Phế Đế Vi Phi


Edit: Chary
________________________
Trì thân vương phủ.
"Ha......!vương gia....!ưm a......!sâu hơn một chút....."
Gió thổi tung sa trướng hồng sắc, thấp thoáng lộ ra một màn tiêu hồn trên giường lớn.
Tiêu Ưng Trì gắt gao ôm chặt người dưới thân, hai thân thể trần trụi dây dưa giao hợp.
"Tử Trạc à, ngươi cuối cùng cũng chịu...!chấp nhận ta...."
Tiêu Ưng Trì tỉ mỉ gieo vết hôn khắp toàn thân Mộc Tử Trạc, bắp chân, eo nhỏ, rốn cùng xương quai xanh,....!Cơ hồ mỗi một nơi trên thân thể ấy đều được hắn hôn qua, hết sức ôn nhu mà cẩn dực, mang theo sự thành kính cùng tình yêu cuồng nhiệt....
"Tử Trạc, ta rốt cuộc....!đợi được ngày này..."
Hai người trên giường mười ngón đan xen, mỗi cái biểu tình thật nhỏ của người dưới thân, hoặc thâu mi hoặc vui sướng, hay đôi mắt ngấn lệ mơ hồ....!đều khiến Tiêu Ưng Trì động tâm không thôi.
Tiêu Ưng Trì hôn môi cậu, cẩn thận mà liếm mút, động tác dưới thân lại cực kỳ dịu dàng cẩn trọng, chỉ sợ làm bị thương bảo bối mong manh kia...
Đương lúc Tiêu Ưng Trì đắm chìm trong khoái cảm cực hạn, thân thể bỗng cảm nhận một cơn đau đớn buốt lạnh.
Hắn cúi đầu thì thấy thanh chủy thủ từ sau lưng đâm xuyên qua lồng ngực mình.
Dời mắt sang Mộc Tử Trạc, phát hiện ra con ngươi ấy chứa đầy sự băng lãnh, chỗ nào còn nữa tia sắc dục?
Mắt Tiêu Ưng Trì dần đỏ au.

"Ngươi...."
"Phụt ——"
Hắn đang muốn nói thì đột nhiên nôn ngụm máu đen, nhất thời cả người thoát lực, mềm nhũn ngã xuống.
"Ngươi tẩm độc....!trên lưỡi dao!?"
Mộc Tử Trạc không trả lời, diện vô biểu tình đẩy hắn ra, sau đấy cậu bình tĩnh bước xuống giường, mặc y phục.
"Vì cái gì?" Sắc đỏ nhuốm đẫm hai mắt Tiêu Ưng Trì, tựa dã thú bị phản bội, bi phẫn chất vấn Mộc Tử Trạc.
So với nỗi đau mà thân thể phải chịu, tâm can hắn còn đau gấp ngàn lần, vạn lần.
Tựa như có người dùng con dao sắc bén nhất, một lần lại một lần khoét vào trái tim, khoét đến màu tươi đầm đìa, huyết nhục lẫn lộn.
Hắn dùng hai năm thời gian moi hết chân tâm để cầu sự chấp nhận từ cậu, thế nhưng đổi lấy lại một hồi âm mưu người nọ dày công sắp đặt.
Tuy rằng hắn sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra, ấy thế mà thời điểm chân chính trải nghiệm, tâm hắn vẫn đau đến hít thở không thông....
Mộc Tử Trạc chưa từng đáp lời hắn, cậu chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái rồi bắt đầu lục lọi khắp phòng, tựa hồ đang kiếm đồ vật gì đó.
Nhưng cậu tìm kiếm hồi lâu cũng không thấy đồ đâu.
Cậu nhớ rõ ràng là ở ngay chỗ này mà....
"Ngươi tìm ấn chương của ta sao?" Cậu còn đang nghi hoặc, Tiêu Ưng Trì đột nhiên mở miệng.
Mộc Tử Trạc khiếp sợ quay đầu lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt chợt lóe tia trào phúng của Tiêu Ưng Trì.
Khóe miệng Tiêu Ưng Trì nhếch lên độ cung châm chọc, "Các ngươi thật sự nghĩ rằng mình có thể thành công ư?"
Nội tâm Mộc Tử Trạc khẽ run, "Ngươi có ý gì?"
Độ cung nơi khóe miệng Tiêu Ưng Trì càng sâu, chứa đựng chút khoái cảm phục thù: "Các ngươi nghĩ rằng có thể giết chết hoàng huynh ta trong chuyến xuôi nam bình định này?"
Mộc Tử Trạc trợn to hai mắt, thần tình kinh ngạc: "Các ngươi đều...!biết hết sao?"
Khoái cảm vặn vẹo dâng trào trong lòng Tiêu Ưng Trì, "Đương nhiên, chúng ta không chỉ biết rõ hành động của các ngươi, hơn nữa còn chuẩn bị cho nhóm nghĩa quân kia một phần hậu lễ."
Mộc Tử Trạc chấn động toàn thân, "Các ngươi...."
Khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Ưng Trì lúc bấy giờ trở nên méo mó, "Các ngươi tính kế bọn ta, bọn ta lại không thể tính kế các ngươi sao? Các ngươi thật sự tưởng, ỷ vào bọn ta yêu thích là các ngươi liền muốn làm gì thì làm, tùy ý giẫm đạp chân tâm của bọn ta à?"
Mộc Tử Trạc nhìn Tiêu Ưng Trì, trong lúc nhất thời chẳng thể thốt nên lời.

Hơn nửa ngày sau, giọng nói khô khốc mới thoát ra từ cổ họng: "Ngươi phát hiện từ khi nào?"
Nơi con ngươi Tiêu Ưng Trì đan xen đầy nỗi phẫn nộ, bi thống, bất cam cùng thống khổ, cuối cùng tất cả đều hóa thành một mảnh thâm trầm bình tĩnh: "Từ khi ngươi cho ta ăn điểm tâm có độc, ta đã đoán được bọn nghĩa quân kia đưa độc dược cho ngươi..."
Mộc Tử Trạc cả kinh: "Ngươi biết? Vậy lúc ấy ngươi còn..."
Tiêu Ưng Trì thẳng tắp nhìn vào mắt Mộc Tử Trạc, con ngươi mang cảm xúc không thể thấu: "Bởi vì đó là tự tay ngươi làm cho ta..."
Bởi vì đó là tự tay ngươi làm cho ta, càng là lần đầu tiên ngươi vì ta xuống bếp làm điểm tâm, thế nên dù ta biết nó có độc, cũng không chút do dự mà ăn.
Kỳ thật còn có nguyên nhân khác, ta muốn đánh cược một phen, đánh cược ngươi yêu ta, đánh cược ngươi mềm lòng, đánh cược ngươi vào khắc cuối cùng sẽ ngăn cản ta ăn nó, ta nghĩ rằng nỗ lực hai năm nay thể nào cũng có chút thành quả.
Thế nhưng ta cược thua rồi, ngươi chứng kiến ta ăn hết khối điểm tâm có độc kia, cố tình trên nét mặt ngươi chưa từng hiện hữu chút đau lòng, chút khẩn trương nào.
Ngươi biết lúc ấy lòng ta đau khổ đến nhường nào không? Ngươi tận mắt nhìn ta ngã xuống, ngay cả chút biểu tình đều không có, khi đó ta thậm chí từng nghĩ rằng....!cứ như vậy chết đi cũng tốt....
Mộc Tử Trạc hiển nhiên nghĩ tới một tầng nguyên do này, cậu lặng thinh trầm mặc nhìn Tiêu Ưng Trì.
Hai năm qua Tiêu Ưng Trì tỉ mỉ yêu chiều cậu đều xem vào trong mắt, nói chưa từng cảm động là không khả năng.
Cậu từng nghĩ cứ thế chấp nhận hắn, cùng hắn lần nữa làm lại từ đầu.
Chung quy từ thuở thiếu niên cậu đã yêu Tiêu Ưng Trì, yêu nhiều năm như vậy, làm sao nói dứt tình liền dứt tình chứ.
Cậu khát vọng có được chân tâm của Tiêu Ưng Trì, tựa như việc cậu đối với Tiêu Ưng Trì cho đi không hề giữ lại, cậu hy vọng Tiêu Ưng Trì thật lòng thật dạ đối đãi với cậu, dù cho chỉ là một ánh mắt quan tâm, một lời hỏi han nhỏ bé không đáng kể.
Thế nhưng tới tận khi cậu đạt được chân tâm mình tha thiết ước mơ, cậu lại chẳng dám tiếp nhận.
Cậu bị người nọ thương tổn quá sâu, nào dám tin tưởng người nọ thêm lần nữa.
Lại càng không dám như trước đây trao hết chân tâm của mình cho người nọ.
Cậu sợ hết thảy chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, sợ người nọ nhất thời nổi hứng chơi đùa, sợ hãi điều chờ đợi cậu sẽ như năm ấy, người nọ lại lần nữa vô tình một cước đá văng cậu.
Để cậu một mình hãm sâu vào bùn lầy......
Cậu thất vọng vô số lần, cậu.....!chớ dám ảo tưởng điều gì....
"Nếu không nhờ thái y trong phủ cứu trị kịp lúc, có lẽ cái ta bị sẽ không đơn giản chỉ bệnh liệt giường, e rằng ta hiện tại...!đã thành một xác chết." Tiêu Ưng Trì rũ mắt mang tới cảm giác vô cùng thâm sâu, phảng phất có thể nhìn thấu nội tâm kẻ khác.
Mộc Tử Trạc lặng thinh, cậu hơi mất tự nhiên mà xoay mặt đi.
Thật ra Tiêu Ưng Trì có điều chưa biết, đó là dù không có thái y, hắn cũng không chết, nhiều nhất sẽ hôn mê một đoạn thời gian.
Suy cho cùng, Mộc Tử Trạc tuyệt tình thế nào đi nữa, cũng đâu thể nào trơ mắt nhìn hắn chết đi, cậu sớm đánh tráo gói độc dược kia.
Và cả lần này, cậu cố tình đâm chủy thủ lệch khỏi tim Tiêu Ưng Trì, độc tẩm trên đấy chả đủ de dọa tính mạng hắn, vận nội lực liền có thể tự thân bức độc, chẳng qua cần chút ít thời gian.
"Cho nên, những ngày qua các ngươi điềm nhiên đối tốt với chúng ta, chính vì không muốn đả thảo kinh xà, mưu tính đem nghĩa quân một lưới tóm gọn?"
Tiêu Ưng Trì trầm mặc nhìn Mộc Tử Trạc, hiển nhiên ngầm đồng ý lời cậu nói.
Nhưng mà Tiêu Ưng Trì chưa từng đem việc Mộc Tử Trạc và Mộc Tử Khâm là gian tế nói với Tiêu Chấn Diệp, chỉ nói hắn bắt được một tên đầu mục của nghĩa quân, tra ra chuyện xuôi nam bình định là thiết cục dành cho Tiêu Chấn Diệp.
Vì thế âm thầm liên hệ với Liễu Hạo Diễm bố trí phản đòn nhắm vào toán nghĩa quân.
Cho tới nay Tiêu Chấn Diệp vẫn chưa hay biết thân phận gian tế của Mộc Tử Khâm và Mộc Tử Trạc.
Mộc Tử Trạc bỗng nhiên nở nụ cười, cười đầy châm chọc mà chua xót: "Còn ngỡ đâu hai năm nay ngươi thật lòng đối đãi với ta, hóa ra ngươi bất quá cũng chỉ vì lợi dụng ta thôi...."
May mà không tin hắn nữa......
Tiêu Ưng Trì chỉ cảm thấy nụ cười kia của Mộc Tử Trạc chói mắt dị thường, hắn khẽ cau mày, nỗi lòng mạc danh dâng lên cơn tức giận.
Hắn lợi dụng cậu tính kế nghĩa quân là thật, nhưng đối tốt với cậu chẳng phải giả.

Mấy năm nay, hắn thành tâm đối với cậu thật tốt, nếu cậu không lợi dụng hắn tính kế hoàng huynh, sao hắn lại tương kế tựa kế đối phó bọn nghĩa quân.
Nhược bằng không hắn đã nói với hoàng huynh chuyện cậu và Mộc Tử Khâm là gian tế.
Hắn vẫn luôn giấu Tiêu Chấn Diệp tình hình thật sự, bởi lo sợ Tiêu Chấn Diệp khi biết nội tình sẽ gây bất lợi cho Mộc Tử Trạc.
Mộc Tử Trạc bất chợt nhận ra một chuyện, bối rối chợt lóe lên nơi đáy mắt cậu, "Vậy hoàng huynh ta bây giờ...."
Tiêu Ưng Trì cong môi: "Tin tức hẳn đã truyền tới tay y, vì ngươi y nhất định sẽ đến, mà một khi y dám đến thì sẽ không có cơ hội toàn thân trở ra..."
Người của hắn mai phục kỹ càng khắp vương phủ, chỉ chờ mỗi Mộc Tử Khâm.
Hắn chỉ có thể đảm bảo người của mình không tổn thương Mộc Tử Khâm, bất quá nếu Mộc Tử Khâm muốn an toàn lui thân thì đừng có mơ....
Mộc Tử Trạc hoảng loạn đẩy cửa chạy ra ngoài, lập tức thấy cung thủ mai phục trên nóc nhà.
"Động tác nhanh lên, người đang trên đường tới đây." Thị vệ trưởng đứng ở nóc nhà phía xa xa chỉ huy.
Tâm tình Mộc Tử Trạc nhảy dựng, vội vã chạy về phía đại môn, cậu muốn nhanh chóng ra ngoài, báo tin tức này cho hoàng huynh!
Nề hà thị vệ canh cửa cản đường cậu: "Vương gia hạ lệnh, bất cứ ai cũng không được phép xuất phủ."
Mộc Tử Trạc nhiều lần muốn xông ra, bất quá cậu căn bản không thể thoát, cậu thử mọi biện pháp nhưng đều vô dụng.
Hẳn là đã có người phát giác tình huống bên Tiêu Ưng Trì, cậu nhất định phải đi trước khi bọn họ đuổi theo.
"Người đâu mau tới đây, vương gia trúng độc rồi...." Có hạ nhân kinh hoảng kêu thất thanh, trong phủ tức khắc trở nên tán loạn.
Lòng Mộc Tử Trạc càng thêm rối bời, phải làm sao bây giờ?
Bất thình lình, cậu nhìn đến đài diễn kịch được dựng thật cao, tuy rằng chẳng thể rời đi theo hướng đó, bất quá nếu đứng trên đài thì ngoài ngoài phủ vẫn nhìn thấy.
Một ý tưởng thoáng qua trong đầu cậu, ánh mắt Mộc Tử Trạc đong đầy sự kiên định, chạy về đài diễn kịch......
Phía sau đài diễn kích chứa không ít vại dầu, Mộc Tử Trạc liền đem dầu vẩy ra khắp nơi.
Sau đó châm đuốc, thảy vào vũng dầu.
Lửa nóng bắt được dầu nhanh chóng bùng lên, lan tràn......
Người trong phủ bây giờ đang loạn thành một đoàn, nên cứu người thì cứu người, nên truy đuổi cậu thì truy đuổi, nên bố trí mai phục thì bố trí, chẳng ai rảnh để ý tình huống bên đài diễn kịch.

Đợi khi bọn họ chú ý tới, nơi này đã biến thành biển lửa rực hồng.
Giữa liệt hỏa hừng hực, Mộc Tử Trạc bình tĩnh thay hí phục, tô mi họa mắt thoa son đỏ.
Cậu muốn noi theo điển cố một vị danh linh* tiền bối, lấy thân tuẫn quốc.
(*Danh linh: đào kép nổi tiếng)
Tiền bối vì bảo toàn quốc gia của mình mà châm lửa thiêu cả tòa hí lâu, cùng địch nhân đồng quy vu tận.
Dưới đài thất thố tán loạn, trên đài vẫn ngân nga xướng khúc, lầu cao đã sụp nhưng khúc chưa tàn, một khúc tuyệt xướng《Xích Thương》 lưu danh thiên cổ.
Cậu không có tấm lòng cao thượng như tiền bối, càng không có sự tận tâm tôn trọng dành cho hí khúc như tiền bối, cậu chỉ mong có thể thông qua cách này để bảo vệ hoàng huynh, sẽ không để bản thân trở thành mối uy hiếp với hoàng huynh.
Còn nhớ trước đây hoàng huynh từng nói,《Xích Thương》 xướng vang sẽ đại biễu cho quyết tâm lấy thân tuẫn quốc, ngờ đâu hiện tại chính cậu lại dùng khúc này.
Hoàng huynh từng bảo huynh ấy vô cùng kính nể vị tiền bối kia.

Chẳng biết lúc này, huynh ấy có cảm thấy tự hào vì cậu hay không.
Bất quá cậu lại lần nữa khiến hoàng huynh thương tâm mất rồi.
Mi nhãn đã vẽ tốt, Mộc Tử Trạc đạp liệt hỏa bước lên vũ đài cũng là bước lên chặn cuối của nhân sinh......!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui