Phế Đế Vi Phi


Giữa đêm khuya, Tiêu Chấn Diệp đột nhiên lên cơn sốt cao.
Hai mắt hắn nhắm nghiền, chân mày cau chặt, dường như đang phải chịu đựng thống khổ cực lớn, khuôn mặt góc cạnh tuấn lãng ửng hồng bất thường, vầng trán nhễ nhại mồ hôi, cánh môi nhợt nhạt vô thức mấy máy tựa hồ muốn nói điều gì đấy.
"Tiêu Chấn Diệp, ngươi nói gì cơ?" Mộc Tử Khâm ghé đến gần, nghe hắn thì thầm "Lạnh quá", thế nhưng hơi thở thoát ra lại nóng rừng rực.
"Lạnh....!lạnh quá......" Tiêu Chấn Diệp gắt gao cuộn mình thành một đoàn, toàn thân run rẩy không ngừng, miệng kêu lạnh liên hồi.
Mộc Tử Khâm cởi áo bào của mình khoát thêm cho Tiêu Chấn Diệp, thổi lửa lớn hơn rồi chuyển hắn tới gần đống lửa, khổ nỗi Tiêu Chấn Diệp cứ hô lạnh mãi.
"Tiêu Chấn Diệp, tỉnh tỉnh, đừng ngủ nữa..." Mộc Tử Khâm lắc lắc đôi vai hắn.
Thế nhưng Tiêu Chấn Diệp chẳng những không tỉnh mà còn run lợi hại hơn.
Mộc Tử Khâm phức tạp nhìn hắn một hồi, sau đấy y cắn răng, dứt khoát ôm Tiêu Chấn Diệp vào lòng, lại lấy ngoại bào trùm lên người cả hai, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho Tiêu Chấn Diệp, "Thôi vậy, là bản thái tử nợ ngươi...."
Chốc lát trôi qua, Tiêu Chấn Diệp quả nhiên không kêu lạnh nữa, trong cơn mê hắn cảm nhận được hơi thở quen thuộc, tâm tình vì vậy mà an ổn, chân mày nhíu chặt rốt cuộc cũng giãn ra.
Hắn bất giác ôm lấy vòng eo thon nhỏ của thiếu niên, ôm thật chặt, thật chặt, tưởng chừng như muốn khảm y vào cốt nhục, vĩnh viễn không chia lìa.
Tuy nhiên, trong lúc vô tình hắn chạm phải điểm mẫn cảm bên eo thiếu niên khiến y giật thót, y chợt trông sang Tiêu Chấn Diệp an tĩnh ngủ trong lòng mình, lửa giận sắp sôi sục thì nghẹn trở về.
"Bỏ đi, nể tình ngươi bị thương vì bản thái tử, lần này không so đo với ngươi."
Mộc Tử Khâm cũng ôm lấy người nọ, tìm một góc độ thích hợp nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Chẳng rõ quan bao lâu, giữa lúc mơ mơ màng màng, Mộc Tử Khâm bỗng cảm thấy có thứ gì đó ấm nóng trơn mềm đang liếm y, chọc y khó chịu.
Mộc Tử Khâm không tỉnh lại, chỉ mơ hồ quát, "Niên Niên chớ nháo, có tin bản thái tử làm thịt ngươi không....."
Niên Niên là cún con Mộc Tử Trạc nuôi, trước kia nó rất thích dùng cái lưỡi đầy nước bọt của mình liếm láp y và Mộc Tử Trạc, sau vài lần bị de dọa mới bớt thói liếm người lung tung đi.
Mộc Tử Khâm de dọa một tiếng, cảm xúc trơn trượt quả nhiên biến mất, đương khi Mộc Tử Khâm lần nữa sắp ngủ thiếp đi thì đột nhiên lại có thứ gặm cắn điểm mẫn cảm kia ở trước ngực y.
"Ưm a ~"
Một cổ điện lưu từ sống lưng xông thẳng lên, vừa tê vừa ngứa, thiếu niên lập tức tỉnh dậy từ cơn mê ngủ.
Liền trông thấy quần áo của y chẳng biết bị giải khai từ khi nào, cái người vốn ngủ say bên cạnh lúc này đang dùng miệng mà......
Khóe miệng cư nhiên lộ ra nụ cười thỏa mãn đầy xấu xa......
"Tiêu! Chấn! Diệp!"
Mộc Tử Khâm nộ khí đầy đầu, y tức giận vung chân, Tiêu Chấn Diệp bên cạnh ngay tức khắc ngã lăn ra đất.
'Ầm' một tiếng vang dội, đầu Tiêu Chấn Diệp đập trúng tảng đá, người cũng thanh tỉnh không ít.
Hắn vừa tỉnh táo lại thì thấy thiếu niên giận đến run người, hai má đỏ bừng, mắt phượng trừng lớn, ánh mắt kia nhìn hắn mà hận không thể đem hắn thiên đao vạn quả.
Tiêu Chấn Diệp cả kinh: "Ngươi sao vậy Tử Khâm?"
"Sao vậy ư?" Mộc Tử Khâm phẫn nộ đến độ đuôi mắt đều nhiễm đỏ, "Thật không ngờ Tiêu Chấn Diệp ngươi là người như vậy! Bản thái tử nhìn lầm ngươi rồi! Việc tối nay dừng ở đây, chúng ta không ai nợ ai, chớ nên dây dưa nữa!"
Mộc Tử Khâm dứt lời thì cầm lấy bội kiếm đi về hướng khác.
"Tử Khâm, ngươi đi đâu đấy?" Tiêu Chấn Diệp vừa tình lại nên đầu óc vẫn còn mê man, chẳng rõ chuyện gì xảy đã thấy Mộc Tử Khâm nổi giận đùng đùng bỏ đi, hắn chỉ có thể hấp tấp đuổi theo giữ chặt cánh tay y.
"Tử Khâm..."
"Đừng chạm vào ta!" Mộc Tử Khâm dùng sức vung tay, bước chân Tiêu Chấn Diệp chênh vênh, tiếp đó liền nghe một tiếng 'bõm', cả người Tiêu Chấn Diệp ngã xuống dòng suối.
Mặt nước lấp lánh sóng gợn dưới ánh trăng soi, suối này không cạn, toàn thân Tiêu Chấn Diệp rất nhanh chìm sâu trong nước, bất quá với người luyện võ mà nói, độ sâu này chẳng đáng là bao.
"Vừa lúc ở dưới đó tự kiểm điểm đi!" Mộc Tử Khâm hừ lạnh rồi tiếp tục cầm bội kiếm tiến về phía trước.
Đằng sau truyền đến âm thanh đạp nước, Mộc Tử Khâm cười lạnh trong lòng, chẳng buồn quan tâm.
Nhưng y dần dần cảm thấy bất thường, âm thanh kia....!tại sao bỗng dưng im bật?
Y đình chỉ cước bộ, có chút nghi hoặc xoay người lại, đoạn chứng kiến mặt suối một mảnh yên tĩnh.
Trên mặt nước chẳng thấy bóng dáng người nọ đâu, bên bờ suốt cũng không.
Người nọ còn chưa bơi lên!
Mộc Tử Khâm khẩn trương chạy về bên dòng suối: "Tiêu Chấn Diệp?"
Không có hồi âm.
Mặt suối vẫn yên tĩnh như cũ.
Không phải chứ....
Trong tâm Mộc Tử Khâm mạc danh dâng trào nỗi lo lắng, y cũng nhảy theo xuống nước.
Dưới nước.
Mộc Tử Khâm tìm kiếm hồi lâu vẫn chẳng tìm được bóng dáng của người nọ.

Trời tờ mờ sáng, đương khi y có chút nóng nảy thì chợt thấy một mảnh vải đen ẩn sau khối đá to.
Hai mắt y sáng ngời, là y phục của Tiêu Chấn Diệp!
Y vội bơi qua khối đá kia, tức thì trông thấy người nọ hai mắt nhắm nghiền phiêu phù giữa dòng nước.
Hẳn nhiên đã hôn mê bất tỉnh.
Mộc Tử Khâm có phần cạn lời, người nọ phải suy nhược tới cỡ nào mới bị vây khốn bởi con suối cỏn con này.
Mộc Tử Khâm kéo tay hắn muốn mang hắn lên bờ, bất quá có kéo thế nào cũng không nhúc nhích.
Xét qua thì phát hiện cổ chân Tiêu Chấn Diệp đang bị mớ bèo rong quấn chặt.
Y rút kiếm, chém đứt chúng nó rồi mang Tiêu Chấn Diệp hướng mặt nước bơi lên.
Bơi một hồi, Tiêu Chấn Diệp bất thình lình ho khan kịch liệt, hắn mở miệng thở ra bọt khí, lượng nước lớn liền theo đó tiến vào miệng mũi khiến sắc mặt hắn bắt trở nên khó coi.
Không hay rồi!
Mộc Tử Khâm trong lúc hoảng loạn không rảnh lo chuyện khác, y áp môi mình đến, độ không khí qua cho hắn.
Nhờ dưỡng khí kịp thời cung ứng, sắc mặt nam tử dần chuyến biến tốt hơn.

Hắn cảm nhận được cánh môi tinh tế mềm mại tựa như noãn ngọc thượng đẳng kề sát môi mình, khí tức sạch sẽ ngọt ngào giao hòa giữa răng môi.
Là hương vị của Tử Khâm......
Đúng là Tử Khâm......!
Bàn tay to vòng qua thắt lưng thiếu niên, nam tử đảo khách thành chủ mà công thành đoạt đất khắp khoang miệng thiếu niên, hấp thu cam dịch mỹ vị.
Giữa răng môi toàn hơi thở của người nọ, bá đạo không cho phép kháng cự...
Mộc Tử Khâm mở to hai mắt, đăng đồ tử này lại giở thói lưu mạnh!
Ánh mắt Mộc Tử Khâm trầm xuống, y dùng lực cắn rách đầu lưỡi Tiêu Chấn Diệp, vị huyết tinh nồng nặc tức khắc tản ra tại nơi hai người gắn bó.
Cơn đau kịch liệt giúp thần trí nam tử thanh tỉnh hơn không ít, bấy giờ hắn mới thả lỏng tay buông thiếu niên ra.
Mơ hồ ý thức được việc mình vừa làm, Tiêu Chấn Diệp hấp tấp huơ loạn tay chân muốn giải thích, nhưng Mộc Tử Khâm căn bản không cho hắn cơ hội nhiều lời, y chỉ hừ lạnh rồi nhanh chóng bơi lên.
Tiêu Chấn Diệp đuổi theo phía sau.
Bờ suối.
Sắc trời sáng tỏa, Mộc Tử Khâm ngồi cạnh đống lửa hong khô y phục, Tiêu Chấn Diệp đứng trước mặt y, bả vai gục xuống, đầu cúi gằm, tựa như hài tử phạm lỗi đợi người lớn quở trách.
"Tử Khâm à, ta......"
"Ngươi gọi bản thái tử là gì?" Tiêu Chấn Diệp đang định miệng thì đón nhận phượng mâu của Mộc Tử Khâm tà tà liếc tới, ánh mắt y băng lãnh, giọng nói lạnh lẽo tựa sương tuyết ngày đông.
Nước nhỏ giọt từ mái tóc ướt đẫm, một đường lăn xuống dọc theo cần cổ duyên dáng, tụ thành thủy châu trong suốt, phát họa nên đường cong mị hoặc chúng nhân.
Yết hầu Tiêu Chấn Diệp lăn lộn, hắn chợt nhận ra bản thân lại ngây ngốc ngắm nhìn y nên nhanh chóng cúi thấp đầu, "Thái...!thái tử điện hạ......"
Mộc Tử Khâm lúc này mới chịu buông tha hắn, y khẽ nâng cằm: "Nói đi."
"Xin lỗi thái tử điện hạ, tại hạ do trúng phải dâm độc nên mới làm ra hành vi đại nghịch bất đạo với ngài...." Tiêu Chấn Diệp bịa chuyện rất tự nhiên.
Mộc Tử Khâm hơi híp mắt: "Dâm độc?"
"Phải thưa thái tử điện hạ, dâm độc này có nguồn gốc tử Tây Vực, độc tính rất mạnh, tuy rằng không ảnh hưởng tính mạng nhưng một khi độc phát thì người ý chí kiên cường tới đâu cũng sẽ trở thành nô lệ lệ thuộc dục vọng, làm những hành vi hoang đường trái với bản tâm."
Ở Tây Vực thật sự tồn tại loại độc này, Tiêu Chấn Diệp dẫu chưa tận mắt thấy qua, bất quá hắn từng đọc được thư tịch ghi chép về độc này, bằng không chẳng dám nhắm mắt nói bừa.
"Nếu không phải vì trúng độc, dù cho có trăm lá gan tại hạ cũng không dám bất kính với thái tử ngài." Lời nói vô cùng chân thành thắm thiết.
Mộc Tử Khâm thần sắc bất biến: "Vậy ngươi trúng độc từ khi nào?"
"Cái này dính dáng đến việc riêng của tại hạ, thái tử thứ lỗi tại hạ không thể bẩm báo chi tiết." Nam tử nhìn thẳng vào mắt thiếu niên, con ngươi một màu trong suốt, chẳng hề giống như đang nói dối.
Song, tay hắn giấu dưới vạt áo đã siết chặt thành quyền, lòng bàn tay ứa ra tầng mồ hôi mỏng, nội tâm đánh trống liên hồi.
Trời ạ, hắn thế mà dối gạt Tử Khâm.
Tử Khâm y...!sẽ tin lời hắn nói sao?
Thiếu niên lặng thinh, híp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chấn Diệp, chẳng rõ y có tin hay không.
Thiếu niên cứ mãi quan sát hắn, chẳng nói một lời, thời gian qua càng lâu lòng Tiêu Chấn Diệp càng hốt hoảng.
Sau cùng, ngay lúc Tiêu Chấn Diệp bị thiếu niên nhìn đến mức khó kiên trì nỗi nữa thì cứu tinh xuất hiện.
"Khâm Nhi!"
"Thái tử điện hạ!"
Mộc Đế mang theo nhân mã đuổi sang, mà chạy trước bọn họ là hai con ngựa một đỏ một đen.
Đúng là Xích Vũ và Mặc Ảnh.
Hiển nhiên do chúng nó dẫn dắt mọi người tìm tới đây.
Khi ấy Mộc Tử Khâm cảm giác được nguy hiểm nên đã để Xích Vũ lưu lại bên kia cánh rừng, chẳng ngờ nó vậy mà hội hợp cùng với Mặc Ảnh của Tiêu Chấn Diệp còn tìm được đường trở về gọi viện binh đến cứu y!
Thật không hỗ là ngựa của y!
"Hí..." Xích Vũ chạy đến bên cạnh Mộc Tử Khâm, nó dùng đầu cọ vào người y, như làm nũng lại như oán trách.
Dưới tay truyền tới cảm giác mềm mại, cõi lòng Mộc Tử Khâm cảm động vô vàn, tâm nhất thời trở nên mềm nhũn, y ôm lấy cổ nó, bàn tay trắng nõn thon dài từng chút từng chút vuốt lông cho nó.
"Được rồi được rồi, không phải vẫn bình an vô sự sao......" Ngữ khí y ôn nhu như thể dỗ dành tình nhân.
Hồng tông liệt mã mọi khi kiệt ngạo bất tuân, chớ hề quan tâm bất luận kẻ nào giờ phút này vô cùng ngoan dịu hưởng thụ chủ nhân vuốt ve, còn cực kỳ thân thiết cọ đầu mình vào người y.
"Ngoan lắm...." Mộc Tử Khâm bị Xích cọ có chút ngứa, nhịn không được liền cười rộ lên, đáy mắt tràn ngập ôn nhu cùng sủng nịch.
Trông xem loạt động tác không xem ai ra gì của họ, hốc mắt Tiêu Chấn Diệp dần ửng đỏ.
Thật tốt, Tử Khâm của hắn rốt cuộc đã trở về..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui