Phế Đế Vi Phi


14/06/2022
Edit: Chary
__________________________
Mộc Tử Khâm nhoẻn miệng cười, nắm tay siết chặt rồi buông ra, hít thật sâu một hơi xong mới bưng chén trà trên bàn đút cho Tiêu Chấn Diệp.
Tiêu Chấn Diệp thỏa mãn cong môi, tâm tình mỹ mãn uống hết chén trà thiếu niên đút tới, đầu lưỡi dính nước đỏ tươi như có như không liếm qua bàn tay thiếu niên.
Một khắc đầu lưỡi ẩm nóng mềm mại chạm phải da thịt kia dường như có dòng điện theo sống lưng chạy thẳng lên, chén trà trong tay 'xoảng' một tiếng rơi xuống đất, nước trà vung vãi khắp nơi.
"Ngươi...."
Mộc Tử Khâm chỉ vào Tiêu Chấn Diệp, vừa định mắng người đã trông thấy ánh mắt vô tội như ấu miêu cùng khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Chấn Diệp, đành nuốt về những lời sắp thốt ra.
Khéo môi Tiêu Chấn Diệp giương lên độ cung không dễ phát hiện, sau đó hắn nhìn về phía thiếu niên: "Trà mà thái tử điện hạ đút quả nhiên uống rất ngon, mang hương vị thơm ngọt khác hẳn với trà bình thường...."
Lúc dứt lời thì hắn tựa hồ chưa đã thèm, vươn đầu lưỡi hồng nhuận liếm đi giọt còn đọng bên môi với tốc độ thật chậm, trông có vẻ phá lệ ái muội sắc tình.
"Ngươi!"
Thái tử điện hạ bình sinh lần đầu tiên bị người ta bỡn cợt như thế, chỉ thấy trán y nổi đầy gân xanh, tay túm chặt cổ áo Tiêu Chấn Diệp.

Ấy thế nhưng Tiêu Chấn Diệp lại đột nhiên nhào qua gối đầu lên đùi y, hắn cuộn tròn thân thể rồi kéo tay y áp trên bụng mình, suy yếu tội nghiệp mà nói: "Đau quá......!xoa xoa......"
Mộc Tử Khâm vốn muốn thu tay về tuy nhiên lại cảm nhận được cơ bắp căng cứng dưới tay co rút từng cơn, Mộc Tử Khâm hơi bất ngờ: "Ngươi bị sao vậy..."
Tiêu Chấn Diệp miễn cưỡng tươi cười: "Ta...!ta không sao..."
Cái trán ứa đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, ngũ quan anh tuấn góc cạnh giờ đây nhăn lại cùng một chỗ, và cánh môi run lẩy bẩy thể hiện rõ sự thống khổ hắn đang chịu đựng.
"Bản thái tử gọi ngự y tới xem cho ngươi!"
Thiếu niên nói rồi liền đứng dậy đi ngay nhưng bị Tiêu Chấn Diệp kéo lại, hắn thều thào bảo: "Ngự y....!đã tới...vô dụng thôi......"
Mộc Tử Khâm nhìn Tiêu Chấn Diệp: "Vậy ngươi......"
Tiêu Chấn Diệp lần nữa kéo tay thiếu niên ấn xuống bụng mình: "Ngươi xoa giúp ta..."
Thiếu niên đứng yên bất động và lẳng lặng nhìn Tiêu Chấn Diệp.
Sắc mặt Tiêu Chấn Diệp thoạt trông càng thêm tái nhợt, môi hắn run rẩy không ngừng, liên tục lôi kéo tay thiếu niên làm nũng: "Ngươi xoa giúp ta...!xoa xoa sẽ không đau nữa......"
Thiếu niên nhìn Tiêu Chấn Diệp một lúc thật lâu, sau đấy y thở dài như nhận mệnh, rốt cuộc vẫn thật sự tiến tới nhẹ nhàng xoa giúp hắn, cơ bụng căng cứng dưới bàn tay thiếu niên ấm áp dần dịu xuống......
Tiêu Chấn Diệp ôm chặt lấy thắt lưng mảnh khảnh của thiếu niên, đầu tựa vào ngực y, đôi khi còn cọ cọ làm nũng.
Thiếu niên nhiều lần định đẩy ra, lại nghĩ đến vẫn đang bị bệnh nên đành chìu theo hắn.
Song ở góc độ mà thiếu niên không nhìn tới, trong mắt Tiêu Chấn Diệp chợt lóe tia giảo hoạt nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ thống khổ.
Ha....!đau phết đấy....
Bất quá, có thể đổi được sự quan tâm của Tử Khâm, đáng giá.
Tiêu Chấn Diệp ngủ thiếp đi dưới động tác xoa ấn của Mộc Tử Khâm, chẳng biết do quá đau đớn nên ngất liệm hay thiếu niên xoa quá thoải mái mà ngủ.
Dù rằng rất đau, nhưng lúc này Tiêu Chấn Diệp chìm vào giấc ngủ với cảm giác vô cùng an tâm, cái ôm ấm áp quen thuộc tràn đầy khí tức của Tử Khâm......
Một Tử Khâm vẫn còn đang sống chứ không phải ảo ảnh xuất hiện trong cơn mơ...
Tử Khâm à, đời này kiếp này, ta nhất định bảo hộ ngươi thật tốt......
Dù cho hồn táng Cưu U, cốt mai Huyền Minh ta cũng không để bất luận kẻ nào tổn thương tới ngươi......
Kể cả bản thân ta......
Thời điểm Tiêu Chấn Diệp tỉnh thì bụng không đau nữa và thiếu niên cũng đã rời đi.
Phòng ốc lãnh lẽo như băng, chỉ có một mình hắn.
Tương tự những năm tháng đằng đẳng ở tiền thế.
Tiêu Chấn Diệp gục đầu, mi mắt rũ xuống hiển lộ vẻ cô đơn.
Tựa như chú chó bị chủ nhân vứt bỏ.
"Tỉnh rồi à." Âm thanh trong trẻo của thiếu niên truyền tới.
Tiêu Chấn Diệp ngẩng đầu, liền trông thấy thiếu niên hồng y tựa lửa đứng chắn ở cửa, theo sau y là một nhóm cung nữ thái giám bưng thức ăn nóng hổi.
Con ngươi hắn tức thì ngời sáng, hệt như chú chó đợi được chủ nhân, nếu sau người thật sự có cái đuôi thì lúc này phỏng chừng đang không ngừng phe phẩy.
"Bản thái tử cố ý dặn dò Ngự Thiện phòng làm cho ngươi vài món, để lúc ngươi tỉnh có thể ăn ngay."
Thiếu niên nói hết câu, nhóm cung nữ thái giám cũng đã thuần thục dọn thức ăn lên.
Hoàng giải tiên cô, Ngọc trâm xuất kê, Dạ hợp hà nhân, Ngân châm sao sí, Canh tuyết nhĩ, Lộc thoa thủy áo, Tố duẫn tiêm,....!Tất cả đều là ngự thiên danh quý, sắc hương vị đều đủ, khiến người ta đại khai thực dục.
(Mấy cái món này tôi chịu vậy, tính tìm ảnh minh họa cho mọi người nhưng chả thấy cái nào hợp lý nên thôi)
"Ọt......" Bụng Tiêu Chấn Diệp cực kì hợp thời mà đánh một tiếng kêu dài, thanh âm vang lên giữa gian phòng to như vậy càng trở nên rõ ràng, toàn phòng nhất thời im bặt.
Ngượng ngùng......
Tiêu Chấn Diệp trông thấy biểu tình tựa tiếu phi tiếu của thiếu niên và vẻ cố nén cười của bọn cung nữ thái giám, chỉ hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống.
Vậy mà lại làm trò trước mặt Tử Khâm......
"Xem ra bụng của Ngũ hoàng tử cũng khá thành thật đó chứ." Thiếu niên chế nhạo.
Sắc mặt Tiêu Chấn Diệp biến hóa một hồi.

Sau cùng, hắn tà ác câu môi, bước đến cạnh Mộc Tử Khâm kéo tay y đặt lên bụng mình, rồi ám muội thổi hơi bên tai y: "Bụng của ta xác thực ~ rất thành thật ~"
"Ngươi!" Mộc Tử Khâm cảm nhận rõ ràng cơ bắp hữu lực dưới tay và hơi thở nóng bỏng kề sát bên tai, chẳng mấy chốc vành tai y liền đỏ ửng, theo bản năng muốn tránh thật xa.
Dẫu rằng y thiếu niên chưa trải sự đời không hiểu câu kia của Tiêu Chấn Diệp có ý tứ gì nhưng y thừa biết mình đang bị đùa giỡn.
Thành thử khi bắt gặp nét bát quái trên mặt bọn hạ nhân, thiếu niên có phần thẹn quá hóa giận: "Các ngươi còn đứng đây làm gì? Không có việc gì làm sao? Mau lui xuống!"
Bọn cung nữ thái giám liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được ý cười trong mắt đối phương, tiếp đó bày một bộ "Chúng ta hiểu, chúng ta hiểu hết, không quấy rầy thế giới riêng của hai người" mà nhanh chóng lui ra.
Thiếu niên lộ vẻ kỳ quái trông theo bóng lưng bọn họ rời đi.
Cảm giác như bọn họ....!hơi hưng phấn nhỉ?
Kỳ kỳ quái quái....
Tiêu Chấn Diệp thấy thiếu niên mặt đầy nghi hoặc, lại nhớ tới bộ dáng ban nảy y luống cuống đỏ mặt hồng tai vì bị hắn trêu chọc, hắn không giấu nổi ý cười trong mắt.
Giống như con mèo nhỏ bị khi dễ đến mức xù lông, thật đáng yêu.
Thật muốn.........
"Mau lại đây dùng bữa!" Thiếu niên trừng Tiêu Chấn Diệp, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Vâng thưa thái tử điện hạ...!của ta." Tiêu Chấn Diệp sủng nịch cười đáp, đoạn ngồi vào bàn bắt đầu dùng bữa.
Khi Tiêu Chấn Diệp định gắp một miếng Dạ hợp hà nhân (tôm) thì thiếu niên đột nhiên gõ mạnh vào đũa hắn làm tay hắn tê rần.
Tiêu Chấn Diệp ngờ vực dời ánh mắt dò hỏi sang thiếu niên.

Thiếu niên nghịch ngợm nhếch khóe môi: "Đây là ngọ thiên của bản thái tử."
Sau đấy chỉ chỉ bát cháo hoa ở góc: "Của ngươi ở kia kìa."
Tiêu Chấn Diệp đầu đầy hắc tuyến: "Tại sao ta chỉ được cháo hoa chứ?"
Mộc Tử Khâm cười tủm tỉm: "Ngũ hoàng tử đang bệnh nha, phải ăn đồ thanh đạm, tránh quá nhiều dầu mỡ.

Vẫn mong Ngũ hoàng tử nhẫn nại chút, ngoan ngoãn ăn cháo hoa đi thôi."
"Thái tử điện hạ có điều không biết, tại hạ đã đỡ bệnh nhiều rồi." Nói xong Tiêu Chấn Diệp liền chuẩn bị gắp món thịt nai.
Mộc Tử Khâm nhanh tay dùng đũa đè đũa Tiêu Chấn Diệp, tiếp tục cười nói: "Ồ, vậy bản thái tử liền đổi cách nói, Ngũ hoàng tử bệnh nặng mới khỏi, nên ăn đồ thanh đạm tránh dầu mỡ.

Thỉnh Ngũ hoàng tử nhẫn nại chút, ngoan ngoãn ăn cháo hoa đi thôi."
"Đa tạ thái tử điện hạ quan tâm, bất quá thân thể tại hạ không còn gì đáng ngại, có thể an tâm dùng thịt cá." Tiêu Chấn Diệp khẽ cười, trên tay thầm vận sức hòng gắp đi khối thịt nai kia.
Tay Mộc Tử Khâm cũng dùng lực, nhất định không để Tiêu Chấn Diệp gắp được, "Ngũ hoàng tử vẫn nên chân trọng thân thể của mình a, bằng không lỡ như ăn nhằm đồ xấu rồi đau bụng lại bắt bản thái tử xoa cho......"
Tiêu Chấn Diệp tiếp tục dùng lực: "Thỉnh thái tử điện hạ yên tâm, lần này sẽ không như vậy..."
Trận phân cao thấp này âm thầm giằng co hồi lâu, kết quả cuối cùng là Tiêu Chấn Diệp bại trận.
Cũng chẳng phải hắn thật sự tranh không lại mà là nếu còn kéo dài thì thức ăn sẽ nguội lạnh mất.
Sao hắn nỡ để thiếu niên phải ăn đồ nguội.
Vậy nên hắn nhận thua.
Vì thế cả bữa ăn Tiêu Chấn Diệp nhìn thiếu niên thưởng thức cao lương mỹ vị, còn mình chỉ có thể uống cháo trắng nhạt nhẽo vô vị.
Sau khi dùng ngọ thiện.
"Nếu Ngũ hoàng tử đã khỏe, vậy bản thái tử xin cáo từ." Thiếu niên dứt lời lập tức xoay người ly khai.
Rốt cuộc không cần hầu hạ đăng đồ tử này nữa, cũng chẳng biết phụ hoàng nổi cái hứng gì mà bảo nhất quốc thái tử là y đến chiếu cổ một tên tiểu tử?
Người đang xử lý chính vụ Mộc ∙ nổi hứng ∙ Đế bỗng đánh cái hắt hơi, kẻ nào to gan lớn mật nói xấu sau lưng trẫm?
Tiêu Chấn Diệp dõi theo bóng dáng thiếu niên, chẳng biết thấy cái gì, đồng tử hắn đột nhiên co rút.
"Cẩn thận!" Tiêu Chấn Diệp vọt qua, ôm lấy thiếu niên xoay người phi thân, một cây cột tức khắc nện xuống chỗ thiếu niên vừa đứng.
Nếu chậm một bước, cây cột kia hẳn đã nện trúng người thiếu niên.
Bên này, hai ngươi vẫn giữ nguyên tư thế, thiếu niên đè trên người Tiêu Chấn Diệp mà tay Tiêu Chấn Diệp gắt gao ôm lấy thắt lưng thiếu niên.
"Hiện tại có thể buông tay." Thiếu niên diện vô biểu tình nói.
Khi nảy y phát hiện cây cột sắp bổ xuống vốn định xoay người né tránh, ai ngờ Tiêu Chấn Diệp đột nhiên vọt đến dứt khoát ôm y lăn vòng trên đất.
Đây chính là làm chuyện thừa thải, lấy thân thủ của thái tử Mộc Quốc y lẽ nào chút sự cố này cũng tránh không được sao?
Y trong mắt Tiêu Chấn Diệp rốt cuộc vô dụng tới cỡ nào?
Tiêu Chấn Diệp khinh thường y à?
Ngày khác nhất định phải tìm cơ hội cùng hắn bàn luận một phen, để hắn biết sự lợi hại của thái tử Mộc Quốc!
Tiêu Chấn Diệp chưa hề biết thiếu niên đã đem sự tình nghĩ theo chiều hướng khác, nghe xong lời y nói, hắn chẳng những không buông tay ngược lại càng ôm chặt hơn, bàn tay xoa nắn chỗ nhạy cảm bên eo thiếu niên.
"Ân a ~"
Cơn tê dại thình lình tập kích khiến thân thể thiếu niên mềm nhũn ngã vào lòng ngực Tiêu Chấn Diệp.
"Thái tử điện hạ ngài đang....tự nhào vào ngực ta sao?" Âm thanh Tiêu Chấn Diệp từ tính khàn khàn, hắn nhìn đỉnh đầu thiếu niên trong lòng, ý cười tức thì tràn lan nơi đáy mắt.
....!!!
Mộc Tử Khâm bỗng nhận ra mình vừa vô thức làm ra hành động gì, mờ mịt cùng vô thố chợt hiện trong đôi mắt phượng tuyệt mỹ, y thẹn quá hóa giận muốn đứng dậy nhưng quên mất tay Tiêu Chấn Diệp còn ghìm chặt quanh eo mình.
Y vừa động lại nặng nề ngã về lòng ngực Tiêu Chấn Diệp.
Cánh môi của hai người nhất thời kín kẽ dán vào nhau.
_________________________
Chary: Nay nhà cúp điện cả ngày trời nên không đụng tới điện thoại, đến tối có điện rồi mở điện thoại thì phát hiện facebook bị khóa không rõ nguyên do! Quá là xu lun =((.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui