Phế Đế Vi Phi


Tiêu Chấn Diệp sai người hỏa táng thi thể Xích Vũ.
Hôm ấy, Mộc Tử Khâm đứng bên cạnh chứng kiến hết thảy, chứng kiến đồng bạn ngày xưa từng chút từng chút hòa thành nhúm tro tàn, y lại không có bất luận phản ứng gì.
Không động tác, không biểu tình, trầm mặc quan sát cả quá trình, không khóc không nháo, thậm chí ngay cả chút bi thương cũng chẳng biểu lộ.
Tựa như một con rối gỗ tinh xảo.
Trong lòng Tiêu Chấn Diệp đầy bất an, cái cảm giác bản thân đánh mất đồ vật rất quan trọng mà vô pháp tìm về khiến hắn tâm thần thất kinh, chỉ khư khư ôm chặt Mộc Tử Khâm.
Tựa hồ chỉ có cách này mới bình ổn phần nào cõi lòng dậy sóng.
Mộc Tử Khâm thuận theo, tĩnh lặng tùy ý hắn ôm.
Nhu thuận an tĩnh đến đáng sợ.
Tiêu Chấn Diệp đưa tro cốt Xích Vũ cho Mộc Tử Khâm, y nâng tay tiếp nhận, chưa từng hiện ra biểu cảm dư thừa.
Hắn dẫn y về Huyễn Hoa cung, phân phó Linh Tuyết cùng chúng cung nhân cẩn thận chiếu cố y, phần mình thì đi xử lý đống chính vụ chất chồng.
Mấy ngày sau khi trở lại Huyễn Hoa cung, Mộc Tử Khâm vẫn một mực nhốt mình trong phòng, cự tuyệt cung nhân hầu hạ, cả thức ăn cũng trực tiếp kêu người đặt trước cửa, nào ai biết y cả ngày ở đó làm cái gì.
Linh Tuyết khuyên can vài lần đều vô dụng, đành đem tình huống báo cho Tiêu Chấn Diệp.
Bút son trên tay hơi ngừng, Tiêu Chấn Diệp im lặng hồi lâu, xong căn dặn Linh Tuyết trở về phải càng thêm để tâm đến tình huống của y, tùy thời báo cáo sự tình.
Những ngày qua, người nọ yên tĩnh ngoan ngoãn quá mức khiến người ta kinh hãi, vô luận hắn nói gì làm gì, người nọ đều mặc kệ, càng chẳng buồn phản kháng, phảng phất đã biến thành một khối xác vô hồn.
Nỗi bất an ngày càng gia tăng, hắn muốn y quay trở về bộ dáng trước kia, thế nhưng mặc kệ hắn làm cái gì, Mộc Tử Khâm thủy chung bất biến.
Hắn chả rõ bản thân bị làm sao, rõ ràng đây là kết quả hắn mong muốn, cơ mà từ lúc người nọ theo hắn sở nguyện trở nên ngoan ngoãn, tâm hắn ngược lại đầy băn khoăn phiền não, vô cùng hoài niệm y của khi xưa.
Bởi thế, dạo này hắn mỹ danh nói chuyên tâm xử lý chính vụ, kì thực chính là cố tình tránh y bởi chưa rõ nên đối mặt với y thế nào.
Cơ hồ chỉ cần tránh mặt người nọ một đoạn thời gian, y sẽ trở về làm thiếu niên lang ngạo kiệt bất tuân như lúc xưa.
Mà vài ngày này, Mộc Tử Khâm cũng luôn nhốt mình trong phòng.

Vào một buổi chạng vạng trời đổ mưa tuyết, Mộc Tử Khâm rốt cuộc ra khỏi cửa, trên tay y cầm theo một hộp gỗ.
"Nương nương." Linh Tuyết tiến tới nghênh đón, khoác thêm kiện áo choàng lông chồn thật dày lên người y, rồi cẩn thận giúp y thắt dây: "Trời lạnh, nương nương vì sao không khoác thêm áo, thân thể ngài còn yếu, bị nhiễm lạnh thì phải làm sao."
