổ phách, kết hợp vừa khéo, khóe mắt bên phải còn điểm thêm nốt lệ chí, mỗi cái liếc mắt đều hiển lộ muôn vàn yêu diễm mị hoặc, ánh mắt nụ cười mang đậm nét phong tình dị vực.
Mạn che đột nhiên rơi xuống, phơi bày dung nhan tuyệt mỹ dưới lớp lụa là, chúng nhân khó tránh ngây dại, dù cho thua kém Mộc Tử Khâm thiên nhan kinh nhân, nhưng sỡ hữu phong vị rất riêng.
Thẳng đến bây giờ, mọi người mới nhìn rõ, vũ giả nọ nguyên lai là nam nhân, bất quá không gây phản cảm, ngược lại so cùng nữ vũ giả xung quang càng thêm xinh đẹp, càng thêm kinh diễm, càng khiến người ta chói mắt.
Tiếng nhạc dần cấp bách, vũ giả luận động càng lúc càng nhanh, thân ảnh hỏa hồng xoay nhanh đến độ chỉ còn mạt hồng ảnh, căn bản chẳng thể thấy rõ động tác của vũ giả.
Bất thình lình, thân ảnh hồng sắc tiêu thất, khi mọi người chưa kịp phản ứng chuyện gì phát sinh, chợt nghe được tiếng hét kinh hãi thất thanh.
Chúng nhân cùng hướng mắt về phía thanh âm kinh hô thì bắt gặp vũ giả kia đang vén vạt áo lộ ra bắp đùi trắng tuyết thon dài khóa ngồi trên đùi Tiêu Chấn Diệp, ngón tay mảnh dẻ dao động trước ngực hắn.
Sắc mặt Tiêu Chấn Diệp nháy mắt trầm xuống, không khí tại đại điện nhất thời lạnh lẽo, tất cả những người ở đây bất giác rét run, thầm mặc niệm vì vị vũ giả kia.
Là ai sắp xếp người này, lẻ nào không hiểu tính tình bệ hạ? Chạm phải nghịch lân của bệ hạ, đáng tiếc tiểu mỹ nhân xinh đẹp thế này.
Mà vũ giả tựa hồ chẳng hề phát hiện áp suất giảm thấp, y nở nụ cười vũ mị, bàn tay trắng nõn nâng ly rượu trên mặt bàn, cánh môi tươi thắm ngậm lấy một bên miệng ly, chậm rải cúi người tiếp cận môi Tiêu Chấn Diệp......