"Các ngươi đang làm cái gì?"
Cửa phòng đột nhiên mở toang, Tiêu Ưng Trì mặt mày phủ sương đứng ở cửa, toàn thân phóng thích hơi thở cực kỳ âm lãnh, sát khí thị huyết ẩn chứa nơi đáy mắt tưởng chừng hủy diệt tất thảy.
Trong phòng, hai nam nhân lõa thể dây dưa với nhau, một người trong đó, vài ngày trước còn thừa hoan dưới thân hắn– Mộc Tử Trạc.
"Vương gia, cứu ta!" Ngay tại thời điểm Mộc Tử Trạc rơi vào tuyệt vọng, Tiêu Ưng Trì lần nữa như thiên thần xuất hiện, giống năm ấy, Mộc Tử Trạc tức thì tràn trề hi vọng, theo bản năng cầu cứu nam nhân mình yêu nhất.
Thế nhưng Tiêu Ưng Trì đâu còn là thiên thần cứu vớt cậu năm ấy.
Lần này, hắn rảo bước tiến vào, thô bạo nhấc cậu lên rồi hung hăng tát một bạt tai.
Bạt tai này dùng hết mười phần khí lực, không hề hạ thủ lưu tình, Mộc Tử Trạc bị đánh ngã rạp trên đất, khóe miệng trào ra tia máu, mắt cậu nổi đầy sao, bên tai ong ong từng trận.
Cậu vốn dĩ đang sốt cao, thân thể vô cùng suy yếu, hiện tại chịu thêm cái tát này, tầm nhìn tối đen một mảnh, thật lâu cũng chưa thể đứng dậy.
Tiêu Ưng Trì lại túm lấy cậu, lần nữa vung tay tát xuống.
"Tiện nhân ngươi, cư nhiên dám thông dâm sau lưng bản vương."
Hôm nay hắn vừa hồi phủ, liền có hạ nhân thông báo Mộc Tử Trạc đào tẩu, hắn định sai người lục soát các nơi, chợt nghe nha hoàn trong phủ nói là bắt gặp Mộc Tử Trạc chạy tới phòng của tiên sinh thu chi.
Hắn vốn không tin, hai người kia bình thường chẳng hề tiếp xúc với nhau, nhưng nay sự thật bày ra trước mắt, kêu hắn tin tưởng thế nào đây?
Mộc Tử Trạc từ từ hồi thần, Tiêu Ưng Trì nhất định hiểu lầm rồi, cậu nắm chặt cánh tay Tiêu Ưng Trì, luống cuống giải thích: "Không, không phải như thế......!Vương gia, ngài nghe ta giải thích......."
Tiêu Ưng Trì gạt phăng tay cậu: "Bản vương bắt gian tại giường, ngươi còn giải thích cái gì?"
Mộc Tử Trạc cố nén thân thể hư nhược, rơi lệ lắc đầu: "Không......!thật sự không phải vậy, ta......!ta bị người hãm hại......"
Tiêu Ưng Trì chẳng chừa cho cậu cơ hội giải thích: "Người đâu, trói đôi gian phu dâm phu này lại cho bản vương!"
Nhóm thị vệ nhanh chóng nhận mệnh, phân biệt túm lấy khăn trải giường che đậy thân thể hai người, rồi trói họ ném tới trước mặt Tiêu Ưng Trì.
"Nói đi, hai người các ngươi thông đồng với nhau từ khi nào? Ai chủ động trước?" Tiêu Ưng Trì từ trên cao nhìn xuống bọn họ, sát ý trong mắt cơ hồ ngưng tụ thành thực chất.
Tiên sinh thu chi sợ hãi phát run, chỉ vào Mộc Tử Trạc, nói: "Là cậu ta! Cậu ta câu dẫn tiểu nhân! Bảo rằng chỉ cần tiểu nhân dẫn cậu ta xuất phủ, về sau cậu ta chính là người của tiểu nhân......."
Mộc Tử Trạc run lẩy bẩy vì tức giận: "Ngươi nói bậy! Rõ ràng là ngươi...."
"Câm mồm!" Tiêu Ưng Trì lạnh giọng gầm lên.
Cơ thể Mộc Tử Trạc run lợi hại, kinh hoàng không dám nói tiếp.
Tiêu Ưng Trì hướng mắt sang gã kia, mục quang như lửa: "Tiếp tục."
Gã nơm nớp lo sợ thưa: "Ban đầu tiểu nhân vốn đã từ chối, nhưng mà cậu ta tự mình lột sạch trèo lên giường tiểu nhân, chủ động......"
Tiêu Ưng Trì siết tay thành quyền, khớp xương kêu răng rắc, ánh mắt sâm hàn thị huyết bắn về phía Mộc Tử Trạc, hận không thể đem cậu bầm thây vạn đoạn.
Mộc Tử Trạc bị gã chọc tức cho càng thêm đau đầu, phát giác Tiêu Ưng Trì dùng ánh mắt như thế nhìn mình chăm chăm, cậu bất chấp nỗi sợ, vội vàng biện giải: "Gã đổi trắng thay đen, rõ ràng chính gã......."
"Ta đổi trắng thay đen? Lẽ nào không phải ngươi lén trốn khỏi phòng giam sau đó chạy sang chỗ ta sao? Trước mặt vương gia còn dám giảo biện?"
Tiên sinh thu chi hấp tấp quỳ xuống ôm chân Tiêu Ưng Trì, khóc lóc thảm thiết: "Lời tiểu nhân nói đều đúng sự thật.
Xin vương gia minh xét......!tiểu nhân cũng do nhất thời hồ đồ, tiểu nhân biết sai rồi.
Cầu vương gia nể mặt gia phụ mà cho tiểu nhân con đường sống......"
Tiêu Ưng Trì một cước đá văng gã: "Người đâu, lôi xuống, loạn côn đánh chết!"
Tiên sinh thu chi ngốc lăng, kết cuộc này quá bất ngờ, thẳng đến khi hai thị kéo gã đi, gã mới cuống cuồng cầu xin tha thứ: "Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng a......"
Tiêu Ưng Trì mặc gã la hét, bảo người kéo đi.
Rất nhanh, bên ngoài liền truyền tới tiếng hét tê tâm liệt phế, mà sau đó, âm thanh kia nhỏ dần, rồi hoàn toàn biến mất.
Mộc Tử Trạc run như cầy sấy, hô hấp áp xuống cực thấp, muốn giải thích lại chẳng dám mở miệng.
"Mộc Tử Trạc, có phải do bản vương đối xử với ngươi quá tốt, khiến ngươi quên mất thân phận của mình?" Tiêu Ưng Trì dùng khí lực cực lớn hung hăng niết cằm Mộc Tử Trạc, xương cốt cậu cơ hồ nát tan.
Ngũ quan tinh tế bởi vì đau đớn trở nên vặn vẹo, lại vô pháp hé răng, lo sợ nếu triệt để chọc giận Tiêu Ưng Trì sẽ lãnh hậu quả tương tự tiên sinh thu chi.
Tiêu Ưng Trì thưởng thức vẻ thống khổ trên mặt Mộc Tử Trạc.
Bất thình lình, môi hắn câu lên tiếu ý bạo ngược: "Không phải ngươi thích bị nam nhân ngoạn sao? Bản vương thành toàn cho ngươi, đem ngươi cho người ngoạn đủ!"
Dứt lời, Tiêu Ưng Trì tàn nhẫn xô ngã Mộc Tử Trạc, lạnh lùng hạ lệnh với thị vệ bên ngoài: "Thưởng các ngươi! Chơi đùa tùy thích!"
"Ngươi nói.....!cái gì?" Lời nói tựa sấm sét giữa trời quang, Mộc Tử Trạc kinh nghi trơn to hai mắt, đầu óc trống rỗng.
Chờ cậu phản ứng lại, Tiêu Ưng Trì đã ly khai, mười mấy tên thị vệ đang hướng chính mình thô bỉ vươn tay, trong mắt bọn hắn ẩn hiện tinh quang, bộ dáng muốn hút cạn cậu.
Mộc Tử Trạc hớt hãi giật lùi về sau, cậu nổ lực lê thân thể yếu ớt chạy tới cửa phòng, tận dụng hết thảy thời gian để mở cửa.
Cố tình tay còn chưa chạm vào then cửa, đã bị lực lượng thật lớn từ đằng sau túm lấy, mạnh mẻ ném về trên giường.
Mộc Tử Trạc chỉ thấy sao rơi đầy đầu, chẳng đợi cậu hoàn hoãn cơn chóng mặt, những thị vệ kia lập tức chen lên.
Kế tiếp, chăn đơn trên người cậu hóa thành bột mịn, da thịt trắng nõn nháy mắt bại lộ.
"Đừng mà......"
Mộc Tử Trạc liều mạng vùng vẫy, liền có bạt tai hung tàn giáng xuống, khoang miệng thoáng cái toàn vị huyết tinh.
"Tiện nhân! Lá gan lớn đấy.
Chúng ca ca nguyện ý chạm vào ngươi là phúc khí của ngươi!"
Một đôi tay lớn đầy dầu mỡ ngang nhiên sờ mó da thịt cậu: "Vương gia ban ngươi cho bọn ta, hôm nay ngươi đừng hòng trốn thoát.
Chi bằng ngoan ngoãn hầu hạ mấy ca ca thoải mái, may ra giảm bớt chút đau khổ."
"Xem ngươi trưởng thành so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, chúng ta sớm muốn nếm thử hương vị của ngươi rồi......"
"Dù sao ngươi hầu hạ vương gia lâu như vậy, thêm ai cũng như nhau cả....."
Các loại lời nói khó nghe lần lượt rót vào tai, những bàn tay ghê tởm dao động khắp người, Mộc Tử Trạc thất thanh xin tha, tuy nhiên hành động này trừ bỏ khiến bọn nam nhân càng thêm hưng phấn thì chả có tác dụng gì.
Dưới loạt động tác ngày càng hạ lưu, đầu óc cậu mơ hồ cực điểm, Mộc Tử Trạc tê tâm liệt phế khóc rống: "Vương gia, cứu ta......"
Nghe vậy, chúng thị vệ cười chế giễu: "Si tâm vọng tưởng! Chính vương gia thưởng ngươi cho chúng ta đấy......"
"Ha ha ha......"
Mộc Tử Trạc lắc đầu: "Không....!không đâu......!hắn sẽ không làm như vậy....."
"Không ư? Đừng tự lừa mình dối người, quên rằng vương gia bảo chúng ta chơi chết ngươi à?"
Chống cự bỗng chốc yếu đi, khắp cơ thể đều chảy máu, Mộc Tử Trạc cảm thấy thật lạnh.
Cảnh tượng năm đó Tiêu Ưng Trì cứu cậu từ tay sơn phỉ vẫn hiện rõ trước mắt, cậu chẳng tài nào đem thiếu niên khi xưa mang cậu thoát khỏi tuyệt vọng đáng đồng cùng nam nhân tuyệt tình hạ lệnh thị vệ chơi chết cậu.
"Aaa......" Chả biết bọn nam nhân chạm trúng chỗ nào, Mộc Tử Trạc thất thanh hét lớn, hình ảnh thiếu niên đứng dưới dương quang vươn tay kéo cậu rời bờ vực hắc ám ầm ầm vỡ vụn.
Mộc Tử Trạc bỗng cười rộ lên, nụ cười châm chọc mà chua sót, cười xong nước mắt cũng tuôn rơi.
||||| Truyện đề cử: Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh |||||
Hành động bất ngờ của Mộc Tử Trạc khiến cả đám người ngây ngốc, bọn hắn chưa kịp hồi thần, liền thấy Mộc Tử Trạc đột nhiên rút ra thanh kiếm bên hông một người trong số họ, ngoan tuyệt trở tay đâm xuyên bụng mình.
Bọn hắn ngăn cản theo bản năng, bất qua muộn mất rồi, trường kiếm xuyên thủng khoang bụng, cơ thể mềm oặt ngã xuống giường, máu tươi thấm ướt chăn nệm....
Sau khi Tiêu Ưng Trì trở về phòng vẫn luôn đứng ngồi không yên, tâm tình buồn bực, trái tim cứ đập loạn liên hồi, lồng ngực dâng trào một loại dự cảm bất hảo, coi bộ có chuyện gì đó sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.
"Trì ca ca, huynh làm sao vậy?" Trần Nguyên Tư tiến gần, thật tự nhiên ngã vào lòng Tiêu Ưng Trì, tri kỷ hỏi han.
"Không có gì." Tiêu Ưng Trì ôm lấy thắt lưng Trần Nguyên Tư, giả vờ trấn định.
Trần Nguyên Tư ngược lại rõ ràng, việc Tiêu Ưng Trì bắt gặp Mộc Tử Trạc thông dâm do tự tay hắn ta an bài, vương phủ phát sinh chuyện gì hắn ta đương nhiên biết.
"Trì ca ca, ta muốn ăn mứt táo ở phố Đông, huynh đi mua cùng ta nha?" Mau chóng đưa hắn rời đi mới tốt, ai biết khi nào hắn đổi ý phóng thích Mộc Tử Trạc.
Tiêu Ưng Trì vốn định cự tuyệt, nhưng nhớ chuyện hắn ta hoán huyết cứu mình, lời nói đến bên miệng liền biến thành: "Được."
"Trì ca ca tốt nhất!" Trần Nguyên Tư đứng dậy, vui vẻ lôi kéo cánh tay Tiêu Ưng Trì, "Chúng ta đi thôi."
Thời điểm hai người chuẩn bị xuất phủ, trái tim Tiêu Ưng Trì càng đập loạn kịch liệt, âm trầm xen lẫn phiền muộn, tựa hồ sắp nhảy khỏi lồng ngực, dự cảm bất an trong lòng khuếch đại.
Hắn nhìn về hướng gian phòng nọ, nội tâm vang vọng một âm thanh cứ mãi giục hắn đi qua đó.
Nếu còn chậm trễ, e rằng tiếc nuối cả đời.
Ý tưởng này dọa Tiêu Ưng Trì hoảng hốt, hắn làm sao mà suy nghĩ như thế? Mộc Tử Trạc tự mình thông dâm phản bội hắn, có bị đám người kia chơi chết cũng là trừng phạt đúng tội.
Thế nhưng bất an trong lòng hắn vô cùng mãnh liệt.
Cuối cùng, Tiêu Chấn Diệp thật sự vô pháp xem nhẹ cảm giác này, hồi tưởng việc Tiêu Chấn Diệp bảo hắn trông chừng tốt Mộc Tử Trạc, hắn buông tay Trần Nguyên Tư, nhanh chóng hướng gian phòng kia mà đi.
"Trì ca ca...." Trần Nguyên Tư gấp đến độ giậm chân, ở phía sau điên cuồng hô to.
Tiêu Ưng Trì chỉ chừa cho hắn ta bóng lưng xa dần.
Hắn một đường chạy như điên, giống như chuyện có chuyện nào đó đã phát sinh theo hướng hắn không mong muốn.
Tiêu Ưng Trì mở toang cửa phòng: "Mộc Tử Trạc!"
Đám người đang vây quanh bên giường, thấy hắn tiến vào, đều quay đầu dùng ánh mắt kinh hoảng nhìn hắn.
Nỗi sợ hãi trong tâm phóng đại vô hạn, tim cơ hồ ngừng đập, Tiêu Ưng trì hấp tấp đi đến, liền chứng kiến Mộc Tử Trạc hai mắt nhắm nghiền, mất hết sinh khí nằm giữa vũng máu.
Khắp nơi đều là máu, huyết tích nhiễm đỏ chăn nệm trắng tinh, tựa đóa bỉ ngạn đỏ thẫm điêu linh.
Hô hấp Tiêu Ưng Trì đình trệ, khóe mắt muốn nứt ra, "Truyền thái y......".