Mộc Tử Khâm cúi đầu nhìn áo choàng trên người, nói với nàng: "Linh Tuyết, giúp ta tìm cái xẻng đến đây."
Linh Tuyết nghi hoặc: "Nương nương muốn xẻng để làm gì?"
Mộc Tử Khâm lặng thinh, mi dài khẽ rũ, che giấu tất cả thần sắc nơi đáy mắt.
"Là nô tỳ vượt phép, thỉnh nương nương chờ chốc lát." Linh Tuyết dìu Mộc Tử Khâm ngồi xuống, nhanh chóng đi tìm xẻng.
Ít lâu sau, nàng đã cầm theo cái xẻng quay lại.
"Nương nương." Linh Tuyết đưa xẻng cho Mộc Tử Khâm.
Y nhận lấy, "Ngươi lui ra đi, nơi này không cần ngươi hầu hạ."
"Nhưng nương nương......"
"Lui đi." Linh Tuyết đang định nói gì, Mộc Tử Khâm đã trực tiếp xoay ngươi sang chỗ khác.
Rõ ràng lười nghe nàng luyên thuyên.
"Vâng, nô tỳ cáo lui." Linh Tuyết đành nhận mệnh lui xuống.
Mộc Tử Khâm cầm xẻng, đi tới dưới tàng lê trồng trước sân Huyễn Hoa cung.
Trời đông khắc nghiệt, gốc lê đâu còn tốt tươi như thuở ngày xuân, nhánh cây trụi lá đọng lại tầng tuyết thật dày, quá đỗi tiêu điều.
Mộc Tử Khâm đào một cái hố sâu dưới gốc cây, rồi chôn hộp gỗ xuống đó.
Làm xong hết thảy, sắc trời cũng hoàn toàn sập tối, bất quá y chưa vội ly khai mà lẳng lặng đứng dưới tàng lê.
Cứ mãi yên tĩnh đứng tại chỗ đó.
Đại tuyết như tơ ghé vào người y, đôi tay mất sạch cảm giác vì bị đông cứng, nhưng y tựa hồ không biết lạnh, đứng yên bất động.

Y yên lặng nhìn nơi chôn hộp gỗ, con ngươi mất đi lưu quang linh động, vô cảm thờ ơ.
Lãnh mạc nhiếp nhân.
Dường như y có điều suy ngẫm, rồi lại chẳng ngẫm đến cái gì.
Y đứng nơi đó, mặc cho bông tuyết chất chồng lên thân thể.
Tuy rằng Linh Tuyết không được phép tới gần, nhưng nàng nhất mực đứng trong góc tối yên lặng chú ý đến y.
Thấy Mộc Tử Khâm đứng mãi dưới trời tuyết, Linh Tuyết vô cùng lo lắng, nàng cấp tốc đem việc này bẩm báo Tiêu Chấn Diệp.
Tiêu Chấn Diệp cái gì cũng chưa nói, chờ Linh Tuyết rời đi, hắn liền không kinh động bất luận kẻ nào, tự mình bãi giá Huyễn Hoa cung, vô thanh vô tức đứng ở nơi xa chăm chú quan sát Mộc Tử Khâm.
Hai người một xa một gần, cứ thế đứng giữa đầy trời hoa tuyết, ai cũng không động.
Đêm dần khuya, tuyết càng lớn, đất trời một mảnh ngân trang tố khỏa*, hoa tuyết vương trên y bào hai người, tạo thành lớp lớp bạch ngân.
(*Ngân trang tố khỏa: tuyết trắng bao phủ)
Đột nhiên, người đứng dười tàng lê thân thể lảo đảo, thẳng tắp ngã xuống mặt đất.
"Tử Khâm!"
............
"Đừng...!cầu ngươi....!ta không dám......!ta nghe lời mà..."
Mỹ nhân trên giường nhắm nghiền hai mắt, lông mi rung động, tuyệt vọng nỉ non như gặp phải ác mộng kinh hoàng.
Trái tim Tiêu Chấn Diệp đau nhói, hắn ôm chặt Mộc Tử Khâm, "Tử Khâm đừng sợ, sẽ không......!Thực xin lỗi......!không như thế nữa......"
Thời điểm Mộc Tử Khâm tỉnh lại, đã là hai ngày sau đó.
"Tử Khâm, ngươi tỉnh." Nghe được động tĩnh, Tiêu Chấn Diệp buông tấu chương, đi sang bên này.

Có cung nhân bưng lên chén cháo nóng hổi, Tiêu Chấn Diệp nâng tay nhận lấy, múc một muỗng thổi nguội, rồi kề bên môi Mộc Tử Khâm: "Ngươi hôn mê hai ngày, ăn chút cháo trước nhé."
Tiêu Chấn Diệp có chút mong chờ nhìn Mộc Tử Khâm, giọng nói mang theo ý tứ lấy lòng.
Mộc Tử Khâm chưa vội ăn, chỉ lẳng lặng quan sát Tiêu Chấn Diệp, trên mặt nhìn không ra biểu tình.
Tâm trạng Tiêu Chấn Diệp lập tức thấp thỏm, ngay khi hắn nghĩ Mộc Tử Khâm sẽ đánh đổ chén cháo, y lại câu môi cười, lông mày khóe mắt diễm lệ phong hoa, há miệng nuốt xuống muỗng cháo hắn uy tới.
Cuối cùng còn như chưa đã thèm mà liếm liếm khóe môi, động tác nhuốm sắc tình lẫn dụ hoặc, mắt hàm tiếu ý nói: "Cháo rất ngon, bệ hạ có tâm."
Động tác Tiêu Chấn Diệp cứng cả rồi, thất thần hết mất nửa ngày, cánh tay dừng giữa không trung, chậm chạp không nhúc nhích.
Mộc Tử Khâm hờn dỗi trừng Tiêu Chấn Diệp một cái, mị nhãn như tơ: "Bệ hạ......"
Ngữ khí chứa chút kiều mị cùng oán trách.
Tiêu Chấn Diệp bấy giờ mới thoáng hồi thần, động tác càng cứng ngắc, đại não trống rỗng, máy móc múc từng muỗng cháo đút cho Mộc Tử Khâm.
Y ngoan ngoãn từng ngụm từng ngụm ăn hết.
Ăn non nữa chén, Mộc Tử Khâm bảo: "No rồi."
Tiêu Chấn Diệp máy móc dừng lại.
Trông bộ dạng ngốc hề hề của hắn, Mộc Tử Khâm che miệng cười ra tiếng: "Bệ hạ thật khả ái."
Tiêu Chấn Diệp trợn trừng hai mắt, như tên đầu gỗ chôn chân tại chỗ.
Mộc Tử Khâm mỉm cười, y nhào vào ngực Tiêu Chấn Diệp, tay vòng qua cổ hắn, cánh môi mềm mại nhẹ nhàng cọ sát thùy tai đế vương: "Bệ hạ là đang....! thẹn thùng ư?"
Trong ngực nhuyễn ngọc ôn hương, hơi thở ấm áp phun bên tai, vành tai Tiêu Chấn Diệp lập tức đỏ ửng, thân thể cứng đờ lợi hại, theo bản năng siết chặt eo hông người nọ.
Mộc Tử Khâm kiều mị cười, bĩu môi ủy khuất nói: "Nằm nhiều ngày như vậy xương cốt nhũn hết cả rồi, bệ hạ ôm ta đi dạo Ngự Hoa viên nha."
Đế vương cứng ngắc đáp: "Được."
Sai hạ nhân chuẩn bị y phục chống rét, Tiêu Chấn Diệp bọc kín Mộc Tử Khâm xong xuôi mới bế y ra Ngự Hoa viên.
Ngự Hoa viên đương lúc rộ nở hoa mai, truyết trắng phủ ở đầu cành, cánh hoa diễm hồng tranh nhau khoe sắc, tinh tinh điểm điểm, phát tán từng trận u hương.
Mộc Tử Khâm được Tiêu Chấn Diệp dìu đến dưới nhành mai, thưởng thức mãn thụ phồn hoa.
"Hiện tại là lúc hoa nở đẹp nhất, nếu bỏ lỡ, lại phải chờ sang năm sau."

Tiêu Chấn Diệp đem bàn tay nhiễm lạnh của y áp vào ngực mình ủ ấm, nghe vậy liền đáp: "Về sau trẫm sẽ thường xuyên bồi ngươi xem hoa, nhé?"
Mộc Tử Khâm khẽ cười: "Tạ ơn bệ hạ...."
.........
Đoạn thời gian kế tiếp, Tiêu Chấn Diệp phát hiện người nọ triệt triệt để để đổi thay.
Thiếu niên từng dốc sức tranh đấu bất khuất kiệt ngạo, giờ đây hóa thành ngoan dịu nhu thuận, đôi mắt nguyên bản phong duệ sắc bén, hiện tại luôn hàm chứa ý cười, mỗi ánh mắt đều phong tình vũ mị, mỗi cái nhíu mày mỗi một nụ cười đều câu nhân chú mục.
Thanh âm trở nên nhu mị, bao giờ cũng đẫm vị cám dỗ.
Y ngày trước, một thân hồng y anh tư mạnh mẽ, dù cho bị vây hãm tại hậu cung Tiêu Quốc vẫn y nhiên cao ngạo bất khả xâm phạm.
Mà nay, y sam hỏa hồng vắt hờ trên thân, cố ý vô tình hiển lộ chút xuân sắc, phối với nhãn thần đầy vũ mị yêu nhiêu, nghiễm nhiên sắm trọn vai yêu phi họa quốc.
Y của dĩ vãng, cực kỳ kháng cự ở chung với hắn.

Giờ đây trái lại dính người vô cùng, thời thời khắc khắc đều quấn lấy hắn, ngay cả lúc thượng triều cũng muốn hắn dẫn đi cùng.
Theo sự biến hóa này, Tiêu Chấn Diệp chỉ thấy tâm tình hốt hoảng bực dọc, y thế này, so với Mộc Tử Khâm an tĩnh không nói một lời càng làm cho hắn sợ hãi khủng hoảng.
Nhưng Mộc Tử Khâm đã mở miệng, hắn sao nỡ nhẫn tâm cự tuyệt, lên triều thì lên triều vậy.
Chốn triều đường vốn dĩ nên nghiêm túc trang trọng vì thế xuất hiện cảnh tượng hoang đường, trên long ỷ uy nghiêm, mỹ nam tử ôm lấy cổ đế vương, vùi trong ngực hắn, thường hay khiêu khích trêu ghẹo, chọc cho đế vương quẫn bách không thôi, rất nhiều lần vô pháp nghe rõ đại thần bên dưới nói chuyện.
Thậm chí y thỉnh thoảng còn can thiệp việc triều chính, tại thời điểm đám đại thần khởi tấu chen miệng vài câu, trực tiếp ảnh hưởng quyết định của đế vương.
Cả triều văn võ bất mãn phẫn uất, vài vị đại thần cảm ngôn trực gián* dùng cả lời lẽ thô tục mắng y họa quốc yêu phi, liên tục dâng tấu thỉnh bệ hạ diệt trừ tai họa.
(*Cảm ngôn trực gián: dám nói thẳng để can gián)
Đế vương nổi cơn thịnh nộ, đại phát lôi đình, khổ nỗi người gây họa lại thản nhiên vô tư, ý cười chưa từng giảm, tựa như căn bản nghe không lọt mấy lời chửi rủa.
Hành vi cũng chớ hề thu liễm tẹo nào, thích khiêu khích thì khiêu khích, thích xen mồm thì xen mồm, tuyệt nhiên khó mà ảnh hưởng.
Dần dà, oán hận tích tụ càng sâu, 'Họa quốc yêu phi' – Mộc Tử Khâm tiếng xấu đồn xa, truyền tới dân gian, truyền tới từng ngóc ngách Lăng Phong đại lục.
Ba chữ 'Mộc Tử Khâm' này triệt để trở thành trò cười cho toàn thiên hạ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